Chương 12: Kẻ đứng trong bóng tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh kiếm dài và sắc xé toạc lớp vải polyester của lều du lịch rồi vướng lại khi chém phải chiếc mâm gỗ mà Trường Hải vừa ném đi. Gã thích khách loay hoay gỡ nó ra rồi ném bừa xuống đất, chỉ cách tay tôi chừng mười phân. Trong khi đó, Trường Hải đã kịp vơ lấy thanh trường đao luôn mang theo người, đỡ lấy đòn chém xuống đầy hiểm độc của người đó.

Chẳng lẽ chỉ có một người thôi sao? Đi ám sát một tay cừ khôi như Trường Hải mà lại chủ quan như vậy à? Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi đảo mắt thật nhanh tìm kiếm nhưng chẳng thấy thêm ai cả. Nhưng tôi nhầm. Một người đã là quá đủ. Mới chỉ giao chiến vài chiêu, Trường Hải đã chợt ngã khụy xuống. Anh khó khăn chống đỡ cơ thể trên cây đao cắm sâu xuống đất. Thân hình cường tráng bắt đầu run lên từng đợt. Anh gằn từng chữ một qua kẽ răng:

- Không ngờ lại là mày!

"Không ngờ lại là mày" ư? Người quen à?

Chẳng để tôi kịp suy nghĩ quá lâu, gã thích khách thay vì kết liễu Trường Hải thì lại quay sang tấn công tôi. Gã vung cây kiếm sắc lẻm lên không trung. Chuỗi hành động tiếp theo của tôi hoàn toàn là nhờ vào phản xạ của thân thể. Tôi chộp lấy chiếc mâm gỗ và ném về phía gã. Như lần trước, cái mâm lại mắc kẹt vào thanh gươm chết chóc ấy. Tôi định bò dậy, chạy ra ngoài và kêu cứu nhưng đã quá muộn. Với vẻ bực tức rõ mồn một, gã để nguyên cái mâm còn mắc kẹt trên thanh gươm rồi bổ thẳng xuống tôi. Có máu chảy xuống từ đỉnh đầu. Nóng ấm. Mắt tôi hoa lên và cơn hôn mê thì ập đến ngay sau đó.

***

Chiều tối, ánh dương đỏ ối xuyên qua khe hẹp trên cửa sổ và dừng lại trên mặt tôi. Bị chói mắt, tôi nhíu mày tỉnh dậy. Đây vẫn là căn phòng của Trường Hải và tôi. Anh đã không còn ở đây nữa, còn tôi thì bị trói giật cánh khuỷu và vứt lăn lóc trên sàn. Con chim bồ câu chuyên đưa thư của Ôn Nguyệt về đây đã đậu trên chiếc chõng tre tự lúc nào. Cửa phòng đang đóng. Bên ngoài vọng vào tiếng áo giáp cọ vào nhau khi di chuyển. Thế rồi tôi nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện:

- Về nghỉ đi, đến phiên tôi rồi.

- Ừ... Mà này, không ngờ nó lại là nội gián nhỉ! Uổng công tướng quân coi nó như ruột thịt.

Cái này chắc là đang nói mình nhỉ? Không khó để đoán rằng có kẻ nào đó đã vu cho tôi tội gián điệp. Có khi nào chính là tên thích khách kia không? Hắn là người quen của Trường Hải, hắn mới là gián điệp! Trường Hải liệu có còn sống không? Nếu anh còn sống thì chắc sẽ không để tôi phải chịu cảnh này. Vừa nghĩ đến đây, cơ thể tôi đã tự động run lên.

Không được! Mình phải tự cứu mình!

Nghĩ là làm, tôi lồm cồm bò dậy, lê người đến gần đến chiếc ba lô sinh tồn để tìm con dao. Cũng may, bọn họ nghĩ tôi vẫn còn "què" nên không thèm trói chân. Sau khoảng mười phút loay hoay, cuối cùng tôi cùng moi được chiếc dao sắc lẻm ra và cắt đứt dây trói, nhân tiện cứa luôn một nhát vào tay mình. Mẹ nó!

Sau khi cầm máu vết thương, tôi liền gỡ mảnh thư trên chân chú bồ câu ra. Tờ giấy mỏng dính nhưng có sức nặng tựa ngàn cân. Trời ơi! Chẳng biết mọi chuyện đã quá muộn chưa...

Không để mình tuyệt vọng quá lâu, tôi vội vàng thu dọn mọi món đồ quan trọng vào ba lô rồi lại nằm bẹp xuống sàn, giả vờ như mình vẫn còn bị trói. Tôi cần chờ tới khi trời tối.

Ba mươi phút dài tựa nửa năm, khi ánh nắng đã tắt hẳn, tôi vùng dậy, áp tai lên cửa lắng nghe kẻ đang canh gác. Thấy không có gì bất thường, tôi bèn khoác chiếc ba lô lên người. Cửa sổ bên hông nhà đang mở hé, tôi nhẹ nhàng đẩy nó ra và trườn khỏi phòng. Lại một lần nữa, tôi cảm thấy may mắn vì bàn chân này đã lành từ lâu, nhưng người ngoài không hề biết.

Tôi sẽ đi tìm Trường Giang. Suy đi tính lại một hồi thì có vẻ ở bên cạnh cậu ta là an toàn nhất với tôi vào lúc này. Nội gián là kẻ ban đầu có thể đánh ngang cơ với Trường Hải. Chỉ như vậy cũng đủ biết hắn chắc chắn không phải hạng tầm thường. Khải à? Hay là Lĩnh? Tôi không biết nữa. Điều duy nhất có thể khá chắc chắn vào lúc này là Trường Giang sẽ không phản bội anh ruột.

Nhưng liệu Trường Giang có tin tôi không? Không biết! Đành đánh liều thôi!

Trường Giang là người thanh tịnh, không thích có quá nhiều binh sĩ vây quanh nên lều của gã có phần tách biệt với mọi người. Tôi nép mình sau một gốc cây lớn, chỉ đợi Trường Giang luyện binh về là sẽ nhảy ra. Ôm cây đợi thỏ suốt một tiếng, thời cơ cuối cùng cũng đến. Trông thấy cậu trai xuất hiện trong bộ dạng vô cùng mệt mỏi, tôi liền nhảy ra từ chỗ nấp, nói nhỏ và nhanh nhưng rành mạch:

- Trường Hải đã bị thao túng rồi. Trong quân có nội gián, tôi nghĩ người đó là Khải hoặc Lĩnh!

Trường Giang ngay lập tức khống chế tôi bằng một đòn khóa tay thuần thục. Cậu ta lôi tôi vào trong phòng, thấp giọng:

- Làm sao tôi tin được anh?

Tôi nói rất nhanh:

- Thả tôi ra, cậu cần xem cái này. Chắc cậu vẫn còn nhớ nét chữ của Ôn Nguyệt chứ?

Trường Giang nhíu mày nhìn tôi như thể đang cân nhắc xem có nên tin không. Thế rồi cậu ta thả một tay tôi ra. Chỉ chờ có vậy, tôi móc ngay lá thư của Ôn Nguyệt ra, dúi vào bàn tay chai sạn:

- Tôi và tướng quân bị thích khách tấn công. Lúc đó anh ấy đã phát độc, cả người run rẩy, không thể chống cự. Thay vì kết liễu tướng quân thì thích khách lại tấn công tôi. Anh nhìn này!

Vừa nói, tôi vừa vạch mái tóc dài ra, khoe vết thương vẫn còn đau nhói trên đỉnh đầu.

Trường Giang lướt mắt rất nhanh trên lá thư Ôn Nguyệt gửi, lông mày nhíu chặt lại, bàn tay đang khống chế tôi đã nới lỏng ra đôi chút. Tôi tiếp lời ngay:

- Nếu chưa tin thì cậu có thể trói tôi lại rồi đi kiểm tra xem tướng quân có đặc điểm mà lá thư nhắc đến hay không!

- Không cần đâu. Ta đã thấy nó rồi. - Vừa nói, Trường Giang vừa thả tôi ra.

Người bị thao túng bởi độc hàn khiển sẽ có hai chấm đỏ rất nổi bật trên hai dái tai. Tôi xoa xoa cánh tay đau nhói, giọng cao vút lên:

- Nặng tay vậy!

Trường Giang chẳng hề quan tâm đến lời ca thán của tôi. Mặt cậu ta hiện rõ vẻ đăm chiêu. Cũng đúng thôi, lá thứ kia quá động trời mà. Ôn Nguyệt đã tìm được Cảnh - đệ tử của Thịnh Ly rồi.

Theo lời Cảnh, chỉ cần biết cách thì có thể dùng độc hàn khiển để thao túng người khác khá dễ dàng. Bước đầu tiên là hạ độc, sau khi trúng độc, nạn nhân sẽ bị ngất lần đầu tiên. Cái hôm tôi xuyên không đến đây chính là lần đầu tiên đó. Người trúng độc chỉ cần vận động mạnh một chút là sẽ phát độc và ngất, nhưng khoảng thời gian giữa hai lần ngất tối thiểu là mười ngày. Hôm Trường Hải đi cướp lương, anh đã phát độc lần thứ hai. Sau lần hai, người muốn thao túng sẽ cho nạn nhân dùng máu của mình. Tổng lượng máu tối thiểu là mười giọt. Khi đã đạt điều kiện này, chỉ cần phát độc lần thứ ba thì sau khi tỉnh dậy, nạn nhân sẽ hoàn toàn bị người cho máu thao túng.

Vì bị thích khách tấn công, Trường Hải đã phát độc lần thứ ba rồi! Hiện tại, anh ấy vẫn có thể nhớ được người quen, có tư duy khá độc lập. Nhưng chỉ cần nghe thấy mệnh lệnh, anh ấy sẽ răm rắp làm theo, gạt bỏ mọi cảm xúc, cũng chẳng suy xét đúng - sai, lợi - hại luôn.

Thảo nào tôi luôn cảm thấy đồ ăn của Trường Hải và tôi có mùi máu tanh bất thường! Không biết là ai làm đây? Chả lẽ là Khải à? Chính cậu ta sai nhà bếp "chăm chút" hơn cho bữa ăn của tướng quân mà. Hơn nữa, nhắc đến Khải tôi mới để ý, gã thích khách hôm nọ có vóc dáng khá giống với cậu ta. Vậy còn Lĩnh? Chẳng biết thân hình của anh ấy có khác biệt so với Khải không? Tôi nói suy nghĩ này của mình cho Trường Giang, nhưng cậu ta có vẻ rất thận trọng và chưa muốn kết luận bất kỳ điều gì.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng Trường Hải đập cửa ầm ầm, giọng anh rất to và vang:

- Giang! Anh có chuyện này muốn bàn với em!

Tim tôi đập thịch một tiếng, còn cơ thể thì bất giác lạnh toát. Nếu Trường Hải đã bị thao túng, có khi nào anh cũng tin tôi là nội gián và sẽ ngay lập tức chém chết nếu nhìn thấy tôi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro