Chương 28: Em không thích anh à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không thích anh à?".

Đấy là câu đầu tiên Cảnh hỏi tôi vào buổi học đầu tiên. Câu này mới nghe qua thì có vẻ kỳ cục, còn khi nghe kỹ thì lại càng kỳ cục hơn. "Thích" à? Ai lại dùng từ đó để đi hỏi về thái độ của một người vừa ghê vừa sợ mình chứ? Bạn rất cười, tôi đã hài!

Nói sao nhỉ? Tôi biết mình có xu hướng đề phòng những người mà tôi không thể hiểu thấu. Cảnh là một người như vậy. Tôi chẳng biết gì về quá khứ, hiện tại và dự định tương lai của anh ta cả. Dù vậy, Cảnh dường như chưa từng làm gì tổn hại tới lợi ích của tôi hay người trong quân doanh này. Trưởng Hải lại rất tin tưởng anh ta, có lẽ tôi cũng nên mở lòng hơn. Nghĩ đến đó, tôi bèn thành thật trả lời:

- Em hơi sợ những người có quá nhiều bí mật. - Dù đã cố gắng, giọng nói của tôi vẫn không thoát được hoàn toàn mà hơi tù bí, quẩn quanh nơi cuống họng. Chẳng thể phủ nhận sự thật rằng tôi đang mất tự tin.

Ngay lập tức, Cảnh đáp lại tôi bằng ánh nhìn xoáy thẳng và chăm chú. Rồi như thể sợ làm tôi luống cuống, anh đảo mắt tránh đi và trả lời rất nhanh bằng thái độ chân thành đến bất ngờ:

- Em muốn biết thêm gì về anh?

Tôi đang ngồi hơi co chân trên ghế, hai bên đầu gối gầy gò nổi rất rõ lên trên mấy lớp vải thô ráp. Ngón tay tôi xoáy thành hình trôn ốc trên đó, ánh mắt vô thức đi theo đầu ngón tay mà chẳng nhìn thẳng vào người đối diện:

- Em nghĩ mình không nên hỏi. Em sợ vượt quá giới hạn của anh...

Đây là những gì tôi thực sự nghĩ và cảm nhận. Cảnh là một kẻ phức tạp và có nhiều bí mật. Nếu con người thật của anh ta bị ai đó "đào" ra, chẳng biết Cảnh có giết người diệt khẩu luôn không?

Sau đó là một khoảng lặng dài. Tôi không chắc là Cảnh đang sắp xếp thông tin hay đang cân nhắc việc có nên nói hay không. Thế rồi anh ta bắt đầu kể bằng một thái độ khá bình thản. Qua giọng nói, tôi hầu như không thể đoán được Cảnh đang có cảm xúc gì:

- Anh tên Cảnh. Mẹ anh mất từ khi anh mới ra đời. Anh được thầy Thịnh Ly để tâm chăm sóc từ khi còn rất nhỏ. Anh học nghề y và nhiều thứ khác từ thầy. Hiện tại, anh đang phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù. Tìm đồng minh cùng mục tiêu và đáng tin cậy như Trường Hải là điều anh đang làm.

Trong chốc lát, đám cơ trên mặt tôi đã co rúm lại vì bất ngờ. Không khó để đoán rằng Cảnh có quá khứ bất hạnh, nhưng nói nó ra một cách thản nhiên như vậy, với một người không hẳn là thân quen, thì lại là chuyện khác.

Chẳng hiểu vì lý do gì, tôi lại tin những gì Cảnh nói, thậm chí là tin hoàn toàn. Có thể không đầy đủ, nhưng là sự thực.

- Còn bố anh thì sao? - Tôi dè dặt đặt câu hỏi.

- Có cũng như không. - Cảnh đáp khá nhanh, trên gương mặt không hề có cảm xúc dư thừa.

Khụ... Tôi cố rặn ra tiếng ho khan để khỏa lấp sự gượng gạo. Nhắc đến "mẹ mất" nhưng không nhắc đến bố, rồi còn "được thầy chăm sóc" nữa. Tôi ngáo thật! Rõ ràng là tôi không nên hỏi về bố anh ta.

Mục tiêu của Trường Hải là "trả thù" và "một vị minh quân". Mục tiêu của Cảnh chắc sẽ không quá xa rời, hoặc ít nhất là không xung đột những điều này. Một cách hoàn toàn vô thức, tôi đã gộp chung cả bản thân vào câu hỏi:

- Anh nghĩ chúng ta có cơ hội thắng không? - Lần này, giọng tôi đã rõ ràng hơn khá nhiều.

- Có.

- Vậy thì tốt rồi! - Tôi nhưng một nhịp ngắn, rồi ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Cảnh. - Tôi nghĩ là tôi không nên tiếp tục giữ các ấn tượng xấu về anh.

Đáp lại tôi là một nụ cười rất nhẹ. Dù nhẹ, nụ cười nở trên đôi môi nhợt nhạt ấy vẫn thực sự làm đáy mắt Cảnh sáng bừng lên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy y cười một nụ cười thực sự.

***

Ngày vui ngắn chẳng tày gang. À không, nếu bắt đầu bằng cách này thì trông tôi giống oán phụ đang mòn mỏi đợi chồng quá! Để tôi bắt đầu lại!

Á à, hay lắm! Mang tiếng là sẽ chỉ dạy tôi, mang tiếng là sẽ truyền cho tôi "bí kíp sinh tồn", thế mà Cảnh lại nhẫn tâm đem con bỏ chợ! Xin thưa, chỉ hai ngày kể từ cuộc trò chuyện "chân thành 100%" - ít nhất từ phía tôi kia, anh ta đã biến đi đâu mất tăm mất tích. Tệ hơn nữa, Cảnh chỉ để lại cho tôi đúng ba câu - chẳng phải nói trực tiếp mà là được Trường Hải chuyển lời:

"Anh có việc quan trọng cần giải quyết. Trong quá trình học có gì thắc mắc, em hỏi Chiêu Vũ nhé! Giữ gìn sức khỏe."

Vì sao lại là Chiêu Vũ à? Hóa ra, ông bác đó tuy đã nhiều tuổi nhưng lại là đệ tử đầu tiên của Cảnh. Mới nghĩ đến lối nói chuyện gây xuất huyết não của ông ta thôi, tôi đã thấy tương lai phía trước mù mịt hẳn rồi. Chẳng biết tiếp xúc nhiều với lão, tôi có chết vì tức không nữa!

Sau biến cố lớn kia, thân tín của Trường Hải người thì mất, người thì thần trí không tỉnh táo. Nếu nói theo ngôn ngữ hiện đại thì là "thiếu nhân sự trầm trọng". Có lẽ vì thế, hai người được Cảnh cài vào quân doanh là Chiêu Vũ và Lãng Vân nhanh chóng được Trường Hải giao cho những chức vụ quan trọng. Lãng Vân thay vị trí của Lĩnh, trở thành đô đốc cầm quân, còn Chiêu Vũ được làm quân sư quạt mo.

Lúc mới nghe tin, tôi đã hỏi Trường Hải rằng vì sao lại tin bọn họ. Dù gì đó cũng là người của Cảnh chứ có phải người của anh ấy đâu. Và đây là câu trả lời của Trường Hải, trích nguyên văn: "Cảnh rất đáng tin đấy. Anh nhìn người chuẩn cực!".

Tôi vẫn nhớ, lúc đó, Trường Hải đã ngừng một quãng ngắn, hướng mắt nhìn xa xăm rồi nói tiếp bằng chất giọng đượm buồn: "Về chuyện của Lĩnh và Bùi Khải, ít nhất vào thời điểm anh quyết định dùng người, anh biết mình không nhầm. Còn thế sự xoay vần, lòng người thay đổi là điều khó mà lường trước được"."

Đã từng bị hai thân tín phản bội mà Trường Hải vẫn chẳng có bóng ma tâm lý gì cả. Ý tôi là dù có buồn, anh vẫn không vì việc từng bị lừa dối mà nghi kỵ khắp nơi. Ngưỡng mộ thật! Tôi mà rơi vào hoàn cảnh tương tự, có khi sẽ thù ghét luôn loài người cũng không biết chừng.

Mải suy nghĩ lung tung, tôi đã vô thức bắn mũi tên lệch hẳn khỏi mục tiêu từ lúc nào. Thay vì cắm vào bia, hoặc ít nhất là cắm vào thân cây treo bia, thì mũi tên lại hết lực giữa chừng rồi chúi đầu cắm xuống đất, cách mục tiêu chừng vài mét. Hiện tại, tôi mới chỉ đang luyện tập ở khoảng cách 50m, vậy mà tỷ lệ trúng bia, nhấn mạnh là trúng bia chứ không phải hồng tâm, chắc cũng chỉ được 50%.

- Ngọc dạo này ốm à mà xuống phong độ thế?

À, tôi biết giọng nói này. Là lão già Chiêu Vũ!

Tôi quay ra nhìn lão, cố tình nở nụ cười mỉa mai:

- Bác bận trăm công nghìn việc, có gì quan trọng mà phải qua tận đây ạ?

- Cảnh dặn bác để tâm đến cháu. Cháu cũng quan trọng mà!
Nói thật, tôi không thích ông già này cho cho lắm. Trò chuyện với lão luôn làm tôi cảm thấy não mình không đủ dùng. "Người quan trọng" ấy à? Ý là gì đây?

- Ấy ấy! Sao lại trưng ra bộ mặt đó? Bác có làm gì đâu. Cảnh mà nhìn thấy lại tưởng bác bắt nạt cháu thì chết.

Thậm chí khi đại não còn chưa kịp suy nghĩ kỹ bất kỳ điều gì, tay tôi đã vô thức lần xuống thắt lưng, nhón lấy một mũi tên trong ống đựng rồi lắp lên dây. Rất đơn giản. Chỉ cần nheo một mắt, kéo mạnh để giương cung, ngắm, và bắn.

Đích đến là đầu lão già Chiêu Vũ. Chỉ 3m, ở khoảng cách gần thế này, khả năng trúng đã lên tới 99%...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro