Chương 56: Anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là châm cứu chỉ cho tác dụng tạm thời thật. Từ khi vị đại phu kia ra về, khả năng nghe của tôi liên tục suy giảm mà chẳng có cách nào để ngăn lại. Đến sáng hôm sau, tai tôi hầu như đã không thể bắt được bất kỳ âm thanh nào nữa.

Tôi không quá lo lắng, vì "phong cách" làm việc của Chiêu Vũ và Cảnh khá giống nhau, tức là tuy khó đoán nhưng vẫn đủ "chắc chắn" để tạo cho người khác cảm giác yên tâm. Nếu đã bày ra kế hoạch, bọn họ sẽ có cách giải quyết triệt để các vấn đề phát sinh...

Khi tôi đang "vung tay vung chân" tập thể dục trước nhà thì Lâm và Cẩn Ngôn dẫn ông chú đại phu vào, theo sau họ là một phụ tá vẫn còn trẻ tuổi. Người nọ luôn cúi gằm mặt nên tôi hầu như chẳng thể quan sát kỹ anh ta.

Lấy cớ rằng quá trình châm cứu hôm nay cần sự tập trung vô cùng lớn, bất kỳ một sai sót nhỏ nào đều có thể gây nguy hiểm tính mạng, ông chú đại phu đã đuổi khéo được Lâm và Cẩn Ngôn ra ngoài.

Chỉ còn lại tôi, ông chú và người phụ tá trong căn phòng nhỏ. Tới lúc này, kẻ vẫn luôn cúi mặt mới từ từ ngẩng đầu lên. Đó là một gương mặt đẹp, đường nét thanh tú như phụ nữ với cặp lông mày mảnh dài, đôi môi hình trái tim và ánh mắt vô cùng trong suốt.

Cảnh. Là Cảnh!

Tôi thấy tai mình chợt ù ù, đôi mắt bỗng nhòa đi, cổ họng khô khốc chỉ sau vài cái chớp mắt. Tận hai phút sau, tôi mới dần lấy lại được chút tỉnh táo. Tôi chẳng dám lên tiếng, vì khi "điếc", người ta sẽ không thể điều chỉnh âm lượng một cách chính xác. "Gáy" to quá là lộ tẩy hết. Lúc đấy "đứt" cả lũ!

Sau đó, ông chú đại phu rất thức thời mà tiến tới gần cánh cửa để làm nhiệm vụ cảnh giới, Cảnh bắt đầu châm cứu bằng những cây kim bạc. Trong quá trình đó, ánh mắt tôi luôn luôn dừng lại trên gương mặt 100% tập trung của anh. Tại sao trước đây tôi lại sợ Cảnh đến vậy nhỉ? Kỳ lạ ghê. Hiện tại anh khiến lòng tôi bình yên lắm mà...

Xong xuôi, Cảnh lúi húi cất mấy cây kim vào trong bọc. Còn tôi, tôi nhăn mặt và nắm chặt lấy tấm chăn mỏng khi đôi tai bỗng chốc ù đi. Dù biết là sẽ không gây hại, nhưng cảm giác này thực sự rất khó chịu. Vài phút sau, tôi lại có thể nghe được gần như bình thường. Lúc ngẩng đầu lên, Cảnh đang đứng thẳng và nhìn trân trân vào tôi từ lúc nào. Ánh mắt ấy chăm chú đến mức khiến người đối diện phải ngại ngùng. Tôi không tránh đi mà chỉ cười nhẹ, cất lên tiếng gọi thật khẽ:

- Anh...

- Ừ, anh đây.

- Anh!

- Đừng lo. Anh đủ sức đưa em ra khỏi đây.

- Vâng. - Tôi nói, trong lòng thực sự tin tưởng. Tôi từng thấy Cảnh đấu trí, đấu dũng vài lần rồi, 100% uy tín luôn.

- Mấy hôm trước anh bị theo dõi gắt gao quá. Anh biết em có tìm anh ở kỹ viện nhưng không thể ra mặt được. Anh xin lỗi.

- Giờ anh đã ở đây rồi mà...

Bất chợt, tôi nhìn thấy ánh mắt vô cùng phức tạp của Cảnh. Tay anh nắm rất chặt, như thế đang dồn lại tất cả dũng khí trong người để làm việc khó khăn gì đó. Thế rồi, Cảnh nuốt nước bọt thật mạnh, nói nhanh:

- Ngọc, thực ra anh có chuyện này phải thú nhận với em. Anh nghĩ mình không được phép giấu giếm nữa...

Trong vài giây, tai tôi chợt hơi ù đi, như thể quy trình châm cứu vừa rồi đã hết tác dụng vậy. Cái kiểu rào trước đón sau này thường sẽ chẳng thể có gì tốt đẹp hết.

Và rồi, khi tôi còn chưa kịp phản ứng gì, Cảnh đã chậm rãi đưa bàn tay gầy guộc lên trán, ngay chỗ chân tóc. Từ đó, anh luồn móng tay vào dưới lớp da mờ đục rồi kéo cả chiếc mặt nạ lên, bắt đầu từ phần trán, xuống đến mắt, hai gò má, sống mũi, má, môi và cuối cùng là cằm. Một gương mặt rắn rỏi hiện ra bên dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo. Tôi biết gương mặt này. Là Duệ Thánh vương!

- Anh còn một thân phận khác, đó là Duệ Thánh vương đương triều. Đây là gương mặt thật của anh. Có lẽ em không biết, hôm em bị bệ hạ tóm được, anh đã sắp xếp đường lui cả rồi. Nếu Lâm không xuất hiện vào lúc đó, em sẽ chẳng rơi vào tình cảnh như bây giờ. Xin lỗi... Buổi yến tiệc đó, đến tám phần là để bệ hạ thăm dò tâm ý của anh, anh không thể manh động được.

Thế rồi khi tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng, Cảnh đã lấy từ trong người ra một chiếc mặt nạ khác và nhanh chóng đeo lên. Đây là gương mặt của Thành, tức chủ của Thịnh Thành.

- Anh biết em sẽ rất khó tha thứ, nhưng thà rằng anh tự nói ra còn hơn để em phát hiện, đúng không? Anh là Cảnh, đệ tử của thần y Thịnh Ly. Anh cũng là Thành, chủ của Thịnh Thành, do cha nuôi Thịnh Ly lập nên. Anh cũng là Duệ Thánh vương của Hải Xuân quốc. Không còn gì giấu giếm nữa. Anh xin lỗi...

Tôi biết chủ của Thịnh Thành là Duệ Thánh vương - người con thứ tư của tiên đế, nhưng không hề biết anh còn một thân phận khác là Cảnh! Người này có đến tận ba nhân dạng! Ồ, ra vậy! Chỉ cần đổi "giao diện" và giọng nói - chắc bằng một loại thuốc gì đó, tôi đã phải "bó tay". Mọi thứ vẫn luôn ở đấy, chẳng qua tôi ngu ngốc, có mắt như mù nên chưa nhận ra thôi. Đâu tự dưng mà các dữ kiện lại khớp với nhau như vậy được!

Thành từng bị quân ám sát chém vào vai và được tôi khâu lại cho. Người ở thời đại này chắc chắn không biết tháo chỉ khâu vào đúng thời điểm, việc để lại sẹo xấu là điều khó tránh khỏi. Cảnh cũng có một vết sẹo nhăn nhúm trên đầu vai, thứ mà tôi vô tình phát hiện ra hồi còn ở đầm Minh Nguyệt. Khi ấy, "tên đại phu khó đoán" đã khổ sở lăn lộn trên giường vì gặp ác mộng, tay ôm khư khư vết sẹo xấu xí.

Chưa hết, Cảnh là đệ tử của thần y Thịnh Ly. Trong khi đó, Thành rất đam mê các loại thuốc, đồng thời là chủ của Thịnh Thành - "do cha nuôi của công tử Thành lập ra". Thịnh Thành và Thịnh Ly đều có một chữ "Thịnh". Chuyện này đâu thể đơn giản chỉ là trùng hợp.

Lúc bị truy sát, Thành ngay lập tức bỏ thuyền và nương nhờ tại một kỹ viện đầy "người quen". Còn Cảnh ấy à? Anh đã náu mình trong "chuỗi" kỹ viện Thùy Hương nổi tiếng trong một thời gian dài.

Hồi ở đầm Minh Nguyệt, Cảnh đủ khả năng dẫn quân nghênh địch, thân phận của anh không thể tầm thường, có "hoành tráng" đến mức là Duệ Thánh vương cũng không phải chuyện quá vô lý.

Chưa hết, hồi mới xuyên không, Cẩn Ngôn đã cho tôi rửa mặt bằng nước hoa kim ngân. Loại cây này được trồng khá nhiều tại Thịnh Thành. Trong khi đó, Cảnh từng gửi tặng tôi một chùm hoa. Hóa ra, anh có âm thầm đưa dữ kiện để tôi suy luận. Nhưng sợi dây logic đã tuột khỏi tay vì tôi quá bận tâm đến chuyện Cảnh thích tôi.

Quá nhiều dữ kiện, lại còn được gợi ý "tận tình" nhưng tôi vẫn không đoán ra. Nói đi nói lại thì vẫn là "ít não". Mẹ nhà nó!

Thế mà chẳng hiểu tại sao, tôi lại không hề tức giận, thậm chí còn có chút cảm kích khi người khác chịu chân thành với mình. Đúng là bị ngược đãi nhiều quá, bây giờ chỉ cần được đối tốt chút xíu đã cảm động. Tội nghiệp thật!

- Trả em thuốc! - Vừa nói tôi vừa đưa bàn tay ra, thái độ "bố đời" rõ mồn một. Chẳng biết từ khi nào tôi đã hoàn toàn hết sợ hãi trước Thành.

- Xin lỗi em. Ngày trước anh vô lý quá. - Vừa nói, Thành vừa gỡ mặt nạ ra và khoác lên nhân dạng Cảnh. Xong xuôi, anh lấy chiếc lọ màu hoa cà chứa thuốc xuyên không, rồi nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay tôi.

Dễ nói chuyện vậy à? Có hơi ngạc nhiên đấy!

Tôi nhanh tay cầm lấy lọ thuốc, đổ lấy một nửa rồi đưa lại cho Cảnh, à nhầm, Thành và nói:

- Anh giữ giúp em. Lâm rất khó đoán, cầm hết mà bị tịch thu nữa thì đúng là chỉ biết khóc thôi.

Chẳng biết nên vui hay buồn, giờ tôi có đầy thuốc, nhưng chiếc vòng hạt đỏ lại đang ở chỗ Lâm. Cuộc đời đầy rẫy chuyện éo le!

Thấy cuộc trò chuyện của tôi và Thành đã gần kết thúc, ông chú đại phu bèn tiến lại gần rồi chìa ra một ngọn cây khô kỳ lạ màu nâu nhạt, nói:

- Châm cứu chỉ là cái cớ để lui tới thường xuyên thôi. Đây mới là thuốc giải độc hoàn toàn. Tìm thời điểm thích hợp mà dùng, cứ nhai nuốt là được.

Tôi chìa tay nhận lấy ngọn cây khô rồi cất vào trong người. Khi đó, ông chú kia chợt nở một nụ cười mỉa mai "độc quyền" và cất tiếng:

- Thực ra, tôi là Chiêu Vũ đấy! Đây là nhân dạng thật của tôi.

Ôi, tới thời điểm này thì tôi không còn sức để ngạc nhiên nữa rồi! Hóa ra Chiêu Vũ mới ngoài 30 tuổi! Chẳng trách tôi luôn cảm thấy ánh mắt của "ông chú" ấy quá trong suốt so với một người trung tuổi! Đáng nhẽ tôi phải nhận ra sớm hơn chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro