۶Bình an sau giông bão.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Lão hoàng đế lạnh lùng liếc Vương Nhất Thiên Yết một cái, quay đầu nhìn ta và Tần Bảo Bình: "Có công hộ giá, tự nhiên phải trọng thưởng."

 Tần Bảo Bình cùng ta đồng loạt quỳ xuống.

 Tần Bảo Bình nói: "Đây vốn là chức trách của hạ quan."

 Vương Nhất Thiên Yết biết rằng đại thế đã mất, nỗi sợ hãi trước cái chết khiến hai chân hắn mềm nhũn, gần như ngã gục xuống đất.

 Hắn nức nở kêu lên: "Phụ hoàng! Nhi thần bị mê hoặc! Tha cho nhi thần! Nhi thần không dám nữa!"

 Ta suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

 Vừa rồi trên xe ngựa, người cao giọng hô rằng "Không sợ sống chết, mới có thể làm nên đại sự", lúc này lại đang cầu xin tha thứ trong nước mắt nước mũi.

 Quả nhiên trước mặt sự sống và cái chết, dù là người có quyền thế cao đến đâu, cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ cầu xin tha thứ.

 Đã như vậy, hắn không có tư cách giả vờ cao thượng, đi đòi hỏi người khác coi thường sự sống và cái chết.

 Nhưng lão hoàng đế chỉ phất tay không chút nể nang: "Đưa người xuống!"

 Vương Nhất Thiên Yết bị kéo xuống.

 Lão hoàng đế quay người nhìn ta và Tần Bảo Bình, giọng nói uy nghiêm bẩm sinh: "Nói đi, muốn trẫm ban thưởng gì?"

 Tần Bảo Bình nhìn ta, ra hiệu cho ta mở lời.

 Cuối cùng cũng đến bước này.

 Ta hít một hơi thật sâu, cung kính vái một cái: "Tiểu nữ là con gái duy nhất của Giang gia, song thân bị Tứ hoàng tử oan uổng tống giam, đến nay đã hai năm. Kính xin thánh thượng anh minh khai ân, trả lại sự trong sạch cho Giang gia."

 Giọng nói nhẹ bâng của lão hoang đế rơi vào tai ta --

 "Trẫm ân chuẩn."

 Chỉ dùng ba chữ này đã hóa giải được cuộc khủng hoảng liên quan đến vô số mạng người của Giang gia.

 Niềm vui sướng như sóng lớn ập đến với ta nhưng sau đó lại dâng lên vô hạn bi thương.

 ***

 Ngày đón cha mẹ ta trở về Giang phủ, trời trong gió mát, bầu trời xanh ngắt.

 Khi sắp bước ra khỏi ngục, cha mẹ ta vì đã lâu không thấy ánh nắng chói chang nên vô thức giơ tay che lại.

 Mẹ ta khóc trước, sau đó cả ba chúng ta đều khóc nức nở, ôm chầm lấy nhau.

 Cha ta vừa khóc vừa vỗ lưng ta: "Ngưu nhi à, là cha đã coi thường con, con thực sự đã làm được!"

  Tần Bảo Bình và La Bạch Dương tiến lên.

 La Bạch Dương chưa từng gặp cha mẹ ta, lần giao tiếp duy nhất vẫn là bát thuốc tránh thai kia.

 Nàng không còn hoạt bát như thường ngày, có chút bối rối trốn sau lưng Tần Bảo Bình.

 Tần Bảo Bình cúi người vái: "Chúc mừng Giang đại nhân, Giang phu nhân đã được minh oan."

 Cha mẹ ta lúc này mới chú ý đến hai người họ.

 Mẹ ta nhìn La Bạch Dương, mở lời trước: "Ngươi chính là Bạch Dương phải không?"

 La Bạch Dương vốn tưởng rằng hai vị lão nhân này sẽ căm ghét nàng vì đã cướp mất phu quân của con gái họ nhưng lúc này thấy mẹ ta sắc mặt ôn hòa, nàng lại có chút thụ sủng nhược kinh.

 La Bạch Dương nhỏ giọng đáp: "Đúng vậy, gặp qua Giang phu nhân, Giang đại nhân."

 Mẹ ta đưa tay nắm lấy tay nàng, nước mắt lưng tròng: "Ngưu nhi đã kể hết cho ta nghe rồi, con là một đứa trẻ tốt. Trước kia là ta sai, ta ở đây xin lỗi con."

 Nói xong mẹ ta liền muốn hành lễ.

 La Bạch Dương vội vàng ngăn cản động tác của mẹ ta: "Giang phu nhân vạn lần không thể, Giang gia đối với A Bảo có ân tái tạo, tỷ tỷ đối với ta lại tình như tỷ muội, ta sao có thể nhận lễ này."

 Nhìn thấy vẻ luống cuống tay chân của La Bạch Dương, ta cuối cùng cũng phá thế cười, tiến lên hòa giải: "Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, về nhà trước đã."

 Thế là một đám người ồn ào lên xe ngựa, hướng về phía Giang phủ mà đi.

 Bước qua chậu lửa, rảy nước thánh, đốt quần áo cũ, bày tiệc rượu.

 Giang phủ cuối cùng cũng trở lại sự náo nhiệt như xưa.

 Tai họa lần này, cũng coi như đã bình an vượt qua.

 Nhưng vẫn còn một việc phải làm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro