38. Thấy người lớn sao không chào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói là nghỉ lễ, nhưng Tết âm lịch cũng được xem như một trong những đợt bận rộn nhất năm.

Về nhà từ tối hai mươi tám Tết, nhưng Bạch Mộng Nghiên chưa được nghỉ ngơi chút nào, hết bị ba mẹ lôi đi dọn dẹp nhà cửa, mua sắm đồ Tết, rồi lại dành ra một ngày đi thăm họ hàng đang bệnh, mãi đến tối ba mươi Tết cô mới chính thức được nghỉ xả hơi.

Chạng vạng tối, ba cô bận rộn làm cơm tất niên trong bếp, TV trong phòng khách đang phát sóng trực tiếp chương trình Xuân Vãn vô cùng náo nhiệt.

Bà Vương ngồi trêи ghế sofa cắn hạt dưa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bạch Mộng Nghiên đang hí hoáy cúi đầu bấm điện thoại ở bên cạnh.

"Ngày nào cũng chơi điện thoại, sớm muộn gì mày cũng chui vô trong đó ngồi luôn đấy con!"

Bạch Mộng Nghiên chậc một tiếng, "Con đang gửi tin chúc mừng năm mới cho lãnh đạo."

"Thế con cũng có tâm quá đấy chứ." Vương Mỹ Như cố ý mà lại như vô tình, "Thế con gửi tin chúc Tết Dụ Du chưa?"

"Gửi rồi, con chúc anh ta năm mới việc làm tấn tới, sức khỏe dồi dào, mẹ thấy sao, có tâm không? Con gõ từng chữ từng chữ một đấy."

Vương Mỹ Như biết cô đang phụ họa cho qua chuyện, "Chi bằng mày hẹn người ta đi ăn rồi chúc Tết trực tiếp luôn đi, mẹ thấy thế lại càng có tâm hơn."

Bạch Mộng Nghiên đang định nói lại thì bỗng nhìn lướt qua điện thoại, cô bật dậy chạy vào phòng.

"Con làm gì đó! Sắp tới giờ cơm rồi!"

"Con biết rồi!"

Một lát sau, đúng giờ ăn cơm thì Bạch Mộng Nghiên từ phòng ngủ bước ra.

Trêи bàn cơm, hai cụ vẫn còn đang nói về Dụ Du.

"Thằng bé bận rộn, bận tới hôm nay mới về tới nhà, bọn trẻ bây giờ làm việc vất vả quá."

"Để người ta nghỉ ngơi vài ngày đi, sau đó dẫn con bé đến ăn một bữa cơm đoàn viên."

"Con không đi đâu."

Bạch Mộng Nghiên bỗng nhiên xuất hiện bên bàn cơm, đắc ý bưng chén cơm lên, khóe môi còn mang theo nụ cười, "Ba mẹ đừng gán ghép nữa, con với anh ấy không xẹt ra điện được đâu, hơn nữa..."

Bạch Mộng Nghiên gạt gạt cơm trong chén, thong thả nói tiếp, "Chuyện tình cảm con đã có tính toán rồi."

Vương Mỹ Như hừ một tiếng, khinh thường, "Lúc nào cũng nói thế, mẹ có thấy con tính toán gì đâu."

Bạch Mộng Nghiên vùi đầu ăn cơm mà không nói lời nào, nhưng khóe môi cứ cong cong.

Một lát sau, cô mới lẩm bẩm nói, "Lát hồi mẹ mà thấy cho mẹ hết hồn luôn."

Ban đầu, ba mẹ chẳng thèm đếm xỉa đến lời cô nói, mãi cho đến tối mùng ba Tết.

"Sao mà ngày nào cứ tới giờ này là nó lại trốn đi gọi điện thoại thế?"

Vương Mỹ Như túm áo Bạch Túc, "Có phải là có biến thật không ông?"

Ba ngày nay, tối nào nhà bọn họ cũng đi chúc Tết họ hàng, nhưng cứ đến sáu bảy giờ tối, Bạch Mộng Nghiên lại bắt đầu chộn rộn nhìn chằm chằm điện thoại, chưa đầy một lát, con bé lại cầm điện thoại rời đi, phải một lúc lâu mới quay về.

Bạch Túc cầm tách trà, nhìn về phía ban công, "Đi xem đi."

Trêи ban công, Bạch Mộng Nghiên dựa vào lan can, mái tóc bị gió thổi rối tung, mũi chân cứ di di trêи mặt đất.

"Ngày mai em đi đám cưới."

"Đàn anh đại học của em."

"Thì là đàn anh đó, sao nào, lúc anh đi học không ai gọi anh là đàn anh à?"

*Bạch Mộng Nghiên luôn gọi Trần Việt Định là đàn anh, nhưng có đoạn tác giả bảo hai người này học cùng khóa.

Phía sau cánh cửa, ba mẹ Bạch Mộng Nghiên liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.

"Gọi điện thoại thôi mà cái giọng điệu thế."

"Đúng đấy."

...

Nhưng vừa cúp điện thoại, Bạch Mộng Nghiên lại xụ mặt.

Nhắc đến hôn lễ ngày mai...

Bạch Mộng Nghiên nắm chặt chiếc lá rơi trong tay, nghiền nát nó.

Không đi là chuyện không thể, nếu đi, cô nhất định phải lộng lẫy hơn Tần Nhạc Chi.

Ở phương diện này, hành động của Bạch Mộng Nghiên vẫn luôn đáng kinh ngạc như thế, sáng sớm hôm sau, cô đã tắm rửa, gội đầu, đắp mặt nạ, ngồi "đồng" trước bàn trang điểm suốt hai tiếng đồng hồ.

Vương Mỹ Như đẩy cửa vào lần thứ ba, thấy cô còn đang loay hoay làm tóc, nhịn không được mà nói, "Hôm nay mày làm cô dâu đấy à?"

Bạch Mộng Nghiên uốn cong đuôi tóc, nói nhỏ, "Mẹ cứ kệ con đi."

Nếu một mình cô đến hôn lễ hôm nay, vậy thì cô nhất định phải tỏ ra khí thế không thua hai người kia.

Dựa theo kinh nghiệm tham dự hôn lễ của Bạch Mộng Nghiên, cô dâu chú rể sẽ dựa theo quan hệ mà chia bàn, bạn bè đại học đương nhiên sẽ ngồi cùng một bàn.

Nhưng hiển nhiên Trần Việt Định đã suy nghĩ cho Bạch Mộng Nghiên, anh ta sắp xếp cho cô ngồi vào bàn họ hàng của mình, còn dặn dò chị em họ của mình phải cố gắng đãi khách.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Bạch Mộng Nghiên vừa đến, mấy người trông khá quen mặt đang ngồi ở bàn dành cho bạn đại học liền nhìn thấy cô.

Loading...

Mọi người không biết chuyện, chỉ cảm thấy Bạch Mộng Nghiên sẽ ngồi cùng bạn với mình, thế là nhiệt tình chào hỏi, ngược lại khiến cô và Trần Việt Định không biết phải làm thế nào.

Mặc kệ là thế nào, đây là hôn lễ của bạn học, Bạch Mộng Nghiên không muốn gây phiền phức, đành sang đó ngồi.

Tuy bàn này đều là bạn học đại học, nhưng đa số chỉ quen biết sơ sơ, không thân nhau mấy, bọn họ nhiệt tình như thế cũng là do hiếu kỳ cuộc sống dạo này của bạn học hoa khôi.

Cô đi sang đó ngồi, mọi người trò chuyện rôm rả, lúc thì hỏi han chuyện công việc, lúc lại hỏi sang chuyện cuộc sống.

Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trôi qua như thế, nhưng bỗng nhiên có một cô gái nhớ tới chuyện cũ, thế là hỏi, "Ơ, tôi nhớ bạn trai của cô là đàn em cùng khoa bọn tôi mà đúng không? Cậu ta thân với Trần Việt Định lắm, hai người không đi cùng nhau à?"

Cô ta vừa nhắc đến, mọi người mới nhớ ra.

"Chia tay rồi." Giọng Bạch Mộng Nghiên bình tĩnh giống như đang trò chuyện bình thường, "Tôi không biết hôm nay anh ta có đến hay không nữa, mà cũng chả sao."

Vừa dứt lời, cô gái ngồi bên cạnh Bạch Mộng Nghiên nhìn ra lối vào, động tác đang cắn hạt dưa bỗng dừng lại, "Ờ..."

Mọi người trêи bàn, bao gồm cả Bạch Mộng Nghiên, đồng loạt nhìn về phía lối ra vào.

Dưới vòm cưới bằng hoa tươi, cô dâu chú rể đang chào khách, Nhậm Trạch xuất hiện trong bộ âu phục, đang cười nói với Trần Việt Định.

Mà Tần Nhạc Chi đang khoác tay anh ta, cũng bắt tay với Trần Việt Định, sau đó ánh mắt thoáng lướt qua bàn tiệc bên trong, nhanh chóng khóa chặt trêи người Bạch Mộng Nghiên.

Hai người vừa xuất hiện, không cần người bên cạnh giải thích, mọi người trong bàn đều hiểu ra.

Mọi người trêи bàn vừa nãy còn đang trò chuyện rôm rả, bỗng chốc đứng hình ngay lập tức.

Nhưng bọn họ không thân thiết với Bạch Mộng Nghiên hay Tần Nhạc Chi, không ai thiên vị ai, cho nên mọi người nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác.

Nhưng nếu có người biết rõ mọi chuyện, bầu không khí khó tránh khỏi lúng túng.

Chuyển ver thuộc @gooyingu Wattpad

...

Lúc Nhậm Trạch đưa Tần Nhạc Chi đi vào mới nhận ra Bạch Mộng Nghiên cũng đến đây.

Anh ta cứ nghĩ cô sẽ không đến. Hoặc có thể nói là, nếu cô có đến cũng sẽ tránh mặt anh ta.

Nhưng mà...

Trong lúc anh ta đang khó xử, Tần Nhạc Chi đã thoải mái ngồi xuống, gật đầu chào mọi người trêи bàn.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thẳng vào Bạch Mộng Nghiên.

Còn Bạch Mộng Nghiên lại dựa vào ghế, vẻ mặt bất biến chơi điện thoại.

Các bạn học vốn muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Nhậm Trạch, nhưng để không lúng túng, mọi người đều không nói chuyện với anh.

Cả bàn đều trò chuyện với nhau, nhưng chỉ có ba người là giữ im lặng, tựa như đang ở trong một thế giới khác, bầu không khí tại đây cũng càng trở nên kỳ quái.

Cũng may bọn họ đến khá muộn, hôn lễ nhanh chóng được bắt đầu, sự chú ý của mọi người đều dồn lên cô dâu và chú rể trêи lễ đài, đã có lý do xoa dịu sự lúng túng.

Một loạt nghi lễ được diễn ra, MC ra sức điều khiển không khí của bữa tiệc, nhóm khách mời vừa vỗ tay vừa la hét, bữa tiệc bỗng chốc trở nên vô cùng náo nhiệt.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của MC, cô dâu quay lưng về phía khách mời, giơ cao bó hoa cưới lên.

Mấy vị khách mời độc thân cả nam lẫn nữ đều đứng dậy, xoa xoa tay chuẩn bị tiến lên bắt lấy may mắn.

Cùng với bầu không khí ồn ào tại lễ cưới, bó hoa bay lên tạo thành một đường vòng cung, sau đó, dưới ánh mắt mọi người, vững vàng rơi vào tay Bạch Mộng Nghiên.

Bỗng nhiên có một vật từ trêи trời rơi xuống, Bạch Mộng Nghiên vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, cô sững sờ ôm bó hoa cưới, lúng ta lúng túng trong tiếng người ồn ào.

"Chúc mừng vị khách vô cùng may mắn này!" MC cười tươi như Phật Di Lặc, vội vàng bước xuống, vui vẻ nói với Bạch Mộng Nghiên, "Nào, mau đưa micro cho cô ấy đi."

Trong tay lại bị nhét vào một cái micro, Bạch Mộng Nghiên ngơ ngác đứng dậy, dưới ánh mắt sáng bừng của MC trêи lễ đài, cô bối rối không thôi.

"Người đẹp đã có bạn trai chưa?"

Vốn dĩ là câu hỏi theo kịch bản, nhưng người đang bị hỏi lại là Bạch Mộng Nghiên. Nhậm Trạch như nghĩ đến điều gì, vội vàng ngước lên nhìn Bạch Mộng Nghiên.

Tần Nhạc Chi cũng thế, nhưng điều mà cô ta nghĩ đến lại khác với Nhậm Trạch.

Thấy thế, nhóm bạn học cùng bàn như cảm nhận được không khí kỳ lạ, nhất thời lại càng yên tĩnh hơn.

Bạch Mộng Nghiên hất cằm, cười đáp, "Tôi có bạn trai rồi."

Cho dù là người suốt mười năm chưa từng gặp sinh vật giống đực thì lúc này cũng phải nói rằng mình đã có bạn trai!

Nhưng Nhậm Trạch lại biến sắc.

Khóe môi Tần Nhạc Chi cũng trễ xuống.

"Thế bó hoa này là ý trời rồi! Người đẹp và bạn trai nhất định sẽ tu thành chính quả!"

MC nói thêm vài lời chúc, Bạch Mộng Nghiên mới ôm hoa ngồi xuống.

Bữa tiệc dần dần bình thường trở lại.

Bạch Mộng Nghiên nhìn hai người đang ngồi đối diện, ở trước mặt bọn họ, cô mỉm cười nâng hoa chụp một tấm ảnh. Sau đó, cô gửi cho Thái Từ Khôn.

Cô không nói gì mà chỉ gửi một tấm ảnh sang.

Thái Từ Khôn nhanh chóng trả lời lại: Hôn lễ có vui không?

Bạch Mộng Nghiên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nổi, cô gõ chữ: Không vui.

Thái Từ Khôn:?

Bạch Mộng Nghiên: Gặp phải người đáng ghét, em khó chịu, không vui.

Bạch Mộng Nghiên: Vò đầu.GIF

Gửi tin nhắn đi, đúng lúc cô dâu chú rể đến bàn mời rượu, Bạch Mộng Nghiên liền đặt điện thoại xuống, cầm ly đứng dậy.

Uống một ngụm nước trái cây, khách khứa bắt đầu nhập tiệc.

Tần Nhạc Chi ngồi đối diện Bạch Mộng Nghiên, lúc thì bảo Nhậm Trạch múc canh cho cô ta, lúc thì bảo lột tôm, giọng thì nhão nhoẹt, làm mọi người trêи bàn ăn đều nổi da gà.

Trong tình huống như thế này, đàn ông thì không nhận ra, nhưng chỉ cần phụ nữ nhạy cảm một chút đều có thể nhìn thấy rõ Tần Nhạc Chi đang cố tình.

Có lẽ xuất phát từ sự đồng cảm, có người không chịu được khi thấy cô ta cố tình khoe khoang tình cảm, cố ý lớn tiếng hỏi Bạch Mộng Nghiên, "Này, Mộng Nghiên, cô định khi nào thì kết hôn?"

Vừa hỏi xong, thần kinh nhạy cảm của Nhậm Trạch như bị tóm lấy, tay đang lột tôm bỗng dừng lại, ánh mắt lóe lên, chờ đợi câu trả lời từ người đối diện.

Tự dưng Bạch Mộng Nghiên bị nhắc đến chuyện này, cô vẫn chưa tìm được câu trả lời, chỉ có thể cười gượng, "Tôi vẫn chưa tính đến chuyện này."

"Chắc là cũng sắp rồi nhỉ?" Cô gái kia còn nói, "Bạn trai cô hôm nay không đi cùng hả? Anh ấy là người thành phố khác hay sao?"

Bạch Mộng Nghiên cụp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Ánh mắt Nhậm Trạch trở nên hoảng hốt, vốn định bỏ tôm vào chén Tần Nhạc Chi nhưng lại vứt ra dĩa đựng đồ ăn thừa.

Tần Nhạc Chi lạnh lùng lườm anh ta.

"Bạn trai cô làm gì vậy? Là người trong ngành chúng ta luôn hay sao?"

Bạch Mộng Nghiên "Ừ" một tiếng.

"Tốt nhỉ, người cùng ngành thì có tiếng nói chung, bình thường trong công việc cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, à, anh ấy cũng là phóng viên hả?"

"Không phải." Bạch Mộng Nghiên khẽ đáp.

"Ồ, thế là trong giới tài chính hả? Cũng tốt, đàn ông trong giới tài chính đều có trình độ cao, điều kiện lại tốt."

Cô gái này vốn muốn giúp Bạch Mộng Nghiên lấy lại mặt mũi, nên mới cố tình nói như thế.

Tần Nhạc Chi sao lại không hiểu ý cô ta, kìm nén bực tức một hồi, cuối cùng cũng mở miệng, "Đúng vậy, tôi cũng biết này, mà đâu phải có mỗi trình độ cao, mấy phương diện khác cũng ưu tú lắm đấy."

Cô ta vừa dứt lời, mấy người giả vờ không dám hóng drama cũng đồng loạt nhìn về phía Tần Nhạc Chi.

Đây, đây là tình huống gì đây?

Ngay cả Nhậm Trạch cũng ngơ ngác.

Tần Nhạc Chi khuấy khuấy cái muỗng, hờ hững nói, "Tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, là quản lý cấp cao của một công ty đã lên sàn chứng khoán, lương một năm cao đến dọa người, tính tình cũng tốt, đẹp trai lịch sự, hầu như không có khuyết điểm gì."

Cô ta nói một câu, sắc mặt Bạch Mộng Nghiên lại sầm xuống một chút.

Đến lúc này Bạch Mộng Nghiên đã đoán được cô ta muốn nói gì.

Cô ngẩng đầu lên, thấy cô ta nhún vai, gằn từng chữ một, "Có điều hơi lớn tuổi, hơn nữa còn đã có gia đình mà thôi."

"..."

Im lặng.

Bầu không khí trêи bàn tiệc im lặng như tờ.

Mấy người vốn dĩ đang nói giúp Bạch Mộng Nghiên cũng im bặt.

Dù sao thì khi gặp mấy chuyện thế này, con người luôn có xu hướng tin vào những mặt xấu hơn, không bao giờ suy nghĩ theo chiều hướng ngược lại khi trong tình huống mà người khác nói chắc như đinh đóng cột.

Người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng chính là Nhậm Trạch.

"Em nói vớ vẩn gì thế?"

Tần Nhạc Chi cũng không hề chối, chỉ cười, "Anh cứ xem như em đang nói nhảm đi."

Nhưng Bạch Mộng Nghiên lại không hề tức điên lên như Tần Nhạc Chi tưởng tượng, cô chỉ ngước lên, nhìn thẳng vào cô ta.

"Có thể ăn bậy, nhưng đừng có mà nói bậy."

Tần Nhạc Chi gật đầu cười, "Câu này thì tôi hiểu rõ hơn cô."

"Thật à?" Bàn tay Bạch Mộng Nghiên ở dưới bàn siết chặt thành nắm đấm, cô cười nói, "Phá hoại quan hệ người khác, chen chân vào tình cảm của người ta, cô quả thật hiểu rõ hơn tôi, tới bây giờ tôi vẫn còn chưa học được đấy."

"..."

Lời này vừa được nói ra, không ai mà không hiểu mối quan hệ này.

Hóa ra... vì Nhậm Trạch ngoại tình nên mới chia tay.

Bầu không khí trong bữa tiệc lại trở nên gượng gạo khiến người ta ngạt thở.

Mọi người xung quanh giả vờ im lặng, cắm cúi ăn, thật ra bọn họ lúng túng đến nỗi ngón chân có thể đào ra một tòa thành cổ bị vùi lấp dưới mặt đất.

Bạch Mộng Nghiên nhìn chằm chằm Tần Nhạc Chi, không ai nhường ai, đấu mắt thôi mà đã căng thẳng tột cùng.

"Được rồi!" Nhậm Trạch ngắt lời Tần Nhạc Chi, "Đừng nói nữa!"

Đúng lúc này, điện thoại đặt trêи bàn của Bạch Mộng Nghiên chợt vang lên.

Là Thái Từ Khôn gọi đến.

Trong đầu Bạch Mộng Nghiên khẽ lóe lên, trái tim không hiểu sao mà nảy lên thật mạnh, cô gượng gạo nhận điện thoại.

Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên trong điện thoại.

"Không vui thì em đừng chịu đựng nữa."

"Xuống đi, tôi đang ở dưới lầu."

Ngón tay Bạch Mộng Nghiên bất động, con ngươi bỗng nhiên co rút lại.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng đủ loại cảm xúc tựa như dây leo bám chặt trong lòng cô, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới.

Một lát sau, Bạch Mộng Nghiên đứng bật dậy, vẻ mặt không còn bình tĩnh như trước.

"Tôi có việc đi trước, mọi người cứ ăn tự nhiên."

Có người muốn gọi cô lại, nhưng không biết phải nói gì, "Này! Vậy... vậy..."

"Có phải Bạch Mộng Nghiên khóc rồi không?"

"Bạn học lâu năm rồi, ầm ĩ gì thế này."

"Đi xem thử đi."

...

Không biết vì cái gì, Bạch Mộng Nghiên không thể kiểm soát được tốc độ bước đi của mình, cô đi giày cao gót cũng không nhịn được mà bước nhanh xuống cầu thang.

Cô đi rất nhanh, quãng đường dài ba bốn phút mà đã đổ mồ hôi, nhưng càng đi càng nhanh.

Đến khi đến cửa chính khách sạn, cô nhìn thấy Thái Từ Khôn đang đứng bên cạnh đài phun nước.

Anh đứng đó lại khiến Bạch Mộng Nghiên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.

Nhưng trái lại, cái cảm giác "An tâm" ấy giống như một hòn đá nặng nề chắn ngang trong lòng Bạch Mộng Nghiên.

Hòn đá "An tâm" này đã bao lấy biết bao nhiêu tâm trạng phức tạp của cô.

Có một khoảnh khắc, Bạch Mộng Nghiên cảm thấy đau lòng.

Suy nghĩ đi ngược với dự tính ban đầu của mình bùng lên.

Vì sao lúc nào cũng là anh.

Vì sao người đội mưa đội gió chạy đến đây lại là anh.

Cô đứng ở đó, dù không nói ra nhưng mặt mũi tràn ngập vẻ tủi thân.

Thái Từ Khôn không biết trong nội tâm lúc này của cô đang có một trận giao chiến, anh nhếch mày, bước lên vài bước, duỗi tay về phía cô.

Bạch Mộng Nghiên nhìn cánh tay ấy, đầu ngón tay run lên, chưa kịp suy nghĩ đã nắm lấy thật chặt.

Sau đó, cô cau mày, cánh tay còn lại cũng bám vào.

Thái Từ Khôn nhìn cô, anh không nói gì, để mặc cho cô khoác tay mình, đưa cô đi về phía chỗ đậu xe.

Tài xế vội vàng bước xuống mở cửa xe cho bọn họ.

Lên xe, Bạch Mộng Nghiên vẫn không nói một lời, nhưng cô vẫn nắm chặt lấy tay anh.

Thái Từ Khôn quan sát cô từ trêи xuống dưới, như cười như không nói, "Tham dự hôn lễ thôi mà cũng có thể bị người khác ăn hϊế͙p͙, uổng cho em sống bao năm nay."

Bạch Mộng Nghiên, "..."

Cô ngẩng đầu, hàng mày nhíu chặt, lúc cô trừng mắt nhìn Thái Từ Khôn, đôi mắt như có ánh sáng lấp lánh.

"Trừng tôi làm gì?" Thái Từ Khôn quay sang, đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói, "Người ăn hϊế͙p͙ em là tôi chắc?"

Bạch Mộng Nghiên muốn mở miệng, nhưng lời nói cứ bị mắc ở cổ họng, cuối cùng lại chẳng nói gì.

Nhưng lúc cô quay đầu sang, lại phát hiện ra cửa khách sạn vô cùng náo nhiệt.

Nhậm Trạch, Tần Nhạc Chi, Trần Việt Định, còn có vài người ngồi cùng bàn với cô.

Bọn họ đứng tại đó, vẻ mặt khác nhau, hiển nhiên là đã đứng ở đây một lúc lâu, đã nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy.

Thái Từ Khôn nhìn theo Bạch Mộng Nghiên, rơi vào tầm nhìn của anh lại là Nhậm Trạch.

Vẻ mặt anh hiện rõ vẻ bất ngờ, ánh mắt trầm xuống hẳn.

Bạch Mộng Nghiên đã ấn hạ cửa sổ xe, nhìn thẳng vào Tần Nhạc Chi.

Cơn tủi thân và sự giận dữ ở trong lòng mạnh mẽ đâm vào nhau, cô không kịp bình tĩnh để suy nghĩ lại thì nó đã cuồn cuộn dâng trào.

Cô thở hắt ra, nở nụ cười, vươn tay ra ngoắc ngoắc Tần Nhạc Chi.

"Nhìn gì? Thấy người lớn sao không đến chào hả?"

Thái Từ Khôn nhẹ nhàng liếc nhìn Bạch Mộng Nghiên.

Mà phía bên kia, Tần Nhạc Chi như rơi vào hầm băng, đầu ong cả lên.

Sao lại thế này... Sao Bạch Mộng Nghiên lại quen Thái Từ Khôn...

Ánh mắt Tần Nhạc Chi hốt hoảng, không dám nhìn Thái Từ Khôn.

Nhưng mà...

Cô ta lại nhìn về hàng ghế phía trước, tài xế đang ngồi ở ghế lái cũng kinh ngạc nhìn cô ta.

Người lớn...?

Bạch Mộng Nghiên biết quan hệ giữa cô ta và tài xế từ lúc nào?

Tần Nhạc Chi nhìn thoáng qua tài xế, lại nhìn vẻ mặt phách lối của Bạch Mộng Nghiên, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra.

Hóa ra Bạch Mộng Nghiên đang bày trò đợi cô ta ở đây.

Biết cô ta là cháu gái tài xế của Thái Từ Khôn, thế cho nên ra vẻ chỉ tay năm ngón nhục nhã cô ta.

Nhưng mà...

Tần Nhạc Chi nhìn sang Thái Từ Khôn, cảm nhận ánh mắt áp lực kia, sống lưng lạnh buốt.

Dưới chân nặng như chì, nhưng cô ta vẫn lê bước sang dó.

Cô ta không dám không bước qua.

Đợi Tần Nhạc Chi đi được vài bước, Nhậm Trạch vẫn chưa phản ứng lại kịp bấy giờ mới giật mình hoàn hồn lại, song anh ta vẫn không thể mở miệng được.

Khi chỉ còn cách nhau mười mét, Tần Nhạc Chi dừng bước trước xe, tuy không thể kiềm nén được vẻ mặt tức giận nhưng vẫn không thể mở miệng.

Đến khi tài xế nhô đầu ra, khó hiểu cất giọng hỏi cô ta, "Nhạc Nhạc, sao con lại ở đây?"

Mặt Tần Nhạc Chi xám xịt như màu gan heo, "Cậu út, con, con đến dự hôn lễ..."

Bạch Mộng Nghiên đang bày ra vẻ mặt hống hách:?

Sắc mặt của cô thay đổi rõ ràng đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cô đờ người ra, mãi một lúc lâu mà vẫn không bình tĩnh lại được, chầm chậm chầm chậm xoay người lại, nhìn về phía tài xế, ý muốn sử dụng hết dung lượng của bộ não để làm rõ mối quan hệ này.

Vài giây sau —

Đậu xanh????

Cô gọi ai là cậu út đấy????

Tài xế là cậu út của cô á???

Cùng lúc đó, Nhậm Trạch đuổi theo Tần Nhạc Chi cũng vừa hay nghe thấy tiếng "Cậu út" kia.

Chân trước chưa kịp thu lại, anh ta đứng đực ra đó.

Cậu út ư?

Anh ta ngơ ngác nhìn Tần Nhạc Chi và tài xế, sau lại quay đầu nhìn Bạch Mộng Nghiên, rồi lại nhớ đến lời nói của cô ngày hôm đó.

Một lát sau, Nhậm Trạch khó hiểu mở miệng hỏi, "Mợ út ư?"

Ánh mắt Bạch Mộng Nghiên trợn trừng lên, hô hấp không thông, suýt chút nữa là nghẹt thở.

"Ai là mợ út của anh!! Đừng có mà gọi bậy!!!!"

Chân cô giống hệt lò xo, đạp một phát, cả người nhanh chóng bay vào trong, túm lấy cánh tay của một người giống như bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng.

Một giây sau.

Bạch Mộng Nghiên kinh ngạc quay đầu lại, vừa chạm phải ánh mắt của Thái Từ Khôn, đầu cô tựa như bị một vật gì đó đập mạnh vào, nổ "bùm" một phát.

Không phải anh là cậu út của cô ta ư??

Sao bây giờ lại biến thành tài xế của anh rồi??

Thái Từ Khôn nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Bạch Mộng Nghiên, anh không hiểu chuyện gì, ngước mắt lên hỏi, "Những người này là ai thế?"

Bạch Mộng Nghiên không dám chớp mắt.

Tôi cũng muốn hỏi anh là ai đây này???

Anh không phải là cậu út của cô ta sao?

Mấy tháng qua tôi đã làm gì thế này????

Trong lúc đầu Bạch Mộng Nghiên đang bị hàng ngàn dấu chấm hỏi ùa đến đánh nhau tơi bời, Thái Từ Khôn nhìn xung quanh, ánh mắt hờ hững lướt qua đám người với đủ vẻ mặt, cuối cùng lại dừng lại trêи người Bạch Mộng Nghiên.

Mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu.

Hai giây sau, Bạch Mộng Nghiên mới nhận ra mình đang ôm tay ai.

Cô chớp chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn Thái Từ Khôn, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm tay anh, rồi lại ngước lên nhìn anh.

Bùm một phát, Bạch Mộng Nghiên nhảy bật ra giống hệt như một chiếc lò xo vẫn còn độ đàn hồi.

Thôi toang rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro