Chương 9: Hẹn Hò (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Két]

Vừa mở cửa ra định đi siêu thị mua ít đồ thì đã thấy Bảo Dương đứng tựa người vào chiếc mui trần ngay trước mắt. Trông anh ta "bảnh" ghê luôn ak. Áo sơ mi trắng, quần jean mài rách, chân mang giày converse năng động, tóc vuốt keo, đeo kính râm bản bự che gần nữa mặt. Trời ạ, ở đâu ra lại có một người chuẩn soái ca như vậy chứ. "Đẹp trai thật". Khoan... hình như có gì đó sai sai... á chết cha, tối qua vừa mới hứa hôm nay sẽ đi chơi với anh ta mà sao tôi lại quên cơ chứ. Ngốc thật, tự gỏ vào đầu mình vài cái, càng cảm thấy ngượng hơn khi Bảo Dương đang nhìn tôi không rời.

"Hì hì, anh vào nhà ngồi chơi, còn sớm mà." - Tôi đưa tay lên gãy gãy đầu, cười trừ.

Quay trở lại phòng, tôi chọn 1 chiếc áo pull croptop tay dài, quần jean rách ngang đùi, chân mang giày coverse (tôi và Dương cùng thích mang giày này). Tóc xỏa ngang vai, phần tóc uống phía đuôi tóc được tém sang một bên cộng với mái ngố thưa, nhìn cũng không tệ đấy chứ. Ngồi vào bàn (bàn học ý nhưng cũng có vài thứ trang sức và phụ kiện con gái có thể gọi là bàn trang điểm không?) tôi bắt đầu đánh một lớp phấn nhẹ, một ít thôi vì tôi không thích son phấn, chỉ tại đêm qua tôi thức đến 3h sáng nên sáng ra mắt cứ như gấu trúc. Xịt lên người mùi nước hoa hương hoa quen thuộc. Tôi bước ra, Bảo Dương đang ngồi trên ghế sofa.

"Hôm nay thay đổi style một bữa đi nha... nha... nha." - Nói xong Bảo Dương khom người xuống lấy lên một cái hộp gì đó hình vuông, cũng khá to đưa cho tôi - "Em vào thay lại đi."

"Gì đây?" - Tôi hỏi.

"Vào trong sẽ biết, hôm nay vì anh mà thay đổi style 1 bữa đi... nha... nha... nha." - Vừa nói Bảo Dương vừa đẩy tôi quay lại phòng.

Cha! Là một cái váy màu trắng, phải nói là tuyệt đẹp, chắc cũng đắc tiền lắm đây, chạm vào, chao ôi! Vải mát lạnh lại mịn nữa, mặc lên người chắc thoải mái lắm, bên cạnh còn có một đôi giày cao gót nhìn thì thôi khỏi chê luôn. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi không thích mặt váy, cũng chả thích mang giày cao gót đâu. Đành quay trở ra vừa để tay lên tay cầm cửa thì đã nghe giọng Bảo Dương.

"Năn nỉ đấy, một lần thôi, xem như mặc vì anh đi nha, Mèo..."

Nghe Bảo Dương nói như vậy, tôi cũng không thể không mặc. Suy nghĩ một lúc tôi cũng cầm chiếc váy lên thay.

Đứng trước gương, ôi chu choa ba mẹ ơi, tôi không nhận ra chính mình nữa. Xoay người một vòng, cảm thấy không tệ tôi bắt đầu bước ra ngoài. Thấy Bảo Dương nhìn tôi một cách mê man, tôi cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Tôi quay sang kéo tay Dương.

"Đi thôi, đợi gì nữa."

Ngồi trên xe mà tôi cảm nhận được cái nhìn từ người phía bên cạnh, tự nhiên trong người lại cảm thấy cáu. Cố gắng! cố gắng! Phải kìm chế lại, không được nổi nóng, tôi tự trấn an mình.

"Hôm nay em đẹp lắm, biết không hả?"

Ngượng chín mặt, không biết phải trả lời làm sao nữa, tôi đánh trống lãng.

"Anh chở tôi đi đâu vậy?"

"Đi rồi sẽ biết."

Sau 2h ngồi trên xe, cuối cùng đích đến đã dần xuất hiện, nơi Bảo Dương đưa tôi đến chính là biển. Nhưng lạ lắm nha, ở đây chả có ai ngoài tôi và Dương hết, còn nữa giờ này cũng 10h rồi mà chả có chút nắng nào, bầu trời trong xanh, sóng vỗ ào ào, gió thổi nhè nhẹ, xa xa những con sóng gợn lăng tăng, gần là những hạt cát trắng được ngăn cách với nhau bằng lớp nước biển xanh, bên cạnh là một anh chàng soái ca hai tay bỏ túi quần. Tôi cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường vậy. Thật sự mà nói nếu bây giờ có một điều ước tôi ước rằng thời gian dừng lại tại đây.

"Sao lại đưa tôi đến đây?"

"Em thích không?"

"Thích, mát lắm, xuống dọc nước đi."

Dứt lời tôi kéo tay anh ta xuống dọc nước, cả hai bắt đầu tạt nước qua lại, được một lúc thì quần áo cả 2 gần như ước hết. À quên tôi và Bảo Dương còn selfie nữa chứ, chúng tôi tạo dáng đủ thứ kiểu, chụp không biết bao nhiêu là hình. Cuối cùng tôi thôi không chơi nữa mà bắt đầu kéo tay Bảo Dương đi dạo biển và nhặt vỏ sò. Cứ bước vài bước tôi lại ngồi xuống và nhặt những vỏ sò xinh đẹp kia, rồi lại đứng lên đi tiếp, tôi nhớ là mình đã đi rất lâu, rất lâu, tôi tung tăng đi trước, Bảo Dương đi phía sau tôi, lúc tôi ngồi xuống nhặt vỏ sò thì anh ta khoanh tay đứng nhìn. Cứ thế tiếp diễn cho đến khi tôi đột ngột cảm thấy cổ tay mình như đang bị ai đó kéo ngược về phía sau. Vâng, trong chốc lát, môi tôi lại yên vị trên môi Bảo Dương. Tôi không biết nên phản ứng thế nào, chỉ mở to hai mắt tròn xoe nhìn Dương.

10 giây sau đó

"Nếu như cả thế giới này quay lưng lại với anh thì em vẫn không quay lưng lại với anh đúng không... Mèo?"

"Sao... Sao anh lại hỏi vậy?"

"Em... cứ trả lời anh đi."

"Ừm, có lẽ. Vì anh là người bạn thân nhất, là người anh em tốt nhất của tôi mà."

"Anh em tốt sao? Rõ ràng em biết là... anh thích em mà... Mèo?"

"Tôi tôi..." - Tôi quay mặt đi vì không biết bây giờ phải trả lời Bảo Dương như thế nào.

"Này nhìn thẳng vào mắt anh này, em dám nói rằng em không có tình cảm với anh không? Sao lúc nào em cũng trốn tránh anh vậy..." - Bảo Dương xoay người tôi lại đối diện với anh ta.

"Tôi... Tôi..."

"ANH THÍCH EM, LÀM BẠN GÁI ANH NHA..."

"Anh là đang tỏ tình với tôi sao?"

"Ừm..."

Thật sự tôi không biết trong tim mình Bảo Dương đứng ở vị trí nào. Nhưng tôi biết khi thấy Dương buồn tôi cũng chẳng vui và ngược lại. Thời gian tôi và Dương quen biết nhau không phải là ngắn nhưng cũng chẳng thể nào gọi là dài. Có những lúc bên cạnh Dương tôi rất vui và hạnh phúc đến nổi tôi quên mất một điều rằng "Tôi không tin vào tình yêu". Phải đó chính là lí do tôi luôn lãng tránh Dương, tôi sợ khi ở gần Dương tôi lại đánh mất mình. Tôi sợ có một ngày chúng tôi trở thành người xa lạ sau những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, bởi người ta thường nói "Tình bạn có thể thăng hoa thành tình yêu. Nhưng tình yêu không có khái niệm giảm xuống tình bạn".

Nhưng mà... tôi với Bảo Dương như thế này chẳng tốt hay sao? Lúc nào anh cũng bên cạnh tôi, luôn là người quan tâm tôi, dẫn tôi đi ăn, đi chơi hay đi bất cứ nơi nào tôi thích. Tôi muốn giữ mãi kỉ niệm này.

"Có những mối quan hệ không phải là tình yêu nhưng hơn hẳn tình bạn" tôi nghĩ câu nói này là dành cho tôi và Bảo Dương rất thích hợp...

"Này sao em không trả lời?"

"Chúng ta như thế này không phải rất tốt sau?"

"Anh không thích..."

"Tại sao?"

"Vì anh sợ một khi không có anh bên cạnh sẽ có một người khác thay anh... em yêu người đó thì sao."

"Vậy tôi sẽ không yêu ai ... được chứ?"

"Không được."

"Hửm?"

"Em chỉ được phép yêu anh thôi, biết không, ngốc!"

"Anh dám nói tôi ngốc." - Tôi đánh vào ngực Bảo Dương.

"Anh đang nói nghiêm túc đấy. Em làm người yêu anh nha... Mèo. Anh sẽ không làm em buồn đâu. Anh không muốn mất em..."

"Ừm... Cho tôi thời gian suy nghĩ nha."

"Với một điều kiện. Đừng xưng "tôi" khi nói chuyện với anh được không? Nghe xa cách lắm."

"Ừm... được thôi..." - Chần chừ một lúc, tôi mạnh miệng đáp.

"Tặng em nè, để anh đeo cho em."

Wow, trước mắt tôi là một cái hộp nhỏ hình vuông, màu đen. Bên trong là một sợi dây chuyền, theo tôi nghĩ là bằng bạc vì có lần tôi nói với Dương mình thích đeo bạc. Còn nữa, nhìn xem cái mặt dây chuyền kìa, là hình trái tim nằm nghiêng sang một bên. Nhìn chung tuy đơn giản nhưng đối với tôi nó rất đẹp và tuyệt vời. Tôi tự nói với mình rằng dù bất cứ giá nào tôi vẫn giữ thật kỉ sợi dây chuyền này và sẽ mãi mãi đeo nó trên người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro