Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Joe

Kiều Thâm mới đào một lúc mà eo đã đau không được, chủ yếu là y luôn cong eo, cảm giác sống lưng không thể đứng thẳng lên được vậy.

Kỳ Thạc nghe được Kiều Thâm than lại thấy tay Kiều Thâm đấm đấm cái lưng , đau lòng nói: " Em đi nghỉ đi, cũng không còn nhiều để ta làm cho. "

Kiều Thâm có chút rối rắm, không muốn để Kỳ phụ Kỳ mẫu nghĩ mình được nuông chiều từ bé, y xác thật là muốn chia sẻ công việc đồng áng, nhưng eo của y thật sự không chịu được.

" Ngoài ruộng còn có muỗi độc, em đi xem Thường Nhạc, đừng để muỗi cắn nó. " Kỳ Thạc biết tâm tư của Kiều Thâm, đề cao âm lượng để cha mẹ biết, là mình kêu Kiều Thâm để việc đồng áng xuống đi nghỉ ngơi.

" Đi thôi, tiểu Kiều Nhi. " Kỳ mẫu nghe vậy cũng chạy nhanh tới khuyên nhủ, tôn nhi của nàng thật vất vả mới dưỡng được chút thịt, trắng trẻo mập mạp, cũng đừng để cho muỗi hút máu đi.

Điều này thật sự đã giải cứu Kiều Thâm, dưới sự khuyên bảo của Kỳ mẫu thì được như ước nguyện hướng dưới tàng cây đi đến. Đem Tiểu Thường Nhạc bế lên tới đặt ở trong lòng ngực, cầm lấy quạt hương bồ quạt mát cho nhi tử, ban ngày nắng nóng Tiểu Thường Nhạc ngủ mà mồ hôi đầy đầu.

Trong lòng ngực ôm nhi tử, Kiều Thâm nhìn người đang bận việc dưới ruộng đến phát ngốc. Kỳ Thạc là người có thể chịu khổ, đáng tin cậy, luôn trầm mặc đảm đương hết thảy mọi việc.

Kỳ mẫu thiện lương dễ tính, hóa ra biểu hiện sau khi vào cửa của Kỳ Thâm đã làm nàng vạn phần bất mãn, nhưng nàng là một người lương thiện chỉ nghĩ ta đối với ngươi tốt, ngươi chỉ cần hầu hạ nhi tử của ta tốt, hai vợ chồng hảo hảo sinh hoạt là được.

Nàng không biết Kiều Thâm đã đổi thành người khác, chỉ cho rằng ước nguyện của mình đã được hồi báo. Kỳ phụ cũng là người thành thật ít nói, nếu không sao có thể sinh ra nhi tử Kỳ Thạc này giống ông như đúc?

Giờ phút này Kiều Thâm cảm thấy mình thực may mắn, cho dù ở hiện đại đã trải qua nỗi đau khi mất đi cha mẹ, lại phải nhận sự tấn của căn bệnh ung thư, nhưng bên người y vẫn luôn có tình yêu vây quanh. Cho dù trọng sinh tới cổ đại, gặp nhiều người nhưng vẫn đối với y tràn đầy yêu quý.

Kỳ Thạc cong eo, đem khoai lang đào được ném vào sọt. Cảm giác được một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, hắn ngẩng đầu tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt là Kiều Thâm.

Nhìn ánh mắt thâm thúy của Kỳ Thạc, mũi cao môi mỏng, thân hình hắn cao lớn gần 1m9, vai rộng chân dài, nếu đặt ở sàn diễn hiện đại thì nháy mắt có thể hạ gục một đám siêu cấp nam thần, ở hắn tràn ngập hương vị nam nhân có thể hấp dẫn rất nhiều fans a.

Nói chuyện yêu đương đi, cùng nam nhân cao lớn soái khí này.

Bởi vì có Kỳ Thạc cùng Kiều Thâm hỗ trợ, một mẫu đất khoai lang trước khi trời tối cũng thu xong rồi, không sai biệt lắm có hai trăm thạch, chỉnh chỉnh tề tề đặt ở mép ruộng, dùng vải dầu đắp lên, chỉ chờ ban ngày liên hệ thương hộ tới chở đi, dư lại thì để chứa trong hầm của gia đình.

Khoai lang ở trong thôn không phải đồ vật hiếm lạ, nông thôn dân phong thuần phác cũng không có thiếu chút khoai lang đó mà đi trộm của nhà khác.

Đoàn người trở về nhà, bọn nhỏ quấn lấy bà nội, món cay lúc chiều làm bọn nhóc còn thèm, cơm chiều còn muốn ăn.

" Nương, đều lấy ra ăn đi, trời nóng cũng không thể để lâu. Ăn xong rồi con lại làm, nương nếu thích thì ngày mai con chỉ ngài để ngài ở nhà làm cho Thường Hỉ, Thường An ăn. " Vốn dĩ chính là làm để cho người nhà ăn, Kiều Thâm khuyên nhủ.

" Vậy được, để ngày mai nương học,nhưng cũng không cần làm thịt, cho ngó sen đậu phụ khô là được. " Kỳ mẫu có chút luyến tiếc, trong thôn có nhà nào suốt ngày ăn thịt đâu? Nhưng nhìn cả nhà đã lao động vất vẻ một ngày, cũng nghĩ dứt khoát liền khao mọi người.

Trời nóng nên Kỳ mẫu dứt khoát nấu một nồi cháo to, xào thêm cải trắng, thêm món kho cay, người một nhà ngồi quanh bàn cười vui vẻ ăn cơm chiều.

......

Sau khi ăn xong, Kỳ phụ ra rượu gạo tự mình ủ, cùng hai đứa con trai ngồi ở trong viện nói chuyện phiếm. Kiều Thâm đưa cho bọn nhỏ mỗi đứa một cái bánh, bởi vì làm mang đến Kỳ gia ăn nên không cần làm quá to, sức ăn của Tiểu Thường Nhạc chỉ một cái nhỏ là no , một đống bánh nhỏ tinh xảo dư lại tính toán để ngày mai đến bữa cơm đoàn viên trung thu lại bày ra sau.

Kỳ mẫu cùng đại tẩu ngồi ở trong viện lột ngô, gió lạnh từ trong núi thổi tới, lạnh lẽo bức người.

Tiểu Thường Nhạc chạy tới ôm chân cha, đem cái bánh trung thu đã cắn một miếng đến muốn đút cho cha, Kiều Thâm: " Cảm ơn bảo bối, con đưa bà nội ăn trước đi, bà nội đã vất vả cả ngày. "

Tiểu Thường Nhạc lại giơ bánh trung thu đưa đến trước mặt bà nội, Kỳ mẫu nhìn bánh trung thu bị cắn một cái vẫn còn in dấu răng nhỏ, trên đó còn có nước miếng của cháu trai, nàng giả ý há mồm làm động tác cắn nói: " Ăn ngon, nãi nãi cảm ơn Thường Nhạc, nãi nãi ăn no rồi, Thường Nhạc ăn đi. "

Tiểu Thường Nhạc lúc này mới tiếp tục cắn bánh trung thu, chậm rãi nhai nuốt, trong miệng phát ra tiếng ân ân hừ, quả thực ăn rất ngon.

Người một nhà thỉnh thoảng sẽ nói vài câu còn lại thì sẽ ăn ý an tĩnh làm việc, Kiều Thâm thật ra rất hưởng thụ bầu không khí này, Tiểu Thường Nhạc cũng gặm xong bánh trung thu, đi theo các ca ca chơi đùa.

Kiều Thâm không nhìn Tiểu Thường Nhạc một cái bé liền gây sự, thật là cái tuổi nghịch ngợm chọc chó trêu mèo.

Tiểu Thường Nhạc nhớ ăn không nhớ đánh, lại cầm gậy gỗ đi chọc gà mái già, Kiều Thâm cau mày giả vờ hung bé: " Cẩn thận gà lại mổ con một cái, buông gậy xuống."

Tiểu Thường Nhạc thấy cha ngoài miệng hung dữ, nhưng người lại không động đậy, vì thế lá gan lên, nắm gậy gỗ, khoẻ mạnh kháu khỉnh khoa tay múa chân, dường như đang múa kiếm.

Mọi người nghe được động tĩnh, tầm mắt cũng đều tụ tập ở trên người Tiểu Thường Nhạc.

Các đại nhân nhìn Tiểu Thường Nhạc múa côn, sôi nổi cười lên tiếng. Không có biện pháp, đây là hài tử nhỏ nhất trong nhà, từ trước đến nay đều được các đại nhân sủng nịch, làm cái gì cũng làm cho người yêu thích.

......

Lục tục tắm gội xong, trong viện cuối cùng cũng trở về sự yên tĩnh của ban đêm, mọi người đều lâm vào giấc ngủ.

Buổi sáng hôm sau, các đại nhân cơm nước xong xuôi Kỳ phụ đi đến nhà trưởng thôn, nói muốn bán khoai lang đỏ, chờ trưởng thôn báo lên để hôm sau có người tới thu mua.

Kỳ Thạc Kỳ Nghiên cùng phu lang và mấy đứa con trai bắt đầu thu thập khoai lang, năm nay khoai lang phải để trong hầm khá nhiều, nhà Kỳ Thạc phải dùng làm sinh ý nên cho nhà hắn.

Hôm nay là ngày hội trung thu, sau khi thu dọn khoai lang cả buổi sáng, các nông hộ buổi chiều sẽ không lao động, đóng cửa nhà bắt đầu hưởng thụ thời gian cả nhà đoàn viên. Nhóm hán tử ở trong sân treo đèn lồng, chuẩn bị tế đài ngắm trăng, nhóm phụ nhân Kỳ gia cùng Kiều Thâm ở nhà bếp chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.

Món kho cay theo nhiệt khí tỏa ra ngoài, ba cái hài tử ngửi được mùi thịt kho thì nằm bò trên cửa nhà bếp, thăm dò tiến vào một đám thèm không chịu được, Tiểu Thường Nhạc ở trong nhà đã quen mùi, nhưng tiểu hài tử liền thích đi theo đại hài tử xem náo nhiệt.

Kiều Thâm cắt vài miếng thịt khô đã chín đút cho hai đứa nhóc, hai đại hài tử liền lưu lại nhà bếp hỗ trợ nhóm lửa, Tiểu Thường Nhạc ngồi yên không được, chuồn ra hỏi bếp đi tìm phụ thân.

Bên Kỳ Thạc vội xogn việc trên tay, mấy người ngồi ở cái bàn bên nói chuyện phiếm. Tiểu Thường Nhạc lảo đảo lắc lư đi tới ôm đùi Kỳ Thạc, cái miệng nhỏ làm nũng muốn ôm.

Kỳ đại ca nhìn Tiểu Thường Nhạc trong lòng rất yêu thích, hắn nói: " Thường Nhạc, tới chỗ đại bá này, xem đại bá có gì trong tay này? "

Tiểu Thường Nhạc quay đầu nhìn, mắt thấy tay Kỳ Nghiên rỗng tuếch thì lại quay đầu lại một chân đạp lên chân phụ thân, ý tưởng muốn bò lên trên.

Tiểu Thường Nhạc hiện giờ bị Kiều Thâm dưỡng một thân tiểu thịt thịt, nghiễm nhiên thành một quả cầu béo, cả người đè nặng ở trên ngón chân cái của Kỳ Thạc vẫn có chút điểm đau, Kỳ Thạc bế bé lên để bé ở bàn bên cạnh, trên bàn thả một đĩa táo, Kỳ Thạc dỗ nhi tử đi lấy.

Hành động kế tiế của Tiểu Thường Nhạc quả thực hòa tan tâm can của lão phụ thân Kỳ Thạc. Tiểu Thường Nhạc bắt lấy một quả táo liền quay người để vào tay phụ thân.

" Nhi tử ngoan, lấy cho gia gia trước. " Kỳ Thạc một bên cảm động một bên dạy dỗ nhi tử.

Tiểu Thường Nhạc lấy một quả táo khác đi về phía ông nội, trong miệng nói chữ ' ăn '. Chờ Kỳ phụ tiếp nhận táo, bé liền trở về cầm lấy một quả táo khác đút vào trong miệng mình.

" Đại bá còn chưa có đâu? Làm sao bây giờ? Nhi tử. " Kỳ Thạc lại mở miệng nói với Tiểu Thường Nhạc.

Tiểu Thường Nhạc lại đem quả táo còn chưa kịp cắn hướng về phía Kỳ đại ca đi đến, Kỳ đại ca tiếp nhận quả táo dính nước miếng của cháu trai mà dở khóc dở cười.

" Cảm ơn cháu trai ngoan. " Tiểu Thường Nhạc được Kiều Thâm thu thập sạch sẽ, lại trắng nõn, so với hai tiểu tử nhà mình sạch sẽ hơn nhiều nên Kỳ đại ca mới không chê đó.

Cơm chiều phi thường phong phú, bát đũa tràn đầy trên bàn, có món kho cay Kiều Thâm làm, thịt khô hầm khoai tây; Kỳ mẫu hấp cá, làm gà, lại xào mấy mâm rau; cuối cùng hấp khoai lang cùng bánh bột ngô, lại bày hai bàn bánh trung thu, một mâm Kỳ mẫu để bánh trung thu của địa phương nhân lạc, hạt mè với đậu xanh, một mâm để bánh trung thu hạt sen trứng muối của Kiều Thâm làm.

Ăn xong bữa cơm đoàn viên, đoàn người đi đến tế đài ngắm trăng, đã bái bái ánh trăng, liền ngồi vây quanh ở trong sân ngắm trăng.

......

Lại ở Thủ Vân thôn đãi một ngày, giúp đỡ thu thập sạch sẽ khoai lang, Kỳ Thạc liền mang theo phu lang cùng nhi tử trở về trấn trên.

______________________

 Từ thời Tống, 1 Thạch là khoảng 71,616 kg. 1 thạch = 4 quân, 1 quân = 30 cân, 1 cân = 16 lạng, 1 cân = 0,6 kg

P/s: có chuyện t giờ mới thắc mắc ngộ ra là trong truyện suốt ngày kêu trời nóng mà ăn món kho cay vs đồ nóng hoài vậy, ko phải nên ăn đồ lạnh mát sao 🥴🥴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro