Chương 23: Gu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23:

Hai lớp cùng nhau phục hồi tranh tường đến bảy giờ tối mới xong. Tranh tường 12A2 đã lấy lại dáng vẻ ban đầu thậm chí có vài chỗ đẹp hơn. Ly và Dương sau phút căng thẳng lúc chiều, bây giờ hai đứa lại thấy áy náy trong lòng. Nhất là thằng Dương vì chính nó nạt nộ Thảo phát khóc. Song tuổi trẻ xốc nổi, lòng tự trọng cao vời vợi, dẫu biết mình sai nhưng cả hai vẫn chưa chịu mở miệng. Bọn nó không dám nhìn thẳng Thảo nên đành lảng vảng tránh xa tầm mắt nhỏ. Thảo chịu uất ức nên cũng tỏ thái độ ra mặt với hai đứa kia. Khung trời của bọn nó toàn là sấm với sét.

Hai lớp dần tản ra quét dọn rồi thu dọn cặp sách chuẩn bị về.

"Để cảm ơn các bạn A1 giúp lớp mình hồi phục tranh tường, mình muốn mời các bạn một chầu Phúc Long. Các bạn đi với lớp mình luôn nhé?" Nhật đứng trên bục giảng chân thành nói.

A1 của Vi chậm lại vài nhịp, đứa nào cũng liếc mắt nhìn nhau. Vốn biết Nhật là con nhà giàu thứ thiệt, quần áo giày dép đi học toàn là hàng hiệu nhưng mọi người không ngờ túi tiền của cậu ấy cũng chất lượng như vậy. Nước uống ở Phúc Long giá thành gấp đôi trà sữa cổng trưởng. Bốn mươi con người A1 nhân ra không biết bao nhiêu cho đủ.

Vi là đứa biết rõ độ giàu của gia đình Nhật nhưng trước sự chịu chi của cậu thì cô cũng cũng phải cảm thán: Ví tiền của Nhật tập thể hình cái chắc. Quả bảnh! Quá khỏe!

Trông thấy A1 không ai đáp lại lời nào, Nhật nói tiếp: "Bạn nào bận thì mình sẽ mua mang về cho bạn đấy."

Thằng Minh thấy không khí gượng gạo, nó nhanh nhảu pha trò.

"Bạn nữ nào bên A1 không có xe thì mình chở! Lớp trưởng A1 có xe không bạn?"

Vi ngạc nhiên nhìn Minh.

Thái độ chân thành nhiệt tình của Nhật vụt tắt.

"Không cần đến quán nữa. Mình sẽ order về trường cho mọi người." Giọng Nhật lạnh nhạt xa cách hơn ban đầu mười lần. Minh là thằng vô tư nên không nhận ra khác biệt, nó hồ hởi gọi các bạn A1 ở lại đợi nhận nước. A1 thấy lớp cạnh nhiệt tình như vậy nên cũng vui vẻ ở lại. Mọi người đều ngấm ngầm hiểu rằng Nhật muốn âm thầm đền bù cho A1 vì chuyện buổi chiều.

Vi cũng hiểu điều đó, cô trộm đưa mắt nhìn Nhật. Tình cờ bắt gặp ánh mắt cậu cũng hướng về phía mình. Vi giật mình cúi đầu, cảm giác ngượng ngùng bất ngờ trỗi dậy giống hệt như lần ở nhà Nhật hôm trước. Hành động sượng sùng bất thường của Vi lọt hết vào mắt nhỏ Kiều, cô bạn che miệng cười khúc khích rồi kéo Vi ra ngoài. Ánh đèn sáng ngoài hành lang trải dài trên vai hai đứa, màu sắc đối lập với đêm tối bao trùm ngoài sân trường. Không gian vắng lặng khiến giọng Kiều như lớn hơn.

"Tao thấy rồi nha." Kiều khoanh tay nheo mắt nhìn Vi, "Hai đứa mày liếc mắt đưa tình."

"Có đâu!" Vi phủ nhận ngay.

"Rõ ràng quá mà! Mày không chối được đâu. Hai đứa tụi bây yêu đương vụng trộm phải không?"

Vi giương tay cốc vào đầu nhỏ bạn, "Mày khùng quá! Làm gì có."

"Chắc là không có không? Tao thấy A của mày ghen đó." Kiều xoa xoa cằm.

"A của tao là cái gì?" Cô ngớ người.

"A xỗng chứ gì."

"Dạo này mày mất khả năng ngôn ngữ phải không? Nói bình thường coi con nhỏ này." Vi cau mày nhăn mặt. Không biết nhỏ bạn học ở đâu ra cái kiểu nói lái này nữa. Mỗi lần nói chuyện với nó đau đầu muốn chết.

"A xỗng là ông xã đó. Tao thấy do thằng kia trêu mày mà Nhật nó mua mang về hết luôn khỏi ngồi quán." Kiều đáp chắc nịch.

Vi phủ nhận lý lẽ của Kiều ngay lập tức: "Tào lao! Nhật sợ mọi người không có thời gian nên mới mua mang về thôi. Với cả lớp mình có chần chừ một lúc lâu nữa."

"Mày biết gì không Vi. Người bình thường không có vấn đề sẽ gạt bỏ câu chuyện rất nhẹ nhàng. Nhưng mấy đứa có tật giật mình thì chối đành đạch luôn đấy."

Câu nói của Kiều khiến Vi chột dạ. Cảm giác ngượng ngùng từ lúc nãy và tối hôm đó ùa về. Cô giật mình như thể quả tim đen giấu sâu trong lòng bị ai đó phanh phui đưa ra ánh sáng. Nội tâm Vi hỗn loạn cũng vì thế mà cô càng quả quyết phủ nhận hòng chôn giấu những cảm giác lạ gần đây.

"Tao với Nhật chỉ dừng lại ở bạn bè thôi. Nhật không phải gu của tao."

"Suỵt." Kiều hoảng hốt bịt miệng Vi ngay lập tức.

Bóng dáng Nhật xuất hiện nơi hành lang, ánh đèn ưu ái soi sáng góc nghiêng của cậu. Nhật đứng nghe điện thoại cách đó không xa, cậu gật gù xác nhận đơn hàng xong vào lớp. Thấy vậy Vi thở phào nhẹ nhõm, cũng may cậu nghe điện thoại.

Sự xuất hiện bất thình lình và rời đi nhanh như chớp của Nhật khiến Vi và Kiều dẹp luôn cuộc tranh luận. Cả hai chui vào lớp ổn định thành viên. Phúc Long giao hàng siêu nhanh, tầm nửa tiếng mà mấy chục ly nước được giao tới đầy đủ. Dương thấy áy náy chuyện lúc chiều nên đề nghị cưa đôi tiền nước với Nhật, cậu đồng ý. Mấy bạn A2 chân thành mời mỗi người A1 một ly. Riêng Vi vẫn chưa nhận được nước. Mọi người cảm ơn Nhật thì ra về, A2 cũng về vì gần tám giờ tối mất rồi. Thành viên hai lớp ra về gần hết, Vi cũng ôm ba lô chuẩn bị ra nhà xe.

"Vi." Nhật gọi.

"Hở?" Cô nghiêng đầu nhìn về phía cậu. Nhật lấy ly Phúc Long từ trong cái túi lẻ đưa cho Vi. Giọng cậu thờ ơ: "Quên đưa cho cậu."

Cậu dúi ly nước vào tay Vi. Thái độ bất bình thường lắm. Hình như Nhật hơi lạ? Vi cúi đầu nhìn ly Phúc Long trên tay. Hai mắt cô chớp chớp. Cái ly trà vải tươi này... sao hôm nay Phúc Long cho nhiều vải vậy? Nhiều đến nỗi cái nắp nhựa sắp bật ra ngoài đến nơi. Vi khó hiểu giương ly nước lên đọc phân loại.

Trà vải tươi size L.

Topping vải tươi x5.

"..." Vải trong cái ly này gấp năm lần ly bình thường!

"Sao nhiều vải vậy nè?" Vi thốt lên.

"Ly này tri ân khách hàng." Nhật nói xong sải bước đi luôn.

Vi bưng ly trà lên hút một ngụm.

Phúc Long tri ân khách hàng lạ vậy?

Nhật rẽ lối bước xuống cầu thang. Trạng thái thờ ơ lạnh nhạt biến mất, nhếch miệng tự cười chính mình. Hai ly nước cùng voucher tri ân vẫn còn nằm trên tay cậu. Còn ly trà vải đặc biệt đó cậu vừa dùng để tri ân cô gái làm tan nát trái tim mình.

Bước chân Nhật chậm lại, cậu nhận ra cuối cầu thang là nơi cậu từ chối cô gái hôm trước. Lúc đó cậu cũng dùng lý do không phải gu để từ chối người ta.

Thật ra chẳng có ai dựa vào thước đo tiêu chuẩn để thích một người cả. Phút giây trái tim lỡ nhịp thì mọi tiêu chuẩn chỉ là hão huyền. Cái gọi là thước đo hay gu chỉ là cái cớ từ chối người khác mà thôi.

Cậu quá hiểu lý do này, vì cậu là người áp dụng nhiều nhất.

Nhật chưa từng đặt tiêu chuẩn mình sẽ thích con gái giỏi Văn, vậy mà tiêu chuẩn đó xuất hiện trong tâm trí cậu từ lúc nào chẳng rõ. Có lẽ chỉ vì cô ấy học giỏi Văn nhất nên gu của cậu mới là con gái chuyên Văn. Chỉ vậy thôi.

***

Tối nay Vi lại ra ban công hóng gió. Dưới nhà sân vẫn là tiếng nói cười của ba và cô Tư. Hai người bạn già ngồi cạnh nhau ôn chuyện cũ. Cô Tư cười tươi như hoa, thi thoảng giương tay che miệng cười như thiếu nữ. Ba ngồi cạnh cũng trêu thêm mấy câu. Trông hai người như trẻ lại mấy mươi năm, quay về thời thanh xuân tươi đẹp cười nói vô ưu. Vi từ trên ban công lầu hai nhìn xuống, lâu lắm rồi mới thấy ba cười vui vẻ như vậy. Cô đã lớn, đã đủ hiểu trái tim già nua của ba đã hồi xuân về thời niên thiếu. Vi cụp mắt bước vào phòng khép cửa lại. Cô nhớ về mẹ, cảm giác chua xót dâng trào trong lòng.

Vi ôm gối cuộn tròn trên giường. Thông báo tin nhắn ting ting liên tục. Dự cảm có chuyện không lành, cô chợp lấy điện thoại kiểm tra hộp thư. Group lớp nhảy tin nhắn liên tục, dường như mọi người đang bàn luận sôi nổi lắm. Cô ấn vào xem thử.

Hoàng Nam: Vậy là sao? Lớp trưởng đã dặn là không được tiết lộ chuyện này mà.

Khả Tuyết: Không biết nữa.

Mỹ Kiều: Chuyện này chỉ có hai lớp biết thôi. Lớp mình không làm thì còn ai vào đây nữa?

Vi đọc mà ngơ ngác như người tiền sử lạc vào thời đợi 4.0.

Huyền Vi: Gì đấy?

Mỹ Kiều gửi một ảnh.

CFSVT937: Tranh tường của 12A2 bị tạt sơn trắng. Nghe nói do 12A1 cố tình làm.

Ai tung tin này vậy. Hai lớp đã thống nhất không để chuyện này rò rỉ ra ngoài mà!

Huyền Vi: Lớp mình ai post cfs vậy?

Hoàng Nam: Mình hỏi rồi, mọi người đều không biết.

Mỹ Kiều: Cfs này thu hút nhiều người bình luận lắm. A1 mình thành tâm điểm rồi.

Vi thoát cuộc trò chuyện, nhắn tin cho Nhật ngay.

Huyền Vi: Chuyện riêng của hai lớp bị up lên cfs rồi.

Huyền Vi: Bên lớp cậu có động tĩnh gì không?

Minh Nhật: Bên này cũng thấy rồi, trong lớp không có ai gửi cfs cả.

Huyền Vi: Tin này bất lợi cho A1, lớp mình cũng không gửi.

Minh Nhật: Xử lý khủng hoảng trước đã.

Trước mắt không biết ai là người gửi tin này về cfs trường. Nhưng việc ưu tiên hàng đầu là bưng bít tin này lại. Vậy nên cái nick Facebook của Minh Nhật lần đầu tiên xuất hiện trên confession trường.

Trần Minh Nhật: Tranh tường 12A2 không có vấn đề gì cả.

Chỉ cần một bình luận của chính chủ, mọi tin đồn chấm dứt ngay. Bàn dân thiên hạ cho rằng đây là tin rác công kích nên quay xe chẳng quan tâm nữa. Chỉ có nội bộ hai lớp biết tin này là thật. Nhưng sự việc lộ tin trên confession khiến hai lớp nghi ngờ lẫn nhau, hiềm nghi vừa xoa dịu lúc tối đến giờ bùng lên như lửa lớn. Để xác định rõ ai là người lan truyền chuyện này trên confession, Vi và Nhật thống nhất với nhau rằng ngày mai sẽ tìm người nắm page confession hỏi cho ra chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro