Chương 26: Thú Nhận (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26:

Buổi chiều hai lớp đều có tiết, đầu giờ chiều học sinh đến lớp đông đủ. Phương theo Nhật sang 12A2 nhận lỗi trước. Đứng trước bốn mươi mấy con người, nhỏ cúi đầu khom lưng xin lỗi từng người một. Mọi người đồng ý bỏ qua cho Phương. Dương và Ly nhìn nhau, hai đứa nó trầm ngâm rất lâu. Cứ thế Phương tiến đến 12A1, cúi đầu xin lỗi trước lớp. Lớp Vi chấp nhận bỏ qua chuyện nhỏ gây phiền đến tập thể, nhưng thành viên lớp vẫn gây sức ép bắt buộc Phương phải xin lỗi riêng Thảo. Vì trong chuyện này nhỏ Thảo là đứa tổn thất tinh thần nhiều nhất. Cùng lúc đó Ly và Dương cũng xuất hiện trước lớp. Ba người hẹn Thảo ra hành lang.

Hành lang ồn ào lắm người qua lại, tiếng nói xen lẫn tiếng cười tràn ngập bên tai. Duy chỉ có bầu không khí của bốn đứa này trái ngược. Bốn người căng thẳng nhìn nhau, Phương là thủ phạm gây ra chuyện tày trời. Nhỏ cúi đầu xin lỗi trước.

"Em xin lỗi chị, vì em mà chị phải chịu oan. Thật sự em không cố ý, mong chị tha lỗi cho em."

"Ừ, biết lỗi thì tốt rồi. Dù sao người đinh ninh chị là thủ phạm cũng không phải là em." Thảo thờ ơ nói.

Nghe vậy mặt mũi nhỏ Ly trắng bệch, nhỏ và Dương mới là người làm tổn thương Thảo trực tiếp. Từ hôm 12A1 kéo nhau sang sửa tranh nhỏ đã áy náy lắm rồi. Muốn tìm cơ hội xin lỗi Thảo nhưng không đủ can đảm. Sự yếu đuối hèn nhát khiến nội tâm Ly xấu hổ. Nhỏ Ly cúi gầm mặt, miệng lí nhí: "Mình cũng xin lỗi Thảo. Do mình nóng nảy đổ oan cho cậu."

"Tôi cũng xin lỗi. Hôm đó lớn tiếng quát cậu." Giọng thằng Dương cất lên.

Thảo nhìn ba đứa cúi đầu xin lỗi, trong lòng nhỏ vẫn còn giận.

"Ba người đổ oan cho người khác, lúc hăng chỉ nghĩ mình đúng mà thôi. Nếu người ta thật sự bị oan thì chỉ cần xin lỗi là xong, vài ba ngày nữa trôi vào dĩ vãng."

"Còn tôi thì sao? Tôi hứa với ba người cho dù năm năm hay mười năm nữa tôi cũng không quên được cảnh mấy người ép tôi nhận lỗi, mà cái lỗi đó không phải do tôi làm. Mấy cậu xin lỗi rồi thôi, còn người tổn thương như tôi biết bao giờ mới quên được?"

Thảo không nặng lời, nhỏ nói bằng cái giọng nhẹ nhàng mà sát thương tuyệt đối. Từng câu từng chữ nhỏ nói ra như núi đè nặng lồng ngực ba kẻ còn lại. Hối hận, áy náy và cả xấu hổ giày vỏ cả ba trong phút chốc. Nhỏ nói không sai, một câu xin lỗi không thể khâu lành vết thương tự trọng. Người bị tổn thương luôn là người ghi nhớ lâu nhất, ám ảnh nhiều nhất.

Bầu không khí giữa bốn người chùng xuống nặng nề, thế giới của bọn họ hiện tại như tách biệt khỏi tiếng ồn nơi hành lang. Thoang thoảng bên tai là tiếng nội tâm kêu gào, người muốn hối lỗi, kẻ tự thuyết phục bản thân mình tha thứ.

"Thảo." Dương gọi, "Thật lòng xin lỗi cậu. Vì tôi nóng nảy bồng bột. Lời xin lỗi này xuất phát từ tận đáy lòng."

Thảo hít một hơi thật sâu, "Trước khi quy chụp người khác thì nên suy nghĩ thật kĩ. Bây giờ có thể đổ lỗi do bồng bột. Sau này trưởng thành chẳng có ai để đổ lỗi đâu."

"Về lớp đi." Thảo chẳng nói mình có nhận lời xin lỗi hay không. Nhỏ xoay người bước vào lớp để lại ba người chôn chân ngoài hành lang. Đối với Thảo không có chuyện xin lỗi là xong, hình phạt nhỏ dành cho cả ba người là sự áy náy từ trong lương tâm. Một ngày nào đó khi họ nhớ về lỗi lầm này mà đối xử với người khác tốt đẹp hơn cũng có nghĩa là Thảo đã tha thứ cho họ.

Vụ án tranh tường kết thúc rồi.

***

Tối.

Nhật chủ động nhắn tin cho Vi.

Minh Nhật: Có chuyện muốn nói với cậu.

Huyền Vi: Chuyện gì á? Sao nghe nghiêm trọng dữ vậy?

Minh Nhật đã gửi một bài hát.

Hit Me Up - Binz.

Vi thấy đường dẫn bài hát được gửi vào khung chat Zalo thì tròn mắt ngạc nhiên. Hôm nay Nhật rủ cô nghe nhạc cùng, chuyện lạ độc nhất vô nhị lần đầu tiên gặp. Thấy vậy Vi cũng tò mò nhấp vào nghe thử. Thanh âm R&B kết hợp với nhạc Soul vượt khỏi loa laptop, vang vọng trong căn phòng nhỏ. Giọng ca nhẹ nhàng có chất riêng cất lên từng câu từ êm ái.

Phone cho anh những lúc em một mình. ♪

Sau đó làm gì thì gặp rồi sẽ biết. ♬

Không ai mang cho em feeling nhiều vậy anh biết anh sẽ là người làm em điên. ♪

Trời dù mưa đường có đông nhà có xa anh cũng qua. ♫

Chỉ cần nói là em đang không thấy vui anh sẽ tới. ♫

...

Minh Nhật: Muốn nói với cậu hai câu đầu.

Hả? Hai câu đầu? Hai câu đầu là...

Phone cho anh những lúc em một mình.

Sau đó làm gì thì gặp rồi sẽ biết...

"..." Thả thính mượt như Sunsilk.

Huyền Vi: Nghệ vậy trời!

Huyền Vi: Hình như cậu đổi kiểu tóc rồi đổi luôn nhân cách khác rồi phải không?

Minh Nhật: Đùa với cậu thôi. Nhưng mà phone những lúc cậu cần gặp là thật.

Chẳng biết sao Vi thấy hồi hộp trong lòng, miệng cười từ lúc nào không hay. Khoan! Có cái gì đó không đúng! Ý là Nhật đang thả thính cô đó hả? Mà tại sao cô lại cười. Lẽ nào...

Vi hết ôm mặt rồi lại vò đầu bứt tóc, cậu ấy đùa thôi đúng không? Dường như phía bên kia màn hình thấy Vi lâu quá không trả lời, ai đó bắt đầu sợ bị "xanh lá" bèn gửi thêm một tin nữa.

Minh Nhật: Diễn tập thôi.

Hóa ra cậu ấy chỉ thử mồi thôi. Có lẽ đối tượng thật sự là cô gái cậu ấy thầm thích. Một chút xao xuyến vừa rồi biến mất, lòng Vi chùng xuống. Sự biến đổi thất thường thế này khiến Vi nhận ra một điều, cảm giác của cô đối Nhật đã thay đổi rồi và đây là điều cấm kị trong mối quan hệ bạn bè. Hoặc là có, hoặc là mất tất cả. Hiện tại cậu ấy đã có cô bạn thầm thích, còn Vi phải cắt đứt thứ gì đó đang len lỏi trong lòng mình.

Huyền Vi: Mình biết mà. Giờ mình phải học tiếng Anh rồi. Bye bye!

Vi rời khỏi bàn học rồi chui vào chăn bông cuộn người lại, tay cầm điện thoại cầu cứu Mỹ Kiều gấp.

Huyền Vi: Kiều ơi, chết tao rồi!

Mỹ Kiều: Mày đọc được cfs rồi hả?

Huyền Vi: Cfs gì?

Mỹ Kiều: Lên trang trường coi cái mới nhất đi. Được 200 like rồi.

Nghe vậy Vi cũng tò mò đi xem thử, trang confession trường Vĩnh Thụy hôm nay xôn xao hơn hẳn. Cái mới nhất vừa đúng 200 like, 100 cái bình luận. Vi lẩm nhẩm đọc.

#CFSVT942: Mọi người biết tin gì chưa? Khối 12 tình tay ba với khối 11. Hôm qua lớp trưởng 12A1 kéo Minh Nhật xuống 11A9 ba mặt một lời đó. Tưởng Minh Nhật good boy ngoan hiền, ai mà có dè :)))

Phần bình luận bùng nổ:

Hanieee: Ủa vậy là anh chị này quen nhau thật hả?

Tố Chinh: Bà con ơi. Tin này chuẩn chưa để còn đồn :))

Trà Lài Sữa: Ê có thấy hai người này xuống 11A9 thật.

Bảo Bối: Nay thấy anh Nhật vuốt tóc mới là tao đoán được ảnh tồi rồi.

Cái gì nữa đây trời! Đứa nào đồn ác vậy! Bộ nhỏ này là biên kịch web drama hay tác giả ngôn tình cẩu huyết hả? Vi cắn răng gõ vào màn hình với tốc độ ánh sáng. Một phần vì oan ức, phần còn lại vì sợ crush Nhật thấy kẻo thành tình tay ba thật.

Huyền Vi: Tin đồn vô căn cứ bạn ơi. Mình và lớp trưởng 12A2 tìm bạn 11A9 để trao đổi vài vấn đề học tập thôi. Không có yêu đương gì đâu.

Cùng lúc đó mọi người phát hiện ra nick Facebook của Nhật bình luận một bài đăng khác trên Face.

Nội dung bài đăng:

Gửi một lời tới người đó.

Minh Nhật bình luận: CAMCHVDK.

Mọi sự chú ý đổ dồn vào cái bình luận khó hiểu của Nhật. Mọi người bắt đầu thi nhau đoán già đoán non, CAMHVDK nghĩa là gì?

***

Ngày chấm điểm cuộc thi trang trí lớp cũng tới. Ban giám khảo gồm năm người đi dạo từ khối 10 lên khối 12. Mỗi lớp học trang trí một kiểu, theo nhiều phong cách khác nhau. Thầy cô nhận xét và ghi lại kết quả liên tục. Đến lượt hai lớp 12A1 và 12A2 lên sàn chấm giải, ban giám khảo gật gù khen không ngớt lời. Ý tưởng hai bên đều tốt, vẽ đẹp và có đầu tư. Nhưng vị trí giải nhất chỉ có một, chuyện này làm thầy cô đau đầu. Ngang tài ngang sức quá, giải nhất không biết trao lớp nào mới đáng.

Cô Thùy và Thầy Tuấn Anh đứng trước lớp mỉm cười, ai cũng cầm chắc trong tay giải nhất. Hai người đứng gần nhau mà tia điện xẹt qua xẹt lại. Cuối cùng ban giám khảo cũng đưa ra quyết định. Các thầy cô quay về phòng giám hiệu đưa kết quả cho ban phát thanh. Công bố vào giờ ra chơi và trao giải ở buổi chào cờ tuần sau.

Khác với dự đoán một trong hai lớp sẽ giành được giải nhất. Lần này, hai lớp đồng hạng với nhau, nghĩa đồng giải nhất. 12A2 có điểm mạnh là hướng tới tương lai thể hiện qua chủ đề vẽ robot công nghệ. 12A1 lại sáng tạo ở chỗ viết thêm một cái kết tốt đẹp cho các nhân vật Văn học. Bên nào cũng hay ho mới mẻ thành ra giải nhất lớp nào cũng xứng đáng.

Thầy Tuấn Anh hài lòng với kết quả này nhưng 12A2 lập tức kiến nghị lên trường. Đại diện 12A2 là lớp trưởng Minh Nhật bày tỏ mong muốn của lớp trước thầy chủ nhiệm và ban giám khảo.

"Thưa thầy, thưa cô, kết quả đồng giải nhất từ cuộc thi này chúng em từ chối nhận giải nhất."

Tất cả thầy cô đều ngạc nhiên trước câu nói của Nhật. Thầy hiệu trưởng đẩy gọng kính, cao giọng hỏi: "Lý do?"

Lưng Nhật vẫn thẳng, cậu mạnh dạn nói: "Lớp em cảm thấy 12A1 làm tốt hơn, về mặt chất lượng lẫn tinh thần. Trong quá trình vẽ tranh tường lớp em gặp sự cố và gần như không thể phục hồi trong vòng hai ngày. Nhờ có 12A1 giúp sức, lớp em mới có thành quả như ngày hôm nay. Tranh tường của 12A2 có cả công sức lẫn tinh thần của 12A1. Em thay mặt lớp muốn nói với thầy cô rằng các bạn A1 xứng đáng nhận được giải nhất độc lập. Lớp em muốn xếp ở vị trí thứ hai."

Gọng kính bạc của thầy hiệu trưởng sáng lên, thầy xoay đầu nhìn thầy Tuấn Anh. Thầy ấy không có vẻ gì là thất vọng, ngược lại gương mặt tinh anh lộ rõ ý cười. Thầy nói: "Tôi tôn trọng quyết định của các em học sinh thưa thầy."

Thầy hiệu trưởng gật gù, "Vậy thì 12A2 đoạt giải nhì."

Tiết sau là tiết Anh Văn, thầy chủ nhiệm đi cùng Nhật về lớp, thầy hắng giọng nói với mọi người.

"Lớp chúng ta xếp hạng hai nhưng thầy vẫn cảm thấy các em là người chiến thắng."

Nhật nhìn thầy khó hiểu.

Thầy lại cười, "Các em đã thắng chính mình. Biết rõ giá trị của mình và tôn trọng đối thủ bằng chính thực lực của họ. Các em đã thắng cái tôi của mình rồi. Lần này lớp làm rất tốt. Thầy luôn tự hào về 12A2 của thầy."

"Lần sau lớp mình phục thù thầy ơi! Thua keo này ta bày keo khác!" Dưới lớp xôn xao reo lên.

"E hèm!" Ngoài cửa có người hắng giọng.

Cô Thùy xuất hiện trước cửa lớp 12A1, cô nghiêng người tựa vào cửa.

"12A1 gửi tối hậu thư đến 12A2 đây. Lớp cô không công nhận đây là cuộc so tài giữa hai lớp, vì trong quá trình so tài 12A2 bị người khác chơi xấu. A1 cảm thấy chiến thắng như vậy không vẻ vang. Vậy nên các bạn không tính cuộc thi này là cuộc tranh tài. Hai lớp sẽ so kè công bằng hơn vào lần sau."

"Cô chúc mừng tất cả nỗ lực của các em đã được đền đáp. Phần trang trí lớp của các em rất đẹp. Good job!"

Thầy Tuần Anh đưa mắt nhìn cô Thùy, cô xua tay bỏ về lớp.

Đôi lúc thắng thua không chỉ nằm ở kết quả mà còn nằm ở những bài học lưu lại trong lòng mỗi người.

Cuộc thi trang trí lớp chính thức khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro