Chương 50.2: 24/12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50.2:

Trong khoảnh khắc đầu đội vương miện, đột nhiệt Vi muốn chụp một tấm ảnh với hoàng tử đời mình. Cô kéo tay cậu đến góc phố, nơi nhà thờ lộng lẫy thắp sáng muôn ánh đèn, không khí Giáng sinh ấm áp hòa lẫn tiếng cười đùa từ mọi người. Vi giương điện thoại lên: "Bạn trai tạo kiểu đi."

"Biết mỗi kiểu này thôi." Nhật giơ hai ngón say hi. Vi chủ động đứng sát cậu, tạo kiểu chỉ tay vào hàng chữ "thương bạn gái" trước ngực áo, mỉm cười nói: "Bạn trai cười lên."

Thế là tấm ảnh đầu tiên của hai đứa ra đời, sau đó là bức thứ hai, thứ ba. Nhật cụp mắt nhìn cô gái đang nghiêng đầu cười rồi lại nháy mắt tạo kiểu trước camera. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi Vi, bỗng cảm thấy vui theo. Cậu muốn thấy cô cười mãi như thế, nhất là những lúc ở bên cạnh mình. Nhật vòng tay qua eo kéo Vi vào lòng, cúi đầu hôn lên má một cái: "Tạo kiểu này đi."

Làn môi cậu chạm vào khiến gò má thiếu nữ ửng hồng, tim đập thình thịch, tay chân cứng đờ như pho tượng. Cậu ấy bao bọc Vi từ phía sau, mùi hương bạc hà vương trên áo thoang thoảng, vòng tay mang theo an toàn ôm trọn lấy cô. Vi thích cảm giác này, thích sự che chở của cậu ấy. Cô cười dịu dàng, chụp một tấm theo kiểu cả hai đều muốn. Vi hạ điện thoại xuống, chủ động đan tay cậu, khẽ nói: "Mình thích cậu."

"Hửm?" Nhật cúi đầu nhìn cô, trong mắt toàn ý cười.

Vi ngượng ngùng nghiêng mặt tránh ánh mắt cậu, nhỏ giọng hơn nữa: "Tự nhiên muốn nói cho cậu nghe."

"Nói lại lần nữa đi." Cậu cười.

"Vừa nãy cậu nghe rồi mà."

"Đã nghe thấy gì đâu."

"Rõ ràng là nghe rồi."

"Nghe gì cơ?"

Biết Nhật đang trêu mình, cô vờ nói: "Mình nói là hôm nay phố lên đèn đẹp quá."

Nhật cau mày: "Không phải nói như vậy."

"Ơ? Bạn trai không nghe rõ mà, làm sao biết không phải nói vậy?" Vi nheo mắt cười ranh mãnh.

"Nói lại lần nữa đi. Nói xong cho cậu xem cái này."

"Xem gì thế?"

Cậu lắc đầu: "Nói trước đã."

Cô không kiềm chế được tính tò mò nên chấp nhận chịu thua trước cậu. Vi kéo cổ áo cậu xuống, nhón chân thì thầm vào tai: "Mình thích cậu."

Nhật nhân cơ hội này vòng tay ôm Vi lần nữa, lần này đến lượt cậu thì thầm: "Gọi cậu bằng em được không? Em trong anh thích em ấy?"

"Ừm." Vi ngượng ngùng gật đầu rồi len lén nhìn trộm Nhật. Nụ cười của Nhật làm bừng sáng cả gương mặt đẹp trai. Bất chợt Vi nhận ra mình rất thích nhìn cậu cười, bởi nhìn cậu lúc đó giống hệt mặt trời tỏa nắng, ấm áp vô cùng.

"Theo anh." Nhật kéo tay cô băng qua biển người trên phố. Cô chầm chậm bước theo cậu, dõi mắt nhìn chiếc khuyên tai lấp lánh bên tai trái. Lúc này Vi chợt nhận ra mình đã quên mất hình ảnh Minh Nhật thư sinh ngày nào, cậu ấy thay đổi ngoại hình theo gu của crush. Vậy cô gái đó là ai? Liệu có phải là cô không? Vi cứ mãi ngẩn ngơ cho đến khi bị ấn vào băng ghế đá dưới hàng cây xanh trong công viên.

"Gì thế?" Vi ngạc nhiên khi thấy Nhật khuỵu một bên gối. Cậu không đáp, chỉ nhẹ nhàng nâng chân trái lên. Vi cảm nhận được nơi cổ chân có cái gì đó mát lạnh, cô giật mình nhìn xuống vừa đúng lúc Nhật buông chân ra: "Quà Giáng sinh của em."

Cổ chân trái xuất hiện sợi lắc bạc hình chuông gió được thiết kế tinh xảo sáng lấp lánh, đẹp như trong truyện cổ tích.

"Đẹp quá!"

"Thích không?" Cậu ngẩng đầu.

"Siêu thích luôn! Cảm ơn bạn trai nhiều lắm." Cô cười híp mắt.

"Đừng nói cảm ơn nữa." Nhật cong môi cười: "Hôn đi."

Cô nén cười, cúi đầu nhìn cậu: "Hôn thay lời cảm ơn đúng không?"

"Ừm."

Vi vứt bỏ sự rụt rè mạnh dạn đặt một nụ hôn lên má cậu.

"Cảm ơn anh rất nhiều."

Sự ngượng ngùng bị Vi vứt bỏ vừa rồi bất ngờ quay trở lại, gò má cô nóng ran lên rồi. Vậy nên không đợi Nhật phản kháng, cô tìm đường bỏ trốn trước. Vi kêu lên em có điện thoại rồi chạy đi mất. Nhật chạm vào má rồi bật cười. Đây là lần đầu tiên cậu không nhận được quà sinh nhật mà còn phải tặng quà cho người khác. Một món quà đổi lấy cái thơm má cũng xứng đáng. Có điều Vi không biết hôm nay là sinh nhật của cậu ư? Rõ ràng là tắt chế độ ẩn rồi mà. Cậu có nên nói cho cô ấy biết không? Hay là cứ để nó âm thầm trôi qua?

"Em phải về rồi, ba vừa gọi." Vi quay lại nói với cậu.

Nhật lấy điện thoại ra xem giờ: "Về sớm vậy? Mới 8 giờ thôi mà."

"Ừ, nhưng mà ba nói Noel đường đông nên tranh thủ về sớm, ba đang đợi cửa."

Đột nhiên Nhật cảm thấy không cam tâm chút nào, cả tuần qua hai đứa đều bận thi cử không có thời gian cho nhau. Đi chơi Noel mới gặp nhau hai tiếng đã phải đi về. Tệ hơn nữa là hôm nay là sinh nhật của cậu và cô không hề nhớ đến. Bỗng Nhật cảm thấy tủi thân, vốn nghĩ sẽ cùng Vi đón sinh nhật hoặc ít nhất cũng được nghe cô hát Happy Birthday To You mới phải. Gặp nhau hai tiếng, đi dạo vài vòng rồi về, đối với Nhật là không đủ.

"Ở lại thêm một chút nữa đi." Cậu lên tiếng.

"Không được, em phải về rồi." Vi dứt khoát từ chối.

"Một chút thôi."

"Không được."

Hết cách Nhật đành đứng dậy đưa Vi về quán cafe lấy xe. Suốt đoạn đường cậu phải đấu tranh suy nghĩ rất nhiều, phân vân về việc nói với Vi hôm nay là sinh nhật cậu và cậu muốn ở bên cô thêm chút nữa. Song nếu nói ra thì Vi có nghĩ cậu trẻ con không? Về sớm là an toàn cho cô, hơn nữa ba còn đợi cửa. Níu kéo Vi ở lại có phải là cậu ích kỷ không? Sau bao đắn đo cuối cùng cậu vẫn chọn cách nói cho Vi biết, có thể cô ấy vẫn sẽ về nhưng đổi lại cậu sẽ nhận được một lời chúc từ cô.

Hai đứa dừng ở trước cửa quán cafe, cậu mấp máy môi: "Vi."

"Đợi em chút, em vào mua nước." Vi đẩy cửa quán bước vào, cắt ngang lời định nói của Nhật. Cậu đành đứng ở ngoài đợi Vi quay lại. Gần mười phút trôi qua, Vi vẫn chưa mua nước xong, chị nhân viên đẩy cửa nói với cậu: "Bạn gái em quên mang tiền."

"Để em thanh toán." Nhật theo sau chị nhân viên bước vào trong. Chị cười nói: "Bạn gái em ngồi ở bàn cuối ấy."

"Cảm ơn chị." Dứt lời Nhật bước về phía bàn cuối, lấy ví tiền đưa cho Vi: "Con gái đi đường sao không mang theo tiền? Cầm đi."

Bất ngờ giọng hát trong trẻo vang lên:

“Happy birthday to you ♬

Happy birthday to you ♩

Happy birthday, happy birthday ♪

Happy birthday to you ♪."

Vi cầm bánh kem từ từ xoay người cười rạng rỡ với cậu: "Chúc mừng sinh nhật Trần Minh Nhật!"

Cậu đứng hình. Chiếc bánh kem tròn xoe trên tay cô được cắm ngọn nến số 17 cháy sáng. Nhật vô thức ngồi xuống, Vi đưa bánh kem đến trước mặt cậu, háo hức nói: "Thổi đi, nến sắp tắt rồi."

Nhật không nói nên lời, lẳng lặng nhìn nụ cười trên môi Vi. Ngọn nến tuổi mười bảy như thắp sáng mắt cậu. Nhật không giấu được nỗi xúc động, bao nhiêu tủi thân uất ức vừa đều tiêu tan hết. Cậu tựa đầu vào vai cô, khóe môi cong lên để lộ hạnh phúc: "Cảm ơn em."

Thấy nến sắp chảy hết, cô giục: "Anh thổi nến đi, nhớ ước đó."

Nhật thổi tắt ánh lửa trên đầu ngọn nến, chính thức bước vào tuổi mười bảy.

"Thổi bánh rồi bây giờ nhận quà nè." Vi lấy hộp quà từ trong túi giấy giấu ở sau ghế đưa cho cậu: "Bạn trai mở ra xem đi."

Hộp hình chữ nhật màu nâu nhạt nằm gọn trong tay cậu, chiếc nơ màu kem nằm ở giữa, nhìn thôi cũng đủ thấy được sự tỉ mỉ của người chuẩn bị. Cậu nghiêng đầu nhìn, bắt gặp được sự mong chờ xen lẫn háo hức trên gương mặt Vi. Nhật cũng vậy, cũng đã chờ mong món quà này từ rất lâu rồi. Nắp hộp quà được nhấc lên. Bên trong có một chiếc áo thun trắng, ngực trái thêu một bức tranh nhỏ: Mặt trời màu đỏ vàng ở trên cao, phía dưới là ngọn hải đăng bên bờ biển. Cậu hiểu được ý tứ của cô, Minh Nhật và Hải Đăng, mặt trời và đèn biển.

"Chúc mừng cả hai hửm?" Cậu xoa đầu cô.

Trông thấy Nhật hiểu ý mình, cô vui vẻ gật đầu: "Đúng rồi."

Nhật phát hiện dưới đáy hộp có rất nhiều thư tay, tổng cộng là mười bảy lá. Cậu mân mê lá thư trên tay, nhẹ nhàng hỏi: "Anh đọc được không?"

Vi gật đầu.

Lá thư thứ nhất: Chúc Minh Nhật luôn có niềm vui bên trong trái tim.

Lá thư thứ hai: Chúc Minh Nhật mỗi ngày luôn vui vẻ.

Lá thư thứ ba: Chúc Minh Nhật luôn thẳng thắn vô tư.

Lá thư thứ tư: Chúc Minh Nhật ngày càng đẹp trai.

Lá thư thứ năm: Chúc Minh Nhật vui vẻ không ưu phiền.

Lá thư thứ sáu: Chúc Minh Nhật năm dài tháng rộng, bên cạnh luôn có người chờ mong.

Lá thư thứ bảy: Chúc Minh Nhật mau ăn chóng lớn.

Lá thư thứ tám: Chúc Minh Nhật trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Lá thư thứ chín: Chúc mừng sinh nhật Minh Nhật.

Lá thư thứ mười: Chúc Minh Nhật tuổi mới có siêu nhiều may mắn.

Lá thư thứ mười một: Chúc mặt trời tỏa sáng mãi mãi.

Lá thư thứ mười hai: Chúc Minh Nhật tuổi mới bình an.

Lá thư thứ mười ba: Chúc những điều tốt đẹp sẽ đến với Minh Nhật.

Lá thư thứ mười bốn: Chúc mọi mong ước của Minh Nhật đều trở thành sự thật.

Lá thư thứ mười lăm: Chúc Minh Nhật luôn nhận được những điều xứng đáng nhất.

Lá thư thứ mười sáu: Chúc tất cả vết thương trong lòng Minh Nhật sẽ lành lại.

Lá thư thứ mười bảy: Chúc mừng sinh nhật Minh Nhật. Hy vọng từ nay và mãi về sau, ngày nào cậu cũng được vui vẻ. Mùa xuân nhận lì xì, mùa hè ăn kem, mùa thu rước đèn, mùa đông nắm lấy tay mình. Một đời bình an hạnh phúc.

Nhật thả lá thư cuối cùng vào hộp, khẽ hỏi: “Tại sao lại là mười bảy lá thư?”

“Vì em muốn bù đắp 16 lần sinh nhật trước đó thiếu mất lời chúc của em.”

Cảm xúc của Nhật như vỡ òa, cậu ôm chầm lấy Vi tựa như sợ cô sẽ không còn ở cạnh cậu nữa.

“Cảm ơn em vì đã đến.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro