Chương 16,17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"anh Nghị --"Trong bầu không khí nóng như lửa đốt thế mà lại xuất hiện một giọng nói không thích hợp, Hướng Nghị theo bản năng đứng dậy, trước khi đầu óc kịp phản ứng đã nhanh chóng sửa sang lại quần áo chỉnh tề cho Chu Lăng. Sau khi tình cờ bị bắt gian trong hoàn cảnh yêu đương vụng trộm, anh mới ý thức được giọng nói kia là của Tống Phỉ.Hướng Nghị hắng giọng, dòng máu nóng đang chảy cuồn cuộn trong thân thể cũng dần dần nguội lại.Bị cắt ngang sự hứng thú, Chu Lăng nghẹn quá hóa giận, bực mình đập xuống ván giường, nghiêng người sang, nuốt lại tiếng chửi thề suýt nữa bật thốt ra ngoài.Mặc dù anh cũng phải cố gắng đè nén sự tiếc nuối của mình nhưng khi nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt vì tức giận của cô thì Hướng Nghị lại muốn bật cười. anh trấn an Chu Lăng bằng cách vỗ nhẹ lên vai cômột cái, nhưng đáp lại là một đôi mắt đẹp đang trừng lại.Hướng Nghị bất đắc dĩ, điều này đâu trách anh được, anh cũng rất tức giận mà.Trong sân Tống Phỉ cầm theo hai lọ tương ớt tự làm, nhìn thấy cánh cửa lớn đang rộng mở, nhưng không ai lên tiếng trả lời, cảm thấy khó hiểu gọi thêm một tiếng nữa, rồi quen cửa quen nẻo đi vào phía phòng trong.Tiếng bước chân đến gần, sự nóng bỏng vẫn chưa hoàn toàn được hạ nhiệt, Hướng Nghị đứng lên, cúi đầu nhìn chiếc quần rộng thùng thình bên dưới, may mà không ra được sự khác thường. Nhưng anh không ngờ người phụ nữ đang giận dỗi nào đó đột nhiên ngồi dậy, nhanh như chớp đưa tay về phía đũng quần của anh, sờ soạng ở nơi đang nhô cao đó một lúc.Hình như tính cảnh giác của Hướng Nhị đã bị ăn mòn, phản ứng chậm một nhịp, không thể tránh thoát bàn tay móng vuốt ấy, anh kinh ngạc nhướng mày nhìn về phía cô.- - Kích cỡ không tồi một chút nào. Chu Lăng đạt được mục đích, nhếch môi cười tươi, như lão Phật gia phất tay, ý bảo anh có thể đi được rồi.Người phụ nữ này...... Hướng Nghị hít sâu một hơi cố gắng bình phục lại, đi ra ngoài trước khi Tống Phỉ kịp bước vào."anh ở đây à, thế mà em cứ tưởng không có người, sao em gọi nửa ngày mà anh không nói tiếng nào vậy."Hướng Nghị không trả lời vấn đề của cô ta, trực tiếp hỏi: "Tìm tôi có việc gì?""Em mang sang cho anh hai lọ tương ớt tự tay em làm." Tống Phỉ cười đưa thứ đang cầm trong tay cho anh,"Còn có một việc nữa, bố em đồng ý cho em mua xe rồi, nhưng em không biết rõ lắm, em muốn nhờ anh tư vấn cho em một chút."Hướng Nghị còn chưa nói gì, đã muốn có người thay anh trả lời -"Tôi giúp cô nhé," Chu Lăng từ trong nhà đi ra, bước chân nhàn nhã, nét mặt lười biếng, mái tóc dài hơi bừa bộn, bộ dạng như vừa tỉnh ngủ. trên người cô chỉ có một chiếc áo len mỏng màu trắng, bó sát tôn lên bộ ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn, phía dưới là một đôi chân dài thẳng tắp, dáng người đẹp đến nỗi khiến cho người khác phải đỏ mắt hâm mộ."cô muốn kiểu dáng như thế nào? Tôi có người bạn vừa mở một showroom xe hơi, tôi dẫn cô đi xem thử nhé."Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô Tống Phỉ rõ ràng rất sửng sốt, sắc mặt cô ta ngay lập tức thay đổi, cảm xúc phức tạp trong đôi mắt chuyển thành sự không cam lòng, cô ta bật thốt lên một câu: "Sao cô lại ở đây."Sau đó cô ta vừa tủi thân vừa khó tin nhìn về phía Hướng nghị, nhưng sự chú ý của anh dù chỉ một tí tẹo thôi cũng không chia cho cô ta, anh đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang cố ý đi ra để kích động người khác, cau mày lại, ăn mặc mỏng manh như vậy không sợ bị lạnh à."đi vào mặc thêm áo đi." anh trách mắng.Chỉ một câu ngắn ngủn như vậy thôi cũng làm cho sắc mặt của Tống Phỉ càng khó coi hơn, một câu nói vô cùng thân thiết hàm chứa lượng tin tức phong phú đã chỉ rõ quan hệ không tầm thường giữa hai người. Tầm mắt cô ta xoay chuyển trên người hai người, rổi lại dần dần đỏ lên.Thành công trong việc quấy rối, Chu Lăng mới bớt khó chịu trong lòng hơn một chút, cô thản nhiên xoay người đi vào trong phòng.Mặc quần áo xong, điện thoại di động ở trên giường rung lên, trên màn hình là hai chữ mà cô khôngmuốn nhìn thấy nhất -- Thời Tuấn.Chu Lăng cứ để điện thoại rung mộ hồi lâu rồi cô mới bắt máy, lạnh lung phun ra một tiếng: "nói.""Giám đốc Trần và Trần phu nhân từ Hongkong sang đây, anh đang trên đường đến sân bay, em chuẩn bị một chút, buổi tối ở nhà tiếp đãi hai vị ấy.""Nhà của tôi khi nào thì đến phiên anh làm chủ thế?" Chu Lăng không vui,"anh tưởng nhà tôi là cái khách sạn à, muốn mang người đến liền dẫn người đến ư?"Bên kia trầm lặng một chút,"anh cho rằng mối quan hệ của em và Trần phu nhân không tệ, hơn nữa cũng nên đón tiếp họ thật tốt."Chu Lăng cười lạnh: "Cái tật xấu tự cho mình là đúng của anh có thể sửa được rồi đấy."Trong lòng cô tức giận, nhưng cô vẫn phải trở về nhà để chuẩn bị. Tuy qua hệ của cô và Trần phu nhân cũng chưa đến mức thân thiết, nhưng mỗi lần đi đến Hongkong đối phương đều tiếp đón rất chu đáo, càng không nói đến công ty hai bên còn đang có hạng mục phải cùng nhau hợp tác.cô đi ra ngoài rồi nói với Hướng Nghị,"Em đi đây."Hướng Nghị nhìn cô, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì: "đi đâu thế?"Cuộc điện thoại vừa rồi anh có nghe được một ít, tuy không biết đối phương là ai, cũng không thể từ mấy câu nói ngắn gọn ấy mà đoán ra được điều gì, nhưng trực giác khiến cho anh nghĩ đến người đàn ông mà anh đã từng gặp qua một lần kia – chỉ có người ấy thì cô mới gắt gỏng như vậy."Em về nhà, có khách từ xa đến." cô lấy chiếc chìa khóa trong túi xách, vẫy tay, rồi đi lướt qua hai người.Xe thể thao đỗ trước cửa lớn, bên cạnh đang có một người, trong tay cầm một bó hoa màu vàng nhạt. Chu Lăng nhìn hắn thấy hơi quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra, song khi người nọ thấy cô, đã đứng lên nhiệt tình gọi lớn: "Chào chị dâu."À, đàn em của Hướng Nghị đây mà. Chu Lăng bật cười vì cách xưng hô ấy: "Chào cậu." cô nhìn lướt qua bó hoa trong tay Trần Hỉ rồi nói,"Hoa đẹp phết nhỉ, có thể tặng cho tôi không?"Trần Hỉ theo bản năng vùi bó hoa vào trong lòng.Chu Lăng vui vẻ, đội kính lên rồi cười với hắn: "Đùa cậu thôi.""Chị dâu đi thong thả nhé!" Trần Hỉ gãi đầu, cười tươi nịnh nọt.Đàn ông ít nhiều đều hứng thú với xe thể thao, lúc Tống Phỉ đi ra, Trần Hỉ còn nhìn phương hướng chiếc xe biến mất với vẻ chưa thỏa mãn, hắn vẫn đang đắm chìm trong tiếng ầm ầm của động cơ. Nghe được tiếng bước chân phía sau, hắn vội vàng quay đầu, vui sướng tiến lên đón,"Tiểu Phỉ.""Sao anh lại đến đây?" Tống Phỉ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng.Trần Hỉ ngẩn ra,"Em bị sao vậy?" hắn liếc mắt nhìn về phía trong sân, Hướng Nghị đang đứng hút thuốc ở đối diện cánh cửa, lười biếng nhắm mắt lại, bộ quần áo trên người rộng thùng thình, lộ ra dáng người cao lớn.Trần Hỉ thu hồi tầm mắt, giơ bó hoa trong tay tới trước mặt Tống Phỉ, lấy lòng nói:"anh tặng em này."Lúc nhìn thấy Tống Phỉ từ đầu phố, hắn lập tức bỏ mặc mấy đàn em bên cạnh lẻn vào trong sân của một ngôi nhà hái trộm, ngắm nghía cả buổi trời, cẩn thận không dám buông tay cũng chẳng dám nắm chặt quá."Đừng mang cho em mấy thứ này!" Bó hoa nho nhỏ này cũng chẳng dỗ cho Tống Phỉ vui vẻ, ngược lại còn bị cô ta bực tức vứt xuống, chẳng thèmđể ý đến sự ngạc nhiền của người bên cạnh, chạy vụt đi.Trần Hỉ nhìn những bông hoa phân tán trên mặt đất, ngồi xổm xuống rồi nhặt một bông lên.Trước khi dời đi Chu Lăng đã gọi điện thoại cho dì Thu, bảo dì làm bữa tối để tiếp đãi khách quý. Đây là sở trường của dì Thu, chỉ cần cho dì hai tiếng cũng đủ để hoàn thành một bàn tiệc với đầy đủ món ăn.Khi hai vợ chồng giám đốc Trần đến biệt thự thì Chu Lăng đã thay một chiếc váy thướt tha để đón tiếp họ.Sau khi hàn huyên xong, cô hứng thú bừng bừng dẫn Trần phu nhân đi thăm quan căn nhà. Lúc hai người đi đến vườn hoa, ở một góc độ có thể nhìn thấy hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trong khách trò chuyện, Trần phu nhân kéo tay cô, cười nói một câu: "Thời tổng rất quan tâm đến cô đấy, cậu ấy còn hỏi tôi về những món ngọt mà cô thích nữa đó."Chu Lăng cười, cười nói: "Nếu xét theo vai vế thì hắn còn phải tôi một tiếng mẹ đấy."Trần phu nhân nở nụ cười:"cô đừng lấy cái cớ đấy để trói buộc mình, phụ nữ tìm một người đàn ông yêu thương mình vẫn là quan trọng nhất."Chu Lăng nhún nhún vai:"cô cũng nói là tìm một người đàn ông yêu thương mình," cô nhìn lướt qua người đàn ông quần áo chỉnh tề bên trong,"hắn có thể yêu thương người khác hay không thì tôi khôngbiết, nhưng về khoản lừa gạt người khác thì giỏi lắm đó."trên bàn ăn Chu Lăng có chút không yên lòng, không hiểu là do lời nói của Trần phu nhân khiến cho côbăn khoăn, hay là ngồi cùng bàn với Thời Tuấn khiến cô khó chịu, từ đầu tới cuối cô chẳng có khẩu vị gì cả, thừa dịp bọn họ trò chuyện, cô lén lôi chiếc điện thoại di động ra, ở dưới bàn ăn gửi một tin nhắn cho Hướng Nghị:[ Chiếc xe của em lại để quên ở chỗ anh rồi.]Bên kia rất nhanh đã nhắn lại, chỉ có một chữ duy nhất mà thôi:[ Ừ ]Ngay cả dấu chấm câu cũng chẳng có.Chu Lăng: [ Vậy cứ để ở đó, dù sao nó cũng là một cái cớ tốt để anh hẹn gặp em]Hướng ca ca:[ Được ]Đúng là cái đồ tiếc chữ như vàng...... Chu Lăng bĩu môi, đang muốn nhắn lại, Thời Tuấn ngồi cách cômột chỗ đã đưa tay về phía điện thoại của cô, Chu Lăng để máy sang bên cạnh, nhíu mày không vui nhìn sang. Thời Tuấn thu tay về, thản nhiên nói: "Chuyên tâm một chút."Lúc tiễn khách ra về là khoảng hai tiếng sau, sau khi đưa hai vợ chồng giám đốc Trần lên xe, Chu Lăng kéo lê tấm thân mệt mỏi trở về, đang muốn đi lên lầu, Thời Tuấn đã đi ra cửa lại lộn trở lại, mang theo hai cái hộp đồ ngọt đưa đến trước mặt cô, nhãn hiệu trên cái hộp đúng là của nhà hàng mà cô thích nhất."Em thích ăn......"hắn chưa nói xong, Chu Lăng đã hắt xì một cái, vẫy tay cho có lệ: "đi về đi."cô tựa lên chiếc lan can cham trổ hoa văn oán trách mấy câu, rồi nhấc tay lên gỡ cây trâm trên đầu xuống, lắc đầu, mái tóc dài dưới ngọn đèn ấm áp tràn ngập ánh sáng.Tay của Thời Tuấn vẫn đang giơ lên giữa không trung, nhìn cô vừa dùng cây trâm đùa nghịch lọn tóc, vừa cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết nhìn thấy cái gì mà gương mặt ủ rũ trong nháy mắt tiêu tán không thấy tăm hơi nữa, thay vào đó là một nét mặt rạng rỡ mà đã lâu lắm rồi hắn chưa nhìn thấy.thật ra hắn có chuyện muốn bàn bạc với cô nhưng đột nhiên lại cảm thấy không cần thiết nữa.Chu Lăng không hề hay biết một tí gì về sự biến hóa phức tạp trong nội tâm của người phía sau, cô chỉ lo cúi đầu nhìn tin nhắn nửa giờ sau đó của Hướng Nghị gửi đến, ánh mắt mừng rỡ cong lên.anh Hướng: Lần sau còn tiếp tục không?Dù thế nào đi chăng nữa thì một người đàn ông cô đơn gối chiếc cũng hay bị mất ngủ lắm. Chu Lăng rốt cuộc cũng chờ được cơ hội này, ngón tay lướt trên bàn phím, cô mở cờ trong bụng gửi cho anh mộtchữ: [ không ]Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: [ Vở kịch nhỏ ]Hướng Nghị: Lần sau còn tiếp tục không?Chu Lăng: không Hướng Nghị: Em nghĩ kĩ chưa?Chu Lăng: Muốn Chu Lăng: Hỏi Chu Lăng: TrựcChu Lăng: Tiếp Chu Lăng: Cơ [ phải xem xét đã ⊙v⊙]------oOo-----


Chương 17

Hướng Nghị đúc kết ra được một quy luật, mỗi lần Chu Lăng rời đi từ chỗ anh, một thời gian sau sẽquên sạch anh luôn, không liên lạc gì. Cùng cảnh ngộ với anh còn có con xe nhỏ màu vàng cát đang đậu ở kia.Cái kết luận này sau khi cô rời đi được ba ngày mới ngẫm ra được, mặc dù đã đỡ hơn mấy lần trước, nhưng đối với anh mà nói thời gian ấy cứ dài đằng đẵng.Tâm tình của anh càng phức tạp hơn khi phát hiện ra rằng – cái thằng em họ của anh và cô ấy còn giữ liên lạc với nhau đến tận bây giờ, hừ.Tiền Gia Tô vừa kiếm ra tiền được vài ngày đã nhanh chóng lên taobao sắm một bộ quần áo và phụ kiện mới, hoan hỉ khoe với Hướng Nghị sẽ được chị Lăng dẫn đi xem trình diễn thời trang!Trình diễn thời trang!Nơi tụ tập toàn ngôi sao!Vốn được biết đến là một bà chủ giàu có, tuổi trẻ, nhan sắc, dáng người đều có hết, tuy Chu Lăng không chạy theo mốt, nhưng các loại kiểu dáng mới trước khi đưa ra thị trường đều được dâng lên trên tay cô để cô chọn lựa, các nhãn hiệu cũng hay mời cô đến dự.Song Chu Lăng có đi hay không đều dựa theo tâm trạng của cô, mấy năm trước còn có chút hứng thú, gần đây cô càng ngày càng cảm thấy chán ngán, đã hơn một năm nay cô không đến tham dự mấy sự kiện như thế nữa, hôm nay cô đến đây, là vì có ngôi sao mà cô yêu thích Lục Gia Hòa, về điểm này người tổ chức sự kiện đã cố ý nhấn mạnh để mời cô tới.Chỗ này có rất nhiều ngôi sao nữ, Chu Lăng chẳng thèm thi đua nhan sắc làm gì, cô chỉ mặc một bộ trang phục màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác, đơn giản mà lại phong cách.cô đến vì Lục Gia Hòa, vì thế nên cô chỉ chăm chú ngắm thần tượng của mình.Tiền Gia Tô là lần đầu tiên đến đây, cậu không thể nào kiềm chế sự kích động của mình, nhất là khi nhìn thấy sự xuất hiện của ngôi sao nữ mà cậu thích, giống như có ánh sang trắng lấp lánh hiện ra. Cũng là một fan hâm mộ, những Chu Lăng bình tĩnh hơn nhiều, cố ý thừa dịp người đại diện của Lục Gia Hòa không có ở nơi này cô đi đến chụp ảnh chung, lấy thân phận là một fan hâm mộ -- người này vốn nổi danh về sự thẳng thắn, không để anh ta hiểu lầm là cô đang dung quy tắc ngầm là được.Quả nhiên Chu Lăng chọn đúng thời cơ, hình như tâm trạng của Lục Gia Hòa đang rất tốt, vui vẻ chụp một tấm ảnh chung với cô, hơn nữa còn vô cùng hứng thú với Tiền Gia Tô đang chụp ảnh cho bọn họ."Tôi đã nghe qua về cậu, quả thật là cậu rất giống tôi đó." Lục Gia Hòa thích thú đánh giá Tiền Gia Tô -- ngũ quan giống anh ta đến bảy phần, chỉ là gầy hơn nhiều so với anh ta. Sau đó Lục Gia Hòa hỏi thẳng cậu,"Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à?""Hoàn toàn tự nhiên," Vẻ mặt Tiền Gia Tô kiêu ngạo,"Ngũ quan này thì làm gì có cái bệnh viện nào có thể phẫu thuật được chứ!"Lục Gia Hòa cũng cho là đúng gật đầu.Cái vụ "Song bào thai" không thể hiểu rõ hoàn toàn được, Chu Lăng cũng không để ý lắm. Giống hệt với một ngôi sao đang được nhiều người hâm mộ khiến tâm trạng Tiền Gia Tô vô cùng tuyệt vời, đi đến đâu cũng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhắc nhở cô: "Chị đăng ảnh chia sẻ với bạn bè chưa đó, đừng để cho anh họ em nhìn thấy nhá."cô đăng ảnh lên rồi. Chu Lăng thờ ơ nhướng mày: "anh ấy nhìn thấy thì làm sao?""anh họ sẽ ghen đó." Tiền Gia Tô thốt ra.Chu Lăng dừng chân, sự mập mờ giữa cô và Hướng Nghị đến Tiền Gia Tô cũng nhìn ra được sao?Tiền Gia Tô còn đang lẩm bẩm nói: "anh họ hẹp hòi lắm, chị không biết đâu, chỉ bởi vì chị quan tâm tới em hơn anh ấy mà mỗi ngày anh ấy đều châm chọc khiêu khích em đấy."Chu Lăng xì một tiếng vui vẻ: "Chị quan tâm tới em hơn anh ấy ư?""Có mà." Vẻ mặt Tiền Gia Tô thành thật mà kiên định, tặng quà cho cậu nhiều hơn so với anh họ, lại thường xuyên dẫn cậu đi ăn, đi chơi, quả thật quan tâm tới cậu nhiều hơn hẳn ông anh họ kia."Như vậy sao." Chu Lăng hơi đăm chiêu rồi gật đầu, xem cô thật sự chưa quan tâm tới anh ấy nhiều lắm thì phải.Ông anh họ hẹp hòi lại có máu ghen trong người đang xem hình ảnh mớinhất mà Chu Lăng chia sẻ với bạn bè, bức ảnh chụp trong khung cảnh trình diễn thời trang, cô chỉ mặc một bộ trang phục đơn giản, tuy vậy vẫn cực kỳ đẹp mắt, nhưng hình như cô vui hơn mọi khi thì phải.Người đàn ông bên cạnh cô anh có biết, là Thiên Vương mới nổi – người rất giống với Tiền Hâm, bộ dạng rất đẹp trai, dáng người khá cao, phù hợp với tiêu chuẩn của cô ấy. không thể không thừa nhận, mặc dù ngũ quan rất giống, nhưng thần thái kia thì thằng nhóc Tiền Hâm không thể bì được.Trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau trông cực kỳ bắt mắt, một người hiên ngang, một người nở nụ cười ngọt ngào.Hướng Nghị thoát ra, tầm mắt lại nhìn về hàng chữ nhỏ bên trên:- - Niềm ao ước bấy lâu nay đã thành hiện thực √[ đáng yêu ]Sinh nhật năm nay của Đinh Y Y vừa khéo là lúc tiết trời chuyển lạnh, cũng thật không khéo cũng là dịp tập đoàn Đại Nguyên họp cổ đông. Chu Lăng ngồi trong phòng hội nghị sang choang, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.Dự báo nói tuyết sẽ rơi, nhưng đến bây giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả.Hai bên trái phải là chiếc bàn dài màu nâu sẫm, toàn là một đám đàn ông lớn tuổi mập mạp đầu tóc hoa râm, trong đó chỉ có duy nhất một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đang ngồi bên tay phải cô, Chu Lăng quét mắt một vòng -- vẫn là ngắm nhìn phía bên ngoài cửa sổ là tốt hơn hết.5h45'.Chu Lăng đã ngồi lì ở đây hơn ba tiếng đồng hồ, cái công việc nhàm chán này lặp đi lặp lại mỗi năm chẳng mới mẻ gì sất.Giữ chức vụ chủ tịch của tập đoàn Đại Nguyên, ngoài việc thỉnh thỏang cô phải phê duyệt một số quyết sách trọng đại ra, thì phần nhiều cô chỉ là một biểu tượng may mắn ngồi đây cho có mặt là xong. Cái cuộc họp này, cứ bảo trợ lý đưa bản thảo, cô sẽ xem lại sau.Vất vả lắm mới được tan họp, Chu Lăng thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng lên đàu tiên, mở cửa đi ra ngoài. Thời Tuấn đang nói chuyện cùng vài vịcổ đông gọi cô lại: "Chờ một chút, anh có chuyện muốn nói với em."Chu Lăng nhìn thoáng qua cái đồng hồ, không để ý tới hắn, đi thẳng.Trợ lý đã mang những thứ cô cần để ở trong văn phòng, thời gian quá cấp bách, Chu Lăng chỉ kịp chải một kiểu tóc đơn giản, thay bộ lễ phục đã đặt trước – một chiếc váy dài kiểu đuôi cá, mầu đỏ rượu, cực kỳ xinh đẹp; Thay xong trang phục, cô cài một chiếc cặp tóc khảm kim cương lên trên đầu.Sinh nhật lần thứ ba mươi – cái độ tuổi mà Đinh Y Y chẳng hề muốn thừa nhận một chút nào, vậy mà chồng cô ấy vẫn đánh trống khua chiêng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, mời rất nhiều bạn bè và tầng lớp thượng lưu tham gia.Lúc Chu Lăng đến nhà Đinh Y Y đã hơn bảy giờ, mấy chị em tốt đã đến đông đủ, chủ nhà đang đứng tiếp đón. Chu Lăng vào cửa, cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, rồi đi lên lầu tìm cô bạn thân.Đinh Y Y nhìn người đối diện trong gương, tức giận cầm lấy thỏi son môi chỉ vào cô: "Cậu là đồ đáng ghét, hôm nay là sinh nhật tớ đấy, cậu ăn mặc như thế sẽ cướp đi hết sự nổi bật của tớ đó! Nhìn viên kim cương trên đầu cậu đi, chọc mù mắt tớ rồi!""Đẹp không?" Chu Lăng đắc ý tao dáng, trêu ghẹo Đinh Y Y ngay đang tức giận đùng đùng. Đùa mộtlúc xong cô gỡ nó xuống, rồi cài lên tóc cô ấy,"Tặng cậu đó.""yêu cậu nhất trên đời!" Đinh Y Y trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, chỉnh lại chiếc cặp tóc trên đầu, chia sẻ một tin tức cực kỳ quan trọng với cô,"Tớ mời anh họ Hương hộ cậu đấy, phòng cho khách đãchuẩn bị xong rồi, giường cực lớn vô cùng ấm áp lãng mạn cho những đôi tình nhân, đầy đủ đồ bảo hộ, chắc chắn sẽ khiến hai người vừa lòng~"Chu Lăng đang ngồi trên salon thiếu chút nữa bị trật thắt lưng: "...... Tớ vô cùng đội ơn cậu."Lúc hai người cùng nhau xuống lầu, khách mời đã đến khá đông đủ, nhân vật chính vừa xuất hiện đã bị một đám chị em tốt vây quanh, Chu Lăng thoát ra khỏi vòng vây, đi đến bàn tiệc lấy đồ ăn."Dì Chu."đang ăn hoa quả, sau lưng cô vang lên một giọng nói, Chu Lăng quay đầu – người gọi cô là Chung Phi vẫn đang học năm thứ hai tại trường quốc tế, mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, trang điểm dễ thương, khuôn mặt vui vẻ tươi cười."không lễ phép gì cả," Chu Lăng nói,"Gọi chị thôi.""Dì lớn tuổi rồi đừng giả bộ nữa, dì Chu ơi," Nhị tiểu thư nhà họ Chung cười tươi, tiện tay chưa hỏi mà đã lấy luôn đĩa salad của Chu Lăng,"Dì ngang hàng với bố mẹ cháu, đương nhiên cháu phải gọi là dì rồi. Về sau anh Thời Tuấn sẽ đính hôn với chị gái cháu, mọi người sẽ là người một nhà, dì là trưởng bối của cháu còn gì nữa."Thời Tuấn sẽ đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Chung ư? Chu Lăng ngẩn ra, hôm nay hắn muốn nói với cô về chuyện này sao?"Cho nên nhà họ Chung các cô cư xử với bậc trưởng bối như thế hả? Trở về học tập lễ nghi cho thật tốt đã, đừng xen vào chuyện của người lớn nữa." cô cười nói nhẹ nhàng nhưng không thèm kiêng dè lấy thân phận là "Trưởng bối" lấy lại bát salad trong bàn tay bé nhỏ kia.Nghĩ đến việc giễu võ dương oai của mình không thành công, nhị tiểu thư nhà họ Chung không vui, hậm hực bỏ lại một câu: "Bố mẹ tôi sẽ đến tìm dì bàn chuyện đính hôn, hy vọng đến lúc đó dì còn cười được." Sau đó kiêu ngạo hất cằm mà đi.Chu Lăng cười tươi, tại sao cô lại không cười được hả, môn đăng hộ đối như thế, tốt quá đi chứ.Nhị tiểu thư nhà họ Chung nhị tiểu thư đi rồi, nữ chủ nhân nhìn thấy tình hình vừa rồi vội chạy tới, kéo Chu Lăng sang một bên hỏi:"Con nhóc kia nói gì với cậu thế -- cũng không biết đi theo ai đến đây, mình không hề mời người nhà họ Chung mà.""Cũng không có gì, gọi mình là dì, trẻ con bây giờ không được dạy dỗ tử tế gì cả." Chu Lăng hiển nhiên cực kỳ để ý với tiếng dì kia, hừ, đặt bát salad trên tay xuống, cầm lấy ly sâm banh lên."Thời Tuấn và đại tiểu thư nhà họ Chung sắp đính hôn, cậu biết chưa?" Chu Lăng nhìn nhị tiểu thư nhà họ Chung đang chạy loăng quăng bên kia, chậm rãi hỏi."thật hay giả thế?" Đinh Y Y thiếu chút nữa hét lên, ý thức được mình đang quá kích động, vội vàng đè thấp giọng nói, vui sướng khi người khác gặp họa nói,"Hai con người tồi tệ đó ở chung một chỗ với nhau, chậc...... Vậy thì cậu sắp được giải thoát rồi, chúc mừng chúc mừng."Chu Lăng chạm cốc với cô ấy: "Ăn mừng nào."Hướng Nghị và Tiền Gia Tô kẹt xe nên đến muộn một lúc, trước tiên gửi lời chúc đến Đinh Y Y rồi tặng cô ấy một món quà nho nhỏ.Đinh Y Y cười tủm tỉm nhìn Tiền Gia Tô rồi khen ngợi: "Hôm nay trông cậu đẹp trai nhỉ." Cậu mặc mộtchiếc áo khoác màu nâu nhạt, trông chững chạc hơn hẳn.Tiền Gia Tô cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng.Hướng Nghị ở phía sau đương nhiên chỉ chúc mừng qua loa, vừa bước vào thì ánh mắt của anh đã quét trọn một vòng. Đinh Y Y biết anh đang tìm ai, cô cười trộm, chỉ chỉ vườn hoa phái bên ngoài."Cám ơn." Hướng Nghị cũng chẳng thèm che giấu mục đích của mình, mặc kệ thằng em họ mà đi đến phía vườn hoa.Tiền Gia Tô tức giận giơ ngón giữa lên, đúng là cái đồ không có nhân tính, chẳng ra dáng anh họ gì cả!"Xin hỏi......" Nhị tiểu thư nhà họ Chung không biết đến đây từ lúc nào, đôi mắt sáng rực như hổ đói nhìn chằm chằm vào gương mặt Tiền Gia Tô, mê muội ngắm nhìn."anh là Lục Gia Hòa ư?"Hai người đến lúc này mới để ý đến cô gái mặc váy hồng, Tiền Gia Tô luôn luôn làm bộ dạng lạnh lung với người không quen, nghe vậy cậu liền lạnh mặt, cực kỳ nghiêm túc trả lời: "cô nhận nhầm người rồi."Đinh Y Y cười liếc mắt nhìn cô ta,"Mắt kém quá đi mất, học dốt bây giờcũng bị cận thị ư?" Đứng gần như thế còn nhận nhầm, vừa nhìn qua đã biết không phải là fan ruột rồi.Chu Lăng ngồi trên chiếc xích đu trong vườn hoa, bắt chéo chân đung đưa.Bên ngoài vẫn rất lạnh, uống mấy ly rượu cũng không chịu đựng được lâu, cô đang định chống đỡ thêm hai phút nữa rồi quay lại, một bóng dáng màu đen men theo ánh sang tiến lại đây.Trong vườn hoa hơi tối, nhưng Chu Lăng vẫn nhận ra người đang tới; Hướng Nghị cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm thấy cô, lập tức đi về phái bên này.Ánh sáng hiu hắt bên cạnh miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy dáng vẻ của anh, đuôi lông mày Chu Lăng nhướng cao, cô huýt sáo – hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng, phong cách trang trọng hơn nhiều, khác biệt hoàn toàn so với ngày thường, đẹp trai ngời ngời đến nỗi khiến cho người khác không thể dời mắt đi được.anh bước vào chỗ tối tăm, che khuất hết ánh sáng sau lưng, thân hình cao ráo kiên cường, bước đi thong dong, khí thế mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro