Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lần trước Diệp Lâm Anh cưỡng ép làm Thuỳ Trang một lần, từ đó cô liền dỡ bỏ lệnh cấm, tuy rằng không còn không kiêng nể gì như trước nhưng mỗi lần Thuỳ Trang đều bị lăn lộn đến chết khiếp, khó khăn lắm mới kết thúc.

Buổi sáng hôm nay, Thuỳ Trang bị từng cơn đau nhức làm cho tỉnh, nàng cau mày muốn xoa ngực của mình, nhưng Lisa cũng đã tỉnh, cô thấy biểu cảm của Thuỳ Trang không tốt, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?

Thuỳ Trang cảm thấy hơi xấu hổ, ấp úng nói: "Ngực, ngực đau."

"Ngực đau?" Diệp Lâm Anh sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

Cô lập tức vén áo của Thuỳ Trang lên, để lộ ra bộ ngực như trái đào mật, dùng mắt thường cũng có thể thấy được hai bên vú sưng đỏ căng cứng.

Thuỳ Trang kêu lên một tiếng, muốn ngăn cản động tác tiếp theo của Diệp Lâm Anh: "Chị muốn làm !"

Hai tay Diệp Lâm Anh nắm lấy bầu vú của Thuỳ Trang: "Vợ à, em bị căng sữa."

"Căng sữa?" Trong lòng Thuỳ Trang đã có chút suy đoán, nhưng khi nó thật sự xảy ra, nội tâm nàng vẫn rất khiếp sợ.

"Căng lắm không? Rất đau à?" Sức lực của Diệp Lâm Anh rất lớn, mười đầu ngón tay bấu vào thịt vú mềm mại, hai đầu vú dựng đứng run rẩy nhô ra giữa khe hở của các ngón tay, thịt vú mềm mịn giống như tơ lụa, xúc cảm rất tốt, tay của Diệp Lâm Anh căn bản không dời đi được.

Nhưng Thuỳ Trang lại không cảm thấy dễ chịu, vú truyền tới từng cơn nhói đau, bên ngoài bị Diệp Lâm Anh dùng sức chơi nhéo, nàng cau mày nói: "Không muốn, đau quá..."

Ánh mắt của Diệp Lâm Anh dính vào bộ ngực của Thuỳ Trang, khẽ cười hai tiếng, nói: "Xem ra phải để chồng uống sữa của em rồi."

Nói xong, rốt cuộc cô cũng xé bỏ lớp vỏ ngoài nhẫn nhịn, vùi mặt vào thịt sữa mềm, mút từng ngụm từng ngụm, chóp mũi tràn ngập mùi thơm của sữa và mùi hoa hồng của Thuỳ Trang, cô dùng tay nâng hai bầu vú lên, vú lớn ở trong tay cô bị chơi giống như cục bột, bị nhào nặn ra đủ các hình dạng khác nhau.

"Ưm... nhẹ chút... đau... ưm a..." Thuỳ Trang rất dễ dàng động tình, nàng bị Diệp Lâm Anh bế ngồi trên đùi, hai bên vú tuỳ ý bị đùa bỡn, hoa huyệt không biết liêm sỉ bắt đầu chảy ra nước.

Một tay của Diệp Lâm Anh nắm lấy một bầu vú, còn trong miệng ngậm bầu vú bên kia, lặp đi lặp lại động tác liếm láp, sau đó dùng răng nanh cắn lấy đầu vú khẽ kéo.

"Đừng cắn... ưm.... Không cần cắn..." Thuỳ Trang đau đến mức chảy nước mắt, nhưng bên trong đau đớn lại xen lẫn khoái cảm khiến cho nàng hít thở không thông.

Diệp Lâm Anh chậm rãi mút sữa, thịt sữa mềm mại ở trên mặt cô lăn qua lăn lại, đầu vú bị ngậm trong miệng, bị mút mạnh đến mức dường như muốn ăn cả bầu ngực vào trong.

Diệp Lâm Anh híp mắt, khẽ nhả đầu vú ra chép chép miệng, hồn nhiên không biết bản thân đã mút quá nhiều: " cưng, em thật thơm."

Thuỳ Trang che bên vú đã bị Diệp Lâm Anh hút đến đỏ bừng, những giọt nước mắt tích tụ đã lâu nhanh chóng rơi xuống. Cuối cùng, Thuỳ Trang vẫn bị ép hút sữa bằng miệng của Diệp Lâm Anh.

Chất lỏng mang theo mùi sữa chảy ra từ hai bên vú, Diệp Lâm Anh giống như tên biến thái, vội vàng ngậm đầu vú vào trong miệng, uống từng ngụm từng ngụm sữa.

Thuỳ Trang không còn cách nào khác, trong lòng rơi vào tuyệt vọng, nhưng lại sợ Diệp Lâm Anh nên nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đưa vú vào trong miệng cho cô mút, một lượng sữa lớn đều bị Alpha nuốt vào bụng.

Bên kia cũng như thế, Thuỳ Trang dùng hai tay che lại đầu vú đau nhức, thất thần ngã nằm xuống giường.

Khi Thuỳ Trang gần đến tuần dự sinh thì bắt đầu nằm viện, vào những ngày sắp lâm bồn, trạng thái tinh thần của nàng không tốt, vừa sợ hãi lại vừa mong chờ một sinh mệnh mới chuẩn bị chào đời.

"Không sao đâu, không sao đâu. Chị bên em ." Diệp Lâm Anh ôm lấy bàn tay nàng nắm gọn trong tay, "Nếu đau quá chịu không nổi cứ cắn chị."

Tuy nói là vậy nhưng Thuỳ Trang vẫn rất hồi hộp, tính tình cũng thay đổi. Diệp Lâm Anh không còn cách nào khách ngoài kiên nhẫn dỗ dành nàng, ăn cơm, xuống giường, rửa mặt... Tất cả đều được cô chăm sóc tận tình chu đáo đâu ra đó.

Thuỳ Trang trông thấy hành động của cô, sau một thời gian dài, quả thực Diệp Lâm Anh thật lòng thật dạ với nàng, chăm sóc nàng rất chu đáo. Dù quá khứ cô từng làm chuyện vô liêm sỉ nhưng dần dần hành động của cô đã khiến nàng dao động vài phần.

Công ty của cô và công ty nhà họ Nguyễn đã xác nhập, thế là Diệp Lâm Anh không chút áy náy bàn giao lại toàn bộ công việc công ty cho trợ lý xử lý, bản thân thì rảnh rỗi ngày ngày đêm đêm làm bạn bên giường Thuỳ Trang.

Những ngày lo sợ bất an nhanh chóng trôi qua, Thuỳ Trang được đẩy vào phòng sinh. Nàng sống chết kéo tay Diệp Lâm Anh không buông, khiến cô cũng phải vào cùng nàng.

Quá trình sinh con tuy rất vất vả nhưng vô cùng thuận lợi, cuối cùng Thuỳ Trang cũng có thể yên lòng ngủ say.

Một năm sau.

Thuỳ Trang hiếm có dịp mới có thể cùng Diệp Lâm Anh ra cửa, Pháp Anh từ khi sinh đã cực kì dính lấy nàng.

Pháp Anh là tên ở nhà của bé con. Cục cưng là con gái rất thích khóc, tính tình hiếu động, từ khi bé chào đời đến nay đều quậy phá đến mức Thuỳ Trang không đêm nào ngủ ngon giấc. Diệp Lâm Anh thấy thế nên rất đau lòng, nhân dịp Thuỳ Trang đã hoàn toàn hết ở cữ mà giao bé cho quản gia trong nhà mà ra ngoài chơi một chút.

Hai người đang ở bờ biển nghỉ ngơi.

Thuỳ Trang mặc chiếc đầm hồng phấn ngồi trên bờ cát, Lisa bên cạnh nàng. Khu vực ở phía trước cách họ không xa tụ tập rất nhiều người, phần lớn đều là các cô gái, đương nhiên cũng có những người thích xem náo nhiệt góp mặt vào. Rất nhiều cô gái thậm chí còn đang giơ banner. Thuỳ Trang nhìn ra xa.

Diệp Lâm Anh xoa đầu nàng, hỏi: "Em nhìn vậy?"

Thuỳ Trang lắc đầu, thời gian dài đã trôi qua, nàng không còn quan tâm đến điều cấm kị gì nữa nữa. Với nàng mà nói, cuộc sống sinh hoạt hiện tại rất tốt đẹp nhất.

Nàng nắm tay Diệp Lâm Anh, mỉm cười với cô.

Mặt trời chói chang dừng trên đỉnh đầu chiếu rọi đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh của Thuỳ Trang, cô nhìn mà lòng không khỏi mềm nhũn.

Hai người chơi đùa trên biển gần nửa tháng. Một buổi sáng nọ, Thuỳ Trang bị chuông điện thoại đánh thức.

Quản gia ở bên kia điện thoại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề " chủ khi nào mới về? Pháp Anh khóc lóc đòi chủ, tôi với người giúp việc chịu không nổi a!"

Điện thoại mở loa ngoài nên cả Thuỳ Trang và Diệp Lâm Anh đều ra thấy, hai người im lặng liếc nhìn nhau. Cô khó khăn lắm mới có thể độc chiếm nàng, hiển nhiên bây giờ đang muốn kì kẹo kéo dài.

"Tôi chơi thêm hai ngày nữa rồi về, cứ..."

"Không được đâu chủ!" Quản gia khẩn cầu, "Pháp Anh sắp phá banh cái nhà rồi!"

Bé con quá nghịch, hai người thật sự không còn cách nào khác đành vội vàng mua vé máy bay quay về.

Con đường tương lai vẫn còn rất dài rất xa, Diệp Lâm Anh không biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô biết hạnh phúc đã chọn cô.

HOÀN THÀNH.
///////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Cuối cùng truyện " Mẹ Kế Yêu Tôi " cũng đã edit xong, mọi người ủng hộ tớ vào truyện cover tiếp theo nhé🫰
Cảm ơn các cậu đã theo dõi tớ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro