Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dùng cơm xong, Hùng Sinh nhận được một cuộc điện thoại giục đến công ty, rốt cuộc mấy chị em nhà họ Nguyễn cũng được phép rời đi, quản gia sớm đã phát hiện sắc mặt của Thuỳ Trang trắng bệch vội vàng tiến lên đẩy người về phòng.

Tầm mắt Diệp Lâm Anh đang dõi theo bóng dáng người thanh niên bỗng nhiên bị đánh gãy, cô không kiên nhẫn nhìn lên, thấy một người phụ nữ đeo kính gọng mạ vàng đứng ở trước mặt mình, còn thuận theo gọi một tiếng: "Mẹ nhỏ".

Diệp Lâm Anh vẫn không lên tiếng, trong đầu nhớ lại tên gọi của đứa nhỏ này, hình như gọi là.. Nguyễn Trần.. Thuỳ Chi..

"Tôi Thuỳ Chi, chúng ta gặp qua." Như nhìn ra Diệp Lâm Anh do dự, Thuỳ Chi chủ động mở miệng.

"Ừm." Ánh mắt Diệp Lâm Anh vẫn luôn chú ý bóng dáng phía trước cho đến hoàn toàn biến mất. Người đều đi rồi cô cũng không muốn ở chỗ này tốn thời gian, đối với Thuỳ Chi có lệ nói: "Tôi việc, đi trước một bước."

Dứt lời liền bước chân rời đi.

Thuỳ Chi đứng yên tại chỗ, lẳng lặng mà nhìn bóng dáng đi xa.

"Chị." Thuỳ Hoa thò lại gần, "Chị nhìn chăm chú thế."

Thuỳ Chi liếc mắc, không nói chuyên.

Sau khi vào phòng Thuỳ Trang được quản gia đỡ vai nửa nằm trên giường, bức màn được hầu gái kéo kín mít, một tia ánh sáng cũng không tiến vào được. Cơ thể nàng quá mệt mỏi, nhắm mắt yên tính đi vào giấc ngủ.
-------------------------------------------------
Diệp Lâm Anh ngồi ở trước máy tính, không chớp mắt nhìn màn hình trước mặt đang chiếu cảnh giường chiếu của hai người, tuỳ tiện phát ra tiếng rên rỉ ê ê a nhưng Diệp Lâm Anh lại không có phản ứng gì, sắc mặt bình tĩnh. Khung cảnh chiếu gần, trong video là một Omega nằm dưới thân một người phụ nữ, động tác đâm thọc không ngừng nghỉ, chính là người sáng nay còn cùng cô ăn sáng - Hùng Sinh.

Đoạn clip dài năm phút đã chiếu xong, di động của cô lại đột ngột vang lên, là một dãy số lạ, ngón tay cô quét qua bắt điện thoại, một giọng nữ trong trẻo truyền đến

"Này, chị, chị muốn giọng ghi âm kia em không phục hồi ngay được."

Diệp Lâm Anh nhíu mày, trầm giọng nói: "Sao lại thế?"

"Đêm qua không phải chị còn nói không vội sao? Đúng lúc máy tính của em bị chút vấn đề, phải đưa cho chủ Hạ thay linh kiện mới, sợ phải một lúc lâu mới xong được." Giọng nữ mang theo vài phần xin lỗi, cô ta lại nói tiếp, " gặp tình huống đột xuất à? Chẳng lẽ cái thằng chó kia chạm vào chị".

"Không ." Diệp Lâm Anh dựa lưng vào ghế khóe miệng không tự giác khẽ cong lên, "Tối hôm qua chị cho hắn một chút thuốc, khiến hắn trong WC ôm bồn cầu ngủ cả đêm.

"Hay lắm, vậy chị thúc giục cái ? Em vừa mới nghe nói hai ngày nay tài chính của Nguyễn thị xuất hiện vấn đề, chắc hẳn Hùng Sinh phải lo liệu không ít việc chứ đừng nói đến chuyện trở về nhà chọc chị."

"Bởi ..." Diệp Lâm Anh kéo dài thanh âm, "Bên Nguyễn gia cất giấu một món đồ, chị muốn nhìn một chút.

"Chậc, được rồi, em bên này sẽ mau chóng làm cho chị, em tắt máy đây."

"Ừm."

Thuỳ Trang ở trên giường nằm mấy ngày, ngay cả đầu óc đều nằm đến hôn mê, cả người nhũn ra, nàng xuống giường tự mình đẩy xe lăn đi trong hoa viên phơi nắng. Nàng hít vào một hơi thật sâu, cảm giác không khí trong lành bên ngoài chảy vào phổi, tới các ngõ ngách trong cơ thể thổi bay sự u ám quanh người.
---------------------------------------------------
Diệp Lâm Anh đứng ở nơi cửa sổ sát đất trong suốt, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt không chớp nhìn về phía hoa viên, trong mắt là ảnh ngược của một bóng dáng thon gầy, cặp mắt hơi trầm xuống một chút, trong mắt xẹt qua một tia ý cười như có như không tràn ngập tính xâm lược.

Lười nhác mà thả hồn trong không trung, Thuỳ Trang bị ánh nắng ôn hòa chiếu xuống phơi đến mất hồn.

"Tiểu Trang."

Một thanh âm trầm thấp vang lên phá vỡ yên lặng.
Thuỳ Trang mở mắt nghiêng mình nhìn lại, phát hiện ra mẹ nhỏ Diệp Lâm Anh đang đi tới gần.

Quần áo của người nọ vẫn giống y như ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, sơ mi trắng, quần dài ôm, chỉ là đôi mi yêu diễm nhiễm lên vài phần khí tức ôn hòa hơn, nhưng mà dưới đôi mắt vẫn mang theo quầng thâm nhàn nhạt, mang theo chút mệt mỏi.

Từ sau ngày hai người gặp nhau tại lúc ăn cơm sáng, thì cũng không còn gặp lại nữa, Thuỳ Trang nhất thời không biết mình nên đối mặt với Diệp Lâm Anh như thế nào, nàng cũng không muốn đối mặt với Diệp Lâm Anh cho lắm, tuy rằng hai người chỉ từng gặp mặt nhau một lần thôi, nhưng mà cái cảm giác Diệp Lâm Anh mang lại cho nàng lại không tốt lắm, hay là nói chính xác ra là trong tiềm thức Thuỳ Trang sợ Diệp Lâm Anh.

Vẫn giữ lễ tiết, Thuỳ Trang nhìn về phía người đang đi tới, sắc mặt bình đạm: "Mẹ nhỏ."

Lisa cười, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm hơn hai bước chân, nụ cười thanh diễm kia khiến Thuỳ Trang ngây người, bất quá... Diệp Lâm Anh càng tới gần nàng, hương gỗ cũng đánh úp lại đây, hương vị này như là có sinh mệnh vậy, xoay vòng vờn quanh người Thuỳ Trang, tràn ngập chóp mũi của nàng.

Thuỳ Trang giống như trời hạn khô hạnh chậm rãi đã xảy ra biến hóa, một trận cảm giác ôn hòa thoải mái từ bốn phương tám hướng truyền đến, điểm nhỏ sau gáy cũng mạc danh sung sướng, nàng vô ý thức duỗi tay sờ soạng.

Diệp Lâm Anh thẳng băng nhìn chằm chằm thiếu nữ ngồi trên xe lăn, đương nhiên cũng nhìn rõ động tác này của nàng, cô quét mắt nhìn một mảng hoa hồng trắng đang tỏa hương nở rộ trước mặt Thuỳ Trang, nói: "Tiểu Trang thích hoa hồng trắng sao?"

Âm thanh của người phụ nữ kéo lại ý thức đang dần trở nên mơ hồ của nàng, nàng một bên cố gắng xua tan ý niệm khác lạ trong đầu, một bên nói: " Cũng được, chỉ thấy nở khá đẹp thôi."

Đáy mắt Diệp Lâm Anh tối đen, cô tiến về đứng sau lưng Thuỳ Trang, vừa nghe Thuỳ Trang nói vừa đưa tay ra, một bàn tay đặt ở trên tay ghế của Thuỳ Trang, một cái tay khác thì ngắt một đóa hoa hồng, nhìn xa giống như là đang ôm ấp thiểu nữ suy yếu này vào trong lòng ngực, mặc dù trong thực tế tứ chi hai người thậm chí còn không tiếp xúc với nhau.

Trên thực tế, Thuỳ Trang cũng xác thật cảm giác được khí tức người phụ nữ ở gần, hơi thở soái khí của người phụ nữ cũng vừa lúc phả vào phía sau gáy của nàng, khiến cho nó dần dần phiến hồng.

" Đúng nở rất xinh đẹp." Thanh âm của Lisa như gõ vào trong màng nhĩ của Thuỳ Trang, khoảng cách quá gần như vậy khiến cho dưới đáy lòng Thuỳ Trang sinh ra kháng cự, nghiêng nghiêng người né tránh Diệp Lâm Anh tới gần.

" Ư... Ừm." Ngữ khí nàng cứng nhắc, trong lòng tự vẽ ra kế hoạch để chuồn êm.

Người phụ nữ sau lưng nắm chắc thời gian nói: "Nhưng Tiểu Trang vẫn không nên bên ngoài quá lâu đâu đấy. Ta nghe quản gia nói thân thể con từ nhỏ đã không khỏe, huống chi..."

Lửa nóng chậm rãi rời khỏi, Thuỳ Trang còn chưa kịp thở ra một hơi, làn da mềm sau gáy bỗng nhiên bị một ngón tay lạnh lẽo dán vào, thân thể nàng không khống chế nổi mà run rẩy, người phụ nữ nhẹ giọng cười một tiếng, nhưng ngón tay cũng không bỏ ra, ngược lại còn dùng bụng ngón tay giữa trượt lên xoa xoa phía sau gáy của nàng.

"Huống chi, Tiểu Trang vẫn một Omega đó nha, nếu lâu bên ngoài thì sẽ bị người xấu bắt đi mất đấy." Mấy chữ cuối cùng Diệp Lâm Anh chầm chậm thả ra từng chữ một.

Thuỳ Trang ngay cả một cử động nhỏ cũng không dáy "Đây... C...Con cũng đang chuẩn bị trở về."

Vừa nói xong, nàng liền vội vàng đẩy xe lăn rời đi, như sợ có hồng thủy mãnh thú đuổi theo đằng sau vậy.

Diệp Lâm Anh thu hồi tầm mắt, chậm rãi nâng chân nện bước nhẹ nhàng rời đi, đôi môi mỏng hơi hé ra, khóe môi hơi cong, trong không gian truyền đến từng đợt tiếng cười vui vẻ, nhưng khuôn mặt mỹ lệ kia cũng bởi vì lộ ra vẻ điên cuồng mà có chút vặn vẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro