Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuỳ Trang đẩy xe lăn trở về phòng, nàng nhìn phía sau lưng thấy không có người đuổi theo, lúc này trong lòng mới buông lỏng, nhiệt độ cơ thể đang nóng lên rốt cuộc cũng giảm xuống, nhưng da thịt phía sau cổ giống như bị bỏng rát vậy, nóng đến phát đau.

Buổi tối khi quản gia Linh đến đưa cơm đến, Thuỳ Trang làm bộ như không có chuyện gì, hỏi: " Linh, nếu như Alpha sờ soạng tuyến thể của Omega, đại biểu cho ý vậy?"

Động tác châm trà của quản gia Linh đột nhiên dừng lại, bà buông ấm trà xuống nhìn Thuỳ Trang vừa khẩn trương lại nghiêm túc, "Tiểu thư, ai làm vậy với à?"

Thuỳ Trang vội nói: "Không phải không , tôi chỉ .... Nhìn thấy người làm như vậy, nhất thời chút ."

Quản gia Linh là một Beta, nhưng Alpha làm ra động tác như vậy đối với Omega, dù chỉ là một Beta cũng có thể nhìn ra được.

Biểu cảm trên mặt bà đầy nghiêm khắc, "Đây dâm loạn! Tiểu thư, nếu Alpha nào làm chuyện như vậy với , nhất định phải nói cho tôi biết."

Trong lòng Thuỳ Trang nổi lên từng đợt sóng nhưng trên mặt vẫn không có bất kì biểu cảm nào khác, chỉ nhanh chóng xẹt qua một tia dị thường, nàng gật gật đầu, "Đã biết."

Thuỳ Trang không đem hành vi của Diệp Lâm Anh nói cho quản gia Linh, nàng cảm thấy chắc mình chỉ suy nghĩ nhiều về thôi, chuyện này cứ như thế bị nàng áp xuống dưới.
Vài ngày sau Nguyễn gia nhận được thiệp mời đến dự tiệc tối của nhà họ Lý.

Diệp Lâm Anh là tân phu nhân của nhà họ Nguyễn, những việc này đều tính lên trên đầu cô.

Diệp Lâm Anh còn đang lo lắng không biết nên tiếp cận Thuỳ Trang bằng cách nào, thì nay cơ hội đã tới. Cô nhìn chính mình trong gương, cởi xuống hai cúc áo, xương quai xanh xinh đẹp hơi lộ ra bên ngoài, khoảng ngực trắng nõn giấu sau lớp áo sơmi, chờ thời gian không sai biệt lắm cô cầm lấy một quyển sổ tay cùng với thước dây gõ vang cửa phòng Thuỳ Trang.

Thuỳ Trang đang đọc sách, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, theo đó là một giọng nữ dịu dàng ấm áp, "Tiểu Trang."

Nàng khép sách lại, đáp: "Vào đi, cửa không khoá.."

Diệp Lâm Anh đẩy cửa ra, trên mặt mang theo tươi cười như gió xuân, cô giơ thước cuộn trong tay lên giải thích: "Hai ngày nữa bên gia tiệc tối, quần áo đều do mẹ chuẩn bị, nhưng .... Không biết kích cỡ của con, cho nên ta tới để đo."

Thuỳ Trang nhíu nhíu mày, hơi mơ hồ.

Nhưng người đã vào cửa Thuỳ Trang cũng không thể từ chối, liền đẩy xe lăn đi qua.

Diệp Lâm Anh trở tay đóng cửa lại.

Lạch Cạch một tiếng, cửa nhẹ nhàng bị khóa chặt.

Thuỳ Trang sửng sốt, chỉ thấy Diệp Lâm Anh nện từng bước chân trầm ổn đi tới gần mình, cô quá xinh đẹp, cho dù Thuỳ Trang có nhìn Diệp Lâm Anh bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn sẽ bị dáng vẻ của cô đánh sâu vào thị giác, tư thái người phụ nữ như một con mèo cao quý kiêu ngạo, nhưng con ngươi tối đen kia lại đang quay cuồng tầng tầng dục vọng xâm chiếm.

Cũng giống y như lần gặp trước, hương vị gỗ mộc nồng đậm kia đánh úp lại đây, bao vây chung quanh nàng, thân thể Thuỳ Trang có chút nóng đầu ngón tay lạnh băng nổi lên từng đợt tê tê dại dại.

Ánh mắt nàng trở nên đề phòng, đẩy lùi xe lăn về phía sau.
"Tiểu Trang đang sợ cái gì?" Diệp Lâm Anh bước nhanh đi đến trước mặt Thuỳ Trang, một cỗ mùi hương theo gió thẳng tắp chui vào trong chóp mũi của Thuỳ Trang.

Trong lòng Thuỳ Trang nổi lên một loại dự cảm không tốt, tầm mắt nàng rời lên, nhìn thấy cổ áo đang mở rộng của Diệp Lâm Anh, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, nàng nhẹ giọng kêu lên: "Mẹ nhỏ...."

Thật vất vả lắm Diệp Lâm Anh mới nắm được một cơ hội ở cùng một chỗ với Thuỳ Trang, nội tâm dường như không áp chế được sự điên cuồng, cô bế thiếu nữ thon gầy trên xe lăn lên, đặt người lên trên giường, chính mình cũng leo lên đè người kia ở dưới thân.

"Mẹ, mẹ nhỏ! Mẹ làm vậy!" Hai chân của Thuỳ Trang không có cảm giác, nàng vội vàng chống tay, cố gắng để bản thân mình cách xa người phụ nữ thoạt nhìn không được bình thường trước mặt.

"À? Đương nhiên đo kích cỡ cho tiểu Trang rồi." Diệp Lâm Anh cúi người, ở trên cần cổ thiếu nữ mút một cái, đây là vị trí cách tuyến thể của nàng mấy centimet, hương vị này giống y như trong tưởng tượng của cô, là một mùi hương linh lan tinh khiết, hương vị giống như thuốc kích dục vậy, trong nháy mắt như thiêu đốt lý trí cô.

"Thơm quá, tiểu Trang thơm quá." Diệp Lâm Anh không có chút nào gọi là thu liễm, mà cô lại điên cuồng phóng tin tức tố của chính mình. Ở trong phòng, mùi hương gỗ nồng đậm đuổi theo mùi hương linh lan nhàn nhạt.

Khuôn mặt tái nhợt của Thuỳ Trang nhanh chóng nổi lên vài tầng đỏ hồng khả nghi, đầu óc nàng cũng dần mê man, hai tay buông lỏng, vô lực để ở trước ngực người phụ nữ, trong miệng nỉ non: "Không cần, cách xa tôi ra."

Cả người vừa khô vừa nóng, Thuỳ Trang không biết chính mình bị làm sao, cổ họng khô khốc, nàng cố gắng chống cự lại Diệp Lâm Anh.

Giọng nói của Lisa trầm thấp, như mỹ nhân ngư mê hoặc lòng người, " ngoan, tôi sẽ khiến em thực thoải mái." Nói xong, cô nhanh chóng lột sạch quần áo trên người Thuỳ Trang.

Hai chân thon dài bại lộ ở trong tầm nhìn của cô, người thiếu nữ này hàng năm không vận động nhưng thường xuyên có người chuyên môn tới mát xa, cho nên xương cốt cân xứng, làn da mịn màng, giống như viên ngọc tốt nhất. Hoa huyệt mềm mại nằm giữa hai chân, màu sắc phấn nộn, kích cỡ đáng yêu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lâm Anh tràn đầy cuồng nhiệt, trong miệng cô tràn ra tiếng than đáng sợ, "Tiểu Trang thật xinh đẹp, ngay cả huyệt nhỏ này cũng đẹp như vậy."

Ý thức của Thuỳ Trang bị sự lạnh lẽo dưới thân lôi kéo lại vài phần, sắc mặt hoảng sợ nhìn Diệp Lâm Anh, giọng nói run rẩy: "Chị, chị tránh ra! Quản gia Linh! Quản gia Linh!"

Diệp Lâm Anh duỗi tay bịt miệng Thuỳ Trang lại, lòng bàn tay ma sát với đôi môi mềm của nàng, cô chậm rãi nói ra một câu khiến Thuỳ Trang tuyệt vọng đến cực điểm, "Quản gia đi ra ngoài rồi, hiện tại lầu một cũng chỉ hai chúng ta, nhưng Tiểu Trang tốt nhất không nên trước mặt tôi gọi tên người phụ nữ khác, bằng không tôi cũng không biết mình sẽ làm cái đâu."

Cô nói xong liền nâng một chân của Thuỳ Trang lên, động tác trang trọng chưa đầu ngậm huyệt nhỏ mềm mại của Thuỳ Trang vào trong miệng.

Hai mắt Thuỳ Trang trừng lớn, cơ thể kịch liệt đong đưa, hai tay không ngừng đẩy đánh vào bả vai của Diệp Lâm Anh.

"Không cần! Chị cút đi!" Trong giọng nói của nàng còn pha lẫn tiếng khóc, rõ ràng nàng đã dùng sức lực lớn nhất rồi, nhưng người phụ nữ kia vẫn lù lù bất động giống như biến thái, ngậm hoa huyệt của nàng vào trong miệng, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm láp, huyệt nhỏ đáng thương vừa bị liếm vừa bị những ngón tay thon dài xoa nắn vân vê.

Tâm lý bệnh hoạn của Lisa đã được thoả mãn, cô nắm lấy hai chân đang run rẩy của Thuỳ Trang vùi đầu vào giữa hai chân nàng, rồi ép hai chân thiếu nữ lại để cho đầu mình kẹp ở giữa hai chân, tay Thuỳ Trang túm lấy mái tóc đen của Diệp Lâm Anh, nhìn qua giống như Thuỳ Trang chẳng biết xấu hổ muốn người phụ nữ khẩu giao cho mình.

Nhưng trong lòng Thuỳ Trang lại tràn đầy tuyệt vọng, nàng lần đầu tiên phải đối mặt với chuyện cảm thấy rất sợ hãi và hoang mang, người phụ nữ nàng gọi là mẹ nhỏ này thế nhưng lại đè nàng ở dưới thân, cưỡng chế khẩu giao. Còn Diệp Lâm Anh hoàn toàn ngược lại, đuôi mắt đã nổi lên một tầng ửng hồng, cô co rút khoang miệng hai má hõm sâu, huyệt nhỏ của Thuỳ Trang bị cô mút mát đến sắp cao trào, có chút đau, nhưng lại càng muốn nhiều hơn nữa.

Cô như si cuồng mà ấn lên khung xương chậu của Thuỳ Trang, điên cuồng mút hoa huyệt vào trong chỗ sâu nhất, mật dịch theo đó ào ào phun vào miệng cô.

Thuỳ Trang bị bắt thẳng eo, thắt lưng ở trên không trung kéo ra một độ cong yếu ớt, trên mặt nàng đầy nước mắt, khuôn mặt bệnh trạng trắng bệch hiện lên một mặt ửng đỏ.

"Ưm... Cút... Cút ngay... ..."

Nàng bị mút đến cao trào, âm cuối run lên, máu trong cơ thể hung phấn sôi sục.

Tinh dịch của thiếu nữ không có vị mặn giống như trong tưởng tượng, ngược lại rất thơm, giống như Thuỳ Trang vậy, mang theo mùi hương linh lan ngọt thanh. Diệp Lâm Anh liếm liếm khoé miệng, nuốt hết tinh dịch vào bụng một giọt cũng không để rơi xuống đất, ánh mắt cô nóng bỏng, tầm mắt quét qua biểu cảm thất thần của thiếu nữ đang nằm phía dưới.

"Tinh dịch của Tiểu Trang rất ngọt, thật muốn ăn càng nhiều... Nhưng không thời gian, quản gia sắp về tới nhà rồi." Giọng nói của Diệp Lâm Anh có chút mất mát, dường như cô lại nghĩ tới cái gì đó, con ngươi phát ra ánh sáng đầy quỷ dị, "Không sao cả, chờ sau này chị nhốt Tiểu Trang lại, mỗi buổi sáng đều ép tinh dịch của Tiểu Trang ra để uống."

Thuỳ Trang liếc xéo người phụ nữ, miệng khép mở vài cái nhưng không phát ra tiếng.

"Tiểu Trang nói cái ?" Diệp Lâm Anh cúi thấp người xuống, ghé đến gần mặt Thuỳ Trang.

Khuôn mặt yêu dã kia phóng đại trước mắt nàng, nhưng Thuỳ Trang chỉ thấy khí lạnh chảy dọc sống lưng lan ra khắp cơ thể, nàng nhẹ giọng nói: "Biến thái..."

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Lâm Anh cứng lại, cô thu lại tươi cười trên mặt "Diệp Lâm Anh"

Biểu tình của Diệp Lâm Anh có chút trào phúng, cô nâng đầu gối lên, ở phía dưới hoa huyệt của Thuỳ Trang như có như không ma sát.

"Tiểu Trang, những Omega giống như em nếu bên ngoài đã sớm bị người ta thao rồi, chỉ tôi mới đối tốt với em, em phải nhớ kỹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro