Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào trong, nhuộm mọi thứ xung quanh thành màu vàng rực rỡ.

Thuỳ Trang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt xinh đẹp bị ánh nắng phác họa một cách rõ ràng, giữa mày còn sót lại vài phần ửng đỏ, trên người mặc một cái áo len cao cổ màu vàng nhạt, bụng phồng lên, trên đùi đắp một cái chăn mỏng để lộ ra một đoạn cổ chân gầy gò, bên trên làn da tái nhợt bao trùm bởi các dấu ngón tay đỏ tím và rất nhiều dấu răng.

Mái tóc phía sau cổ không chẻ ra hai bên làm lộ ra tuyến thể, mảng da ở nơi đó không ngừng bị cắn xé đến xanh tím, có cả mới lẫn cũ, không khó để hình dung ra Alpha này đối với nàng có bao nhiêu điên cuồng, ngay cả trong lẫn ngoài đều muốn lưu lại dấu vết của mình.

Tuy rằng ánh mặt trời chiếu lên trên người Thuỳ Trang nhưng một chút ấm áp nàng cũng không cảm nhận được, đầu ngón chân lạnh lẽo, giữa hai chân còn sót lại pheromone độc đoán của Diệp Lâm Anh.

Mỗi buổi tối trở về Diệp Lâm Anh đều phải lôi kéo Thuỳ Trang làm mấy lần, mặc kệ sự phản kháng của Thuỳ Trang, ngay cả khi Thuỳ Trang không phát tình cô cũng nhất quyết bắn tinh dịch vào trong khoang sinh sản chật hẹp kia, từ ngày đó tới nay bụng của Thuỳ Trang không một ngày nào yên ổn, hơn nữa Thuỳ Trang cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể mình.

Khoảng thời gian trước khi Diệp Lâm Anh liếm huyệt Thuỳ Trang mới có phản ứng sinh lý, nhưng bây giờ, Diệp Lâm Anh chỉ cần đứng ở trước mặt nàng phóng ra một chút pheromone cũng có thể khiến phía dưới của nàng chảy nước.

Thật đáng buồn đó là, Thuỳ Trang lại cực kỳ chán ghét điều này, nhưng khối thân thể tàn tật dâm đãng lại hận không thể lúc nào cũng dán ở bên người tên Diệp Lâm Anh đáng giận kia.

Mặt trời đang ngả dần về phía đường chân trời, sắc trời bên ngoài cửa sổ cũng dần tối đen.

Thuỳ Trang từ bên trong cửa sổ nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc chạy vào sân nhà, trái tim chết lặng của nàng đột ngột nhảy lên, nội tâm không kìm nén được sinh ra loại cảm giác sợ hãi và ghê tởm đối với Diệp Lâm Anh.

Diệp Lâm Anh từ trong bước xuống, theo thói quen gương mắt nhìn về phía cửa sổ tầng 3.

Cô không cho Thuỳ Trang ở tầng một, từ sau kỳ phát tình của Thuỳ Trang cô liền cưỡng ép nàng dọn lên tầng 3 ở cùng với cô, đồng thời cũng phòng ngừa Thuỳ Trang có ý định chạy trốn.

Diệp Lâm Anh xách theo hộp cơm đẩy mở cửa phòng, Thuỳ Trang đang ngồi trước bàn đọc sách, cô nâng cằm Thuỳ Trang hôn lên đôi môi đang mím chặt kia, đồng thời cũng giống như dự kiến bắt gặp sự căm ghét chợt loé nơi đáy mắt của Thuỳ Trang, nhưng không quan trọng, chỉ cần người này vẫn luôn ở bên cạnh cô là được.

"Hôm nay lại không ăn cơm à?" Di vừa nói chuyện vừa không chút do dự nào phóng ra chất dẫn dụ.

Gò má Thuỳ Trang nhanh chóng nổi lên một vệt đỏ, nàng khó chịu khẽ cử động người, lạnh nhạt đáp: "Không ăn."

Diệp Lâm Anh nhìn nàng vài giây, bế lên người đặt lên trên đùi mình, giọng điệu mềm mỏng: "Tôi đặc biệt mua cho em đó."

Hộp cơm được mở ra, những món ăn bên trong trông rất hấp dẫn thơm ngon, Diệp Lâm Anh cẩn thận lấy đồ ăn trong hộp ra, sau đó cầm lấy khăn ướt lau tay cho Thuỳ Trang.

Tay Thuỳ Trang rất đẹp, không có vết chai, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay mềm mại, trên mu bàn tay có những đường gân xanh mờ, làn da trắng như sữa bò.
Hô hấp của Thuỳ Trang càng ngày càng nặng nề, lực nắm tay cũng tăng lên.

Mí mắt của Thuỳ Trang hơi cụp xuống, nàng có thể cảm nhận được rõ bờ mông của mình đang bị một thứ nóng như lửa chọc vào, trong lòng không khỏi lộ ra tươi cười đầy châm chọc

Alpha này, không đúng, cô chỉ đơn giản là Diệp Lâm Anh - một tên Alpha kinh tởm, dù ở bất cứ chỗ nào cũng có thể động dục giống như dã thú.

"Tôi muốn ăn cơm." Thuỳ Trang nhìn thấy sắc mặt của Lisa, né tránh khỏi tay người phụ nữ, cầm đôi đũa lên ăn cơm.
Thuỳ Trang ăn uống cũng không tốt lắm, đã một ngày nàng chưa ăn gì vào bụng rồi, không phải cô không cho nàng ăn cơm mà là nàng không muốn ăn, nhưng bây giờ ở trước mặt Diệp lâm Anh, nếu không ăn cơm để kéo dài thời gian, nhất định Diệp Lâm Anh sẽ không nói hai lời mà lôi kéo nàng làm tình.

Bầu không khí giữa hai người lại rơi vào yên tĩnh, mùi hoa linh lan tươi mát bị hương gỗ gắt gao quấn lấy.

Thuỳ Trang nhai kỹ nuốt chậm, nửa giờ trôi qua cũng chưa ăn xong.

Diệp Lâm Anh chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cô đương nhiên biết đây là thủ đoạn nhỏ nàng, cô cũng không ngại chơi chút trò tình thú giữa hai vợ chồng, nhưng không sao lúc ở trên giường cô sẽ đòi lại gấp bội.

Mỗi ngày Thuỳ Trang đều phải thừa nhận tình dục đầy biến thái của Diệp Lâm Anh, khoang sinh sản héo rút chung quy vẫn bị làm mở ra, bên trong chứa đầy tinh dịch của người phụ nữ, mà nàng lại giống như hồ ly tinh, thứ kia đối với nàng không có hại, ngược lại khiến cho tinh thần của nàng càng ngày càng tốt, mặt mày càng thêm có sức sống hơn, quả thực là một Omega sa đọa trong tình dục.

Nhưng ngoài việc đó ra, mỗi buổi sáng Diệp Lâm Anh đều sẽ gọi Thuỳ Trang dậy ăn cơm, bữa trưa cũng tự mình về nhà giám sát Thuỳ Trang ăn cơm, buổi tối cũng giống vậy, cách một khoảng thời gian lại gọi bác sĩ tới làm kiểm tra toàn thân cho Thuỳ Trang.

Hết thảy ở trong mắt Diệp Lâm Anh đều trở nên tốt đẹp hơn, nhưng ở dưới đáy lòng của Thuỳ Trang lại không có cách nào tiếp thu loại hành vi biến thái như vậy, mỗi lần tiếp xúc thân mật với Diệp Lâm Anh, Thuỳ Trang đều ghê tởm chết đi được, thế nhưng Diệp Lâm Anh lại phóng pheromone khiến cho Thuỳ Trang chỉ có thể ở dưới thân cô khóc lóc xin tha.

Đang lúc Thuỳ Trang tính toán nên chạy trốn như nào, Thuỳ Chi - cũng chính là em gái thứ hai trên danh nghĩa của Thuỳ Trang quay trở về.

"Chị....Chị cả."

Thuỳ Chi đứng ở trước cửa, dùng biểu tình khiếp sợ nhìn người trước mắt, cô ta thế nào cũng không thể nghĩ ra được lại gặp Thuỳ Trang ở nơi này.

Thuỳ Trang nhấc mí mắt lên, trong lòng dân lên vài phần kinh ngạc: "Em....."

Nàng còn chưa dứt lời, Thuỳ Chi đã bước nhanh về phía trước: "Diệp Lâm Anh... Lại dám đánh dấu chị?"

Lời này như kim châm đâm vào tim Thuỳ Trang, nàng gian nan gật đầu.

Thuỳ Chi mím môi, dáng vẻ cao ngạo ngày xưa đã không còn sót lại chút nào, mấy chị em bọn họ gần như đã bị Diệp Lâm Anh dồn vào ngõ cụt rồi.

"Em đưa chị đi."

Thuỳ Chi nói xong liền cởi áo khoác, bọc cả người Thuỳ Trang cõng lên trên lưng nhanh chóng rời khỏi nhà họ Nguyễn, cô ta đưa Thuỳ Trang đến một ngôi nhà nhỏ vô cùng hẻo lánh, cũng kể cho nàng nghe mọi chuyện.

Sau khi Diệp Lâm Anh dọn dẹp được Nguyễn Hùng Sinh, cô đã đuổi tất cả người nhà họ Nguyễn ra khỏi nhà, chỉ chừa lại một mình Thuỳ Trang. Cổ phần do bọn họ nắm giữ trong công ty đều bị Diệp Lâm Anh thu hồi, ba người cũng không phải là người có tính cách nằm yên chịu đánh, nhưng cho dù bọn họ có phản kháng thế nào cũng đều thất bại.

Em ba bị biến thành bệnh nhân tâm thần đang bị nhốt trong bệnh viện, em tư bị đánh gãy tay chân được đưa ra nước ngoài, chỉ có một mình Thuỳ Chi kéo dài hơi tàn kiên trì ở lại. Cô ta luôn theo dõi bên ngoài biệt thự, cuối cùng cũng có cơ hội trèo tường lẻn vào trong, tuy không gặp được Lisa nhưng lại đưa được Thuỳ Trang ra ngoài.

Thuỳ Chi rót một cốc nước đưa cho Thuỳ Trang đang ngồi trên giường.

"Cám ơn."

Thuỳ Trang nhận lấy cốc nước, tâm tình có chút phức tạp, lẽ ra nàng nên vui vẻ khi trốn thoát khỏi Diệp Lâm Anh, thế nhưng hai chân của nàng lại tàn tật, đi theo Thuỳ Chi cũng chỉ thêm gánh nặng cho cô.

Thuỳ Chi liếc nhìn những vết cắn trên đầu ngón tay của Thuỳ Trang, đáy mắt cô xẹt qua một tia tối đen.

Trước kia cô ta không biết sống chết mà thích Diệp Lâm Anh, nhưng người này căn bản chính là người điên, từ những gì cô ta làm với Thuỳ Trang cũng có thể nhìn ra.

Thuỳ Chi cũng là một Alpha, tất nhiên sẽ ngửi được mùi pheromone nồng nặc trên người Thuỳ Trang, nhưng đây không phải là mùi hương của Thuỳ Trang, mà là mùi của Alpha. Bụng Thuỳ Trang phồng lên trông thấy, chắc hẳn nơi đó chứa đầy tinh dịch của Alpha kia.

"Trước tiên chị cứ nghỉ ngơi đây cho tốt đã."

Hai ngày sau đó, Thuỳ Chi vẫn thường xuyên tới đây chăm sóc cho Thuỳ Trang, nhưng trong lòng Thuỳ Trang vẫn luôn bao phủ bởi sự u ám, không có cách nào thả lỏng.

Hôm nay, nàng đang ngồi ở trước bàn đọc sách, đột nhiên bên ngoài cửa phòng truyền tới một tiếng động thật lớn, là cửa lớn bên ngoài bị đá văng.

Trong lòng Thuỳ Trang căng thẳng, vội vàng bò trên mặt đất, chống đỡ thân mình chui vào dưới gầm giường.

Cửa phòng bị mở ra, xuyên qua khe hở dưới gầm giường Thuỳ Trang nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng, một mùi pheromone quen thuộc nhanh chóng bao phủ gian phòng, Thuỳ Trang cắn môi dưới, cả người nhịn không được run rẩy.
Cả người Thuỳ Chi bị trói chặt bằng dây thừng, trên trán loang lổ máu tươi, đi phía sau là hai vệ sĩ có thân hình cường tráng đẩy cô ta xuống đất.

Diệp Lâm Anh nhìn quanh gian phòng một lượt, cô khinh miệt liếc mắt nhìn Thuỳ Chi đang chật vật dưới đất, nhấc chân đạp lên ngực Thuỳ Chi: "Người đâu?"

Dưới chân dùng sức, Thuỳ Trang nhìn thấy Thuỳ Chi đau đớn mà cau mày, khuôn mặt đều biến dạng, cô cố hết sức há mồm: "Ai, ai ?"

Diệp Lâm Anh chán ghét buông lỏng chân, cô lướt qua, tầm mắt bỗng dưng bị hấp dẫn.

Vài giây sau, Diệp Lâm Anh ngồi ở trên giường.

Thuỳ Trang dùng tay che lại mũi miệng, nước mắt không ngăn được rơi xuống, nàng cắn chặt môi dưới, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, ngay cả hít thở cũng không dám.
Thuỳ Chi nằm liệt trên mặt đất, cô ta nghiêng mặt đi, đột nhiên không kịp chuẩn bị bắt gặp ánh mắt của Thuỳ Trang đang trốn dưới gầm giường, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không đổi, bình tĩnh nhìn sang nơi khác.

Diệp Lâm Anh hất cằm ra hiệu cho vệ sĩ kéo Thuỳ Chi ra ngoài, cửa phòng nhẹ nhàng bị đóng lại

Nàng nghe tiếng Diệp Lâm Anh đang kìm nén tức giận: " con, tôi cho em năm giây, em thể tự mình đi ra, hoặc để tôi tìm em."

Tiếng nói của tên Diệp Lâm Anh ác ma quanh quẩn trong gian phòng, từng câu từng chữ nện vào màng nhĩ của Thuỳ Trang.

"Năm."

"Bốn."

"Ba."

"Hai."

Diệp Lâm Anh cười khẽ: "Xem ra em cũng không định đi ra."

Dứt lời, Thuỳ Trang thậm chí còn không kịp suy nghĩ, Diệp Lâm Anh đang ngồi trên giường bỗng nhiên đứng lên, dùng một chân đá vào giường khiến nó dịch ra mấy cm, tiếng vang lớn bị khuếch đại nện vào màng nhĩ yếu ớt của Thuỳ Trang, khiến tai nàng ù đi.

Thuỳ Trang nằm trên sàn nhà mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi. Diệp Lâm Anh từ trên cao nhìn xuống, sau đó khom người, động tác thực nhẹ nhàng bế người đặt lên trên giường.

"Em xem em này, mới ra ngoài chơi hai ngày, cả người đều bẩn thỉu. Hửm, bộ quần áo này của ai, thật xấu!"

Biểu cảm của Diệp Lâm Anh vẫn giống như thường ngày, thậm chí có thể coi là dịu dàng, một nửa khuôn mặt được ánh đèn đặt trên đầu giường chiếu sáng, một nửa giấu ở trong bóng tối, đôi mắt ướt át ở dưới ánh sáng càng thêm xinh đẹp, thế nhưng trong đôi mắt đen ấy lại tràn ngập phẫn nộ, chiếm hữu....

Thái độ này khiến cho Thuỳ Trang càng thêm sợ hãi, giống như dùng một con dao sắc bén cứa từng nhát lên trên cổ nàng, mang đến loại cảm giác đau đớn vô tận.

Diệp Lâm Anh rất dễ dàng cởi hết quần áo trên người Thuỳ Trang xuống, ghét bỏ mà ném xuống đất. Không thể nghĩ ngờ gì nữa, bộ quần áo này chính là của Thuỳ Chi, thậm chí bên trên còn dính mùi hương của cô ta, nghĩ đến việc Thuỳ Trang còn mặc quần áo của người phụ nữ khác, bị nhiễm mùi hương kia, trong lòng Diệp Lâm Anh hoàn toàn không kìm được cơn điên của mình.

"Bụng cũng bằng phẳng." Giọng nói của Alpha rất nhẹ, cô dùng bàn tay ấm áp bao trùm lấy cái bụng hơi lõm xuống của Thuỳ Trang, "Chắc do cưng thấy căng quá, cho nên mới lấy hết tinh dịch của chị ra ngoài, đúng không?"

Thuỳ Trang chống hai tay xuống giường: "Không..."

"Cái ?"

"Không phải." Thuỳ Trang gương mắt, ánh mắt kiên định.

"Tôi chán ghét chị! Chị chính phạm tội hiếp dâm!" Nói xong, Thuỳ Trang bắt đầu hối hận, nàng không nên xúc động như vậy.

Trong phòng lập tức rơi vào im lặng.

Diệp Lâm Anh nhìn chằm chằm Thuỳ Trang, rốt cuộc cũng không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh, cô cúi đầu rồi lại ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên điên cuồng, tươi cười trên mặt phóng đại, tiếng cười quỷ dị quanh quẩn ở trong phòng.

"Đúng vậy! Tôi phạm tội hiếp dâm thì sao!" Diệp Lâm Anh tháo cà vạt, mạnh mẽ trói chặt cổ tay của Thuỳ Trang vào đầu giường.

"Tôi cưỡng hiếp em thì sao nào? Còn không phải do em quyến tôi? Trông dáng vẻ em lẳng thế kia còn giả bộ ngây thơ, không phải muốn được người ta đụ hả! Nhìn xem, tôi còn chưa chạm vào em, huyệt nhỏ của em đã bắt đầu chảy nước, em nói xem, không phải em thiếu chịch lắm hửm?"

Giọng nói của Diệp Lâm Anh giống như ác ma đứt quãng chui vào tai Thuỳ Trang, âm thanh của nàng cũng run rẩy: "Chị cút! Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro