Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Bạc Giản Dao

Vừa mở cửa sổ, gió nam thổi vào còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Trong vườn hoa quế đã nở, cây cối đều có màu vàng nhạt, tiểu nha hoàn Hồng Phúc cơ trí chạy ra bên ngoài nhìn gió, Hồng Châu đóng cửa phòng, lộc cộc chạy về bên giường.

Trên giường đặt một cái bàn nhỏ, Từ Oản chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ những đóa hoa quế vàng nhạt theo gió mà lên, có vài cánh hoa bị gió thổi bay trên không trung, bay tới trôi trên mặt hồ nước.

Hồ nước được xây vòng quanh cây mới được dẫn nước vào hai ngày nay, hồ nước trong suốt sâu thẳm trầm tĩnh, chờ năm sau thả thêm vài con cá vào, chắc chắn cảnh vật sẽ đẹp hơn.

Bàn tay mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng nâng mặt, tay còn lại thì với vào trong mâm lấy quả nho, cắn xuống một miếng ngon lành, tay áo rộng rãi theo động tác của nàng trượt xuống, lộ ra một vết màu hồng trên cổ tay của nàng.

Hồng Châu cầm thuốc mỡ tới với vẻ mặt đau khổ: "Ôi chao tiểu thư, sao lúc này rồi mà người vẫn không chịu lo chứ , người xác định là không nghe lầm, tối hôm qua Vương Gia gọi nhũ danh A Man của người sao?"

Từ Oản ăn cái gì cũng nhai kĩ nuốt chậm, quả nho còn ở trong miệng, nàng thích từ từ thưởng thức, chờ sau khi nuốt xuống rồi, mới bình tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng nháy mắt với Hồng Châu, thật giống như chuyện này không có gì to tát.

"Ừ, tối hôm qua hắn hành hạ ta nhiều lần, rõ ràng ta nghe thấy hắn gọi một tiếng A Man."

Nàng một thân quần áo thẳng vạt, hoa văn u tối càng làm tôn thêm da thịt tuyết trắng mềm mịn như ngọc của nàng, chân mày như kiếm, khuôn mặt mỹ lệ, hai mắt hẹp dài, trời sinh anh khí.

Chỉ là da thịt quá mềm mại, chẳng may đụng mạnh chút, sẽ để lại dấu vết.

Đáp lại Hồng Châu một tiếng, Từ Oản kéo kéo tay áo, để cho nàng thấy dấu vết trên cổ tay.

Vốn là bất đắc dĩ mới gả tới đây, thành ra bản thân đối với chuyện phòng the cũng không lấy làm thích thú, hơn nữa, nàng có chút sợ hắn, nên không dám nói.

Lòng Hồng Châu như lửa đốt, vừa thoa thuốc cho nàng vừa không quên nói thầm: "Nhưng có chuyện lớn xảy ra rồi, đây thực sự là chuyện lớn đó tiểu thư, chuyện này tốt nhất phải về nhà nói cho Gián Nghị đại phu, dù sao cũng có một đối sách, nếu không chuyện thay mận đổi đào khi quân lừa dối người trên như vậy, hôn sự này chẳng may có một ngày bị người có tâm làm rõ, sợ là đến cái mạng này chúng ta cũng không giữ được!"

Từ Oản nhướng mày cười cười không nói lời nào, Gián Nghị đại phu trong miệng Hồng Châu là tiểu cữu của nàng. Nàng sinh ra ở nhà võ tướng, nhũ danh A Man, chưa từng gặp mặt cha nương, sống nhờ ở nhà cậu họ, sự tồn tại của nàng chính là bí mật, người khác cũng không biết Từ gia còn có một tiểu thư tồn tại như vậy.

Nhà nàng có hai cữu cữu, đại cữu Từ Cẩn Du, không ôm chí lớn, miễn cưỡng lăn lộn được một chức quan nhàn tản, trong nhà thê thiếp có ba người, dưới gối có bốn nữ một nam, mỗi ngày uống rượu mua vui, dạy dỗ các nàng đi học khảy đàn, cũng mãn nguyện.

Tiểu cữu Từ Phượng Bạch, ngày trước hằng năm chinh chiến sa trường, sau nhiều lần thay đổi hiện đang giữ chức Gián Nghị đại phu.

Nói trắng ra đều là chức quan nhàn tản, nhưng chức quan nhàn tản của hai người lại không giống nhau, đại cữu không quản sự tình trong khi đó tiểu cữu lại nắm giữ một chút quan trọng.

Trên chính trị lúc thiên tử củng cố đế vị, Thường Thắng tướng quân khải hoàn về triều được phong Vương, có tin đồn hắn tàn bạo lãnh huyết là Sát Nhân Cuồng Ma, bởi vì chinh chiến lâu ngày làm suy giảm tới chỗ yếu hại khiến hắn trở nên hết sức biến thái. Đều nói hắn ta bị bất lực, nữ nhân bên cạnh hắn bị hành hạ chết nhiều lắm rồi, thiên tử thương sót hắn đã hơn hai mươi mà chưa rước dâu nên đặc biệt tìm cho một mối hôn sự.

Vốn dĩ những chuyện này không có liên quan đến Từ Oản, nhưng đại biểu tỷ Từ Nguyên hơn nàng một tuổi lại được tứ hôn cho cái tên xui xẻo ấy, tỷ ấy nghe nói chuyện này thì thiếu chút nữa cắt cổ tự sát. Vừa khóc vừa nháo tìm cái chết cầu xin cha nương không muốn gả, đại cữu hiểu rõ tỷ ấy nhất, cũng khóc nháo đi cầu tiểu cữu để cho cữu ấy nghĩ biện pháp.

Loại chuyện này có thể có biện pháp gì, kháng chỉ là tử tội.

Từ Oản cùng mấy người tỷ muội bình thường thường ở chung một chỗ, giờ thấy các nàng giống như đối diện với sống chết, nàng chủ động đứng dậy, nói nếu như có thể mà nói, có thể để nàng thay nàng ấy gả thế, dù sao đại biểu tỷ cửa trước không ra cửa sau không lại, cũng không ai biết nàng, mặc kệ là hố lửa hay là Sát Nhân Cuồng Ma, đối với Từ Oản nàng mà nói đơn giản chỉ là chuyển đến sống nơi khác tiếp tục sống không lí tưởng, không sao cả.

Mặc dù nàng ăn nhờ ở đậu ở Từ gia nhưng cũng ăn tốt uống tốt mười bảy năm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã cho nàng một cơ hội báo ân.

Nàng vẫn còn nhớ lúc ấy, tiểu cữu nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.

Từ nhỏ đến lớn, dường như tiểu cữu không quá thích nàng, cái hồi còn nhỏ hơn một chút, nàng từng bị bọn tỷ muội giật dây gọi cữu ấy bằng cha.

Bởi vì nàng lớn lên rất giống cữu ấy, bọn tỷ muội nói rằng rất có thể nàng là kết quả phong lưu bên ngoài của tiểu cữu, lúc ấy nhất thời đầu óc hồ đồ nàng đã chạy đi hỏi tiểu cữu, hỏi ông là cha nàng sao?

Cũng là ánh mắt phức tạp như vậy, ông nhìn nàng một lúc lâu.

Khi đó là lần đầu tiên tiểu cữu dịu dàng vuốt bím tóc của nàng, ông nói, ta là cữu cữu của con, cha con họ Triệu.

Đó là lần đầu tiên nàng biết về tin tức của cha nương mình, cũng chỉ biết duy nhất một chút ít tin.

Hỏi nữa, tiểu cữu nói cha nương nàng cũng không còn nữa, để cho nàng đừng hỏi thêm.

Nàng quả nhiên không hỏi thêm nữa, sau đó liền từ Từ gia gả vào Quận Vương phủ, nói đến phu quân của nàng, so với tin đồn Sát Nhân Cuồng Ma quả thật không giống nhau, dung mạo của hắn rất tốt, gả vào đây đã hơn một tháng, ngay cả tên họ phu quân còn chưa biết rõ, nhưng điều nàng biết đầu tiên chính là, mặc dù hắn rất lạnh lùng, nhưng hắn có thể làm chuyện phòng the, hơn nữa ở phương diện này rất có năng lực.

Lần đầu tiên viên phòng rất đau, trử lần đó ra nàng cũng nếm được một chút tư vị tốt đẹp của nó, bình thường hắn nhiều việc bận rộn ít khi ở trong phủ, nàng mừng rỡ nhận lấy danh hiệu Vương Phi sống tự tại an nhàn. Không nghĩ tới, còn chưa được bao lâu, chính tai nàng nghe hắn gọi nàng một tiếng A Man.

A Man là nhũ danh của nàng, một lần đại cữu uống say không cẩn thận làm lộ ra, là do tiểu cữu đặt cho nàng, nghĩa là tự mình cố gắng.

Edit : Bạc Giản Dao

Cái tên này từ khi gả tới đây không còn ai gọi đến, đột nhiên được gọi ra từ trong miệng phu quân, thật khiến người ta lo sợ mà suy nghĩ tỉ mỉ.

Hồng Châu thoa thuốc mỡ cho nàng, vừa giúp đỡ nàng sửa sang quần áo chỉnh tề: "Khó trách mắt nô tỳ cứ nhảy nãy giờ, tiểu thư cùng Hồng Phúc cứ ở lại vương phủ chờ tin, đợi nô tỳ về nhà nghe ngóng tin tức."

Hai nha hoàn này từ nhỏ đã ở cùng nhau, cho tới bây giờ đều thật tâm đối xử với nàng từ tận đáy lòng.

Từ Oản nhìn hoa rơi bên ngoài cửa sổ, tiếp tục hóng gió: "Muốn tức giận phẫn nô hay tố giác, bây giờ trở về nhà tìm tiểu cữu cũng vô ích, vận khí ta luôn luôn không tệ, khi còn bé thầy bói nói rằng ta phúc dầy mạng lớn, thời gian dài rồi mà không có động tĩnh, chắc hẳn không có chuyện gì đâu."

Hồng Châu dậm chân: "Tiểu thư!"

Từ Oản cười, với tay tới trên ót Hồng Châu búng một cái: "Đừng trưng cái mặt đăm chiêu ủ dột như vậy, ngày đó xuất giá tiểu cữu đã nói, nếu cữu ấy không tới tìm ta, thì chúng ta không được trở về."

Đây là bỏ mặc các nàng sao?

Hồng Châu ngây người, không nói nên lời, trong viện bỗng truyền đến những âm thanh tạp nham huyên náo.

Ngoài cửa Hồng Phúc gõ cửa ầm ầm, không đợi Hồng Châu mở cửa, Từ Oản đã nhìn thấy trong sân viện cảnh tượng hai người thị vệ đang ngăn cản người phía ngoài cổng, hai bên đang giằng co. Nàng bị mất hứng không muốn động đậy, nhưng bên ngoài cửa sổ nhiều ánh mắt trông tới, bèn xoay người ngồi dậy.

Hồng Châu bận rộn cầm giày giúp nàng, Từ Oản theo bản năng cúi đầu, búi tóc cắm trâm vàng đung đưa theo từng cử động của nàng.

Trực tiếp bước ra bên ngoài, cái vị kia bị ngăn cản phía ngoài đã trở nên tức giận, mới đánh cho thị vệ trông cửa mỗi người một cái bạt tai.

Giương mắt thấy Từ Oản đi ra, lại càng trở nên ngang ngược.

Nàng một thân cẩm y hoa phục, trâm ngọc tên đỉnh đầu rực rỡ, vẻ mặt kiêu ngao ngang ngược, chính là công chúa được đương kim thiên tử sủng ái nhất An Bình công chúa.

Phía sau đôi thị vệ vừa xông lên, nhưng không ai có thể ngăn cản được nàng.

Tuy nhiên lực chú ý của Từ Oản lại không nằm trên người nàng, vừa mới nãy ở trong phòng Từ Oản đã nhìn thấy, một thiếu nữ bộ dạng chật vật bị thị vệ của công chúa xô đẩy ngã trên mặt đất. Cô nương này vừa bò dậy trong nháy mắt lại bị đẩy ngã, đi theo phía sau đội thị vệ của công chúa vào trong sân.

Lúc này nhìn thấy Từ Oản rồi, mới bước từng bước từ từ đi tới.

Nàng bước đi không vững, nghĩ sẽ duy trì tư thế bước đi bình thường nên bây giờ vẫn bước đi không nhanh, Từ Oản vội bước tới đỡ nàng.

Đấy là túi nước mắt nhỏ biểu tỷ Từ Nguyên được nuông chiều từ bé.

Búi tóc của nàng rối loạn, bên má trái còn in hằn dấu vết của cái tát, nước mắt còn đang tuôn rơi.

Bộ dáng Từ Nguyên có thể xem như nhìn thấy người than, nắm lấy tay áo Từ Oản, nước mắt ủy khuất chảy ra: "A Man, AMan trong nhà đã sảy ra chuyện rồi...... A Man à phải làm sao bây giờ......"

Không đợi tỷ ấy nói xong, An Bình công chúa đã đi đến trước mặt, tiểu cung nữ đi theo phía sau nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt.

Từ Oản phảng phất như không thấy, một tay vỗ về khuôn mặt của biểu tỷ thấp hơn mình một cái đầu: "Thế nào? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì, ai đánh tỷ?"

Không đợi Từ Nguyên mở miệng, An Bình đã cười, nàng khẽ trêu đùa lọn tóc rơi trên mặt, trong đáy mắt tất cả đều là khinh thường: "A~ thì ra là tỷ tỷ của ngươi nha, là người nhà mẹ đẻ của Vương Phi, làm sao bây giờ, chính là Bổn công chúa đánh đấy, chẳng lẽ Vương Phi muốn hỏi tội bổn công chúa hay sao?"

Lại nói An Bình công chúa này có thể nói là có mối tình thắm thiết đối với phu quân của Từ Oản, kể từ ngày nàng thành thân tới nay luôn tới quý phủ gây phiền phức cho nàng.

Ánh mắt Từ Oản lạnh như băng, lực đạo lôi kéo tay biểu tỷ không khỏi lớn một chút: "Xin hỏi công chúa muốn xông vào trong vương phủ ở chỗ này làm gì?"

An Bình tiến tới, cười lạnh: "Bổn công chúa, dĩ nhiên là muốn tới xem Vương Phi có mạnh khỏe hay không? Từ gia xong, giờ ngươi cũng xong rồi, ngươi cho rằng Vương gia có thể che chở được cho ngươi?"

Từ Oản quay đầu lại, Từ Nguyên đã nín nước mắt, nói nhanh: "A Man A Man, thúc phụ (*) không cho nữ quyến hỏi tới, cũng không cho ai đến tìm muội, nhưng bây giờ cha ta cùng ông ấy đều bị hàm oan nhốt vào đại lao rồi, nói cái gì mà Tam hoàng tử xúi giục ta cũng không hiểu, mới có người đi dán giấy niêm phong, ta thừa dịp hỗn loạn chạy ra tìm muội, muội có thể van cầu Vương gia, cứu chúng ta ..... Dẫu gì..... Dẫu gì cũng là phu thê một lòng."

(*) thúc phụ: em cha là chỉ tiểu cữu Từ Phượng Bạch

An Bình nghe được rõ ràng, chế nhạo một tiếng: "Phu thê một lòng? Các ngươi mà cũng xứng sao."

Vừa nói, nàng vừa giương mắt liếc Từ Nguyên một cái, khoát tay chặn lại, bên cạnh cung nữ liếc mắt nhìn một cái lập tức kêu lên một tiếng: "Mạo phạm công chúa, đem nàng ta bắt lại!"

Thị vệ của vương phủ cũng không dám tiến lên, duy chỉ có mình Từ Oản ngăn ở phía trước Từ Nguyên, có nàng ngăn cản, An Bình tự nhiên cũng có vài phần cố kị.

Nàng đi tới vài bước, đứng ở bên cạnh hồ nước: "Ơ, tính tình của Vương Phi thật đúng là không nhỏ, thôi thì không bắt nàng cũng được, kính xin Vương Phi qua bên này nói chuyện."

Đại họa lần này của Từ gia, chẳng trách lại vội vã gả nàng như vậy, lại không cho nàng trở về, trong lòng Từ Oản hỗn loạn, nhìn về phía hồ nước chỗ An Bình.

Trong ao vốn không có nước, nước trong ao từ sau thành thân mới dẫn vào, do nàng thuận miệng nói.

Nàng nói dẫn chút nước từ trong vườn chảy tới đây, năm sau nuôi vài con cá.

Không tới hai ngày, nước đã được dẫn vào hồ, thoại nhìn thì thấy rất cạn mà thôi, nhưng thật ra thì nước rất sâu, hiện tại trên mặt nước có mấy cánh hoa rơi, trông hết sức đìu hiu.

Nếu không phải thật tâm đối tốt với nàng, thì làm sao có thể đem một câu nói thuận miệng của nàng, mà nhớ kỹ.

Lòng bình tĩnh, thần trí an ổn.

Người còn đang ở tại Quận Vương phủ, nàng còn đang mang danh hiệu Vương Phi, dù thế nào thì công chúa cũng không thể công khai làm gì nàng, quay lại kêu Hồng Châu cùng Hồng Phúc ở phía sau đón lấy Từ Nguyên. Từ Oản tỉnh táo lại, quay đầu liếc nhìn biểu tỷ, thấp giọng nói: "Nếu hôm nay ta có sảy ra chuyện gì bất trắc, các người nhất định phải đợi Vương gia trở lại, nói cho hắn biết, một ngày làm vợ chồng ơn nghĩa đến trăm năm, dù sao hắn cũng nên hết sức bảo vệ Từ gia bình an vượt qua kiếp nạn này."

Vừa nói vừa đi về phía An Bình công chúa, khom người: "Còn chưa kịp thỉnh an công chúa."

An Bình nhướng mày: "Hôm nay Bổn công chúa vô cùng cao hứng, biết tại sao không? Biết bổn công chúa không kịp chờ đợi tới thăm ngươi, định làm gì không?"

Từ Oản cười nhạt, cố trì hoãn thời gian: "Công chúa cao hứng như thế, là muốn làm gì sao?"

Ánh mắt liếc thấy bên ngoài viện một bóng người vội vã đi đến, triều phục quen thuộc nhanh chóng lướt qua nơi đáy mắt, An Bình lập tức kéo Từ Oản lại, đến khi hai người đứng chung một chỗ, nàng mới thấp giọng cười nói: "Ngươi nói, nếu như ngươi đẩy mạnh Bổn công chúa vào trong hồ nước, phụ hoàng ta có thể tru di cửu tộc ngươi hay không?"

Lời nói vừa dứt, thân thể của công chúa liền nghiêng về phía hồ nước.

Từ Oản gần như theo bản năng giữ nàng ấy lại.

Bên tai có người lớn tiếng hô lên Vương gia, lòng nàng liền sáng như gương.

An Bình nhướng mày nhìn nàng, trong mắt cũng là nụ cười.

Nếu như có lòng vu oan mà nói..., sợ là có mấy cái miệng nàng cũng không thể minh oan được.

Có thể làm cho nàng rơi xuống nước, Từ Oản liều mạng lấy hết sức bổ nhào ôm lấy An Bình, bất ngờ bị người đẩy xuống nước, nàng kêu một tiếng, thật sự rơi xuống hồ nước trước.

Hồ nước trong rào rào hai tiếng, An Bình sau đó cũng rơi xuống nước.

Có lẽ trong hồ nước quá lạnh, tai mắt Từ Oản cũng trở nên rõ ràng hơn.

Phía trên mặt đất tiểu cung nữ đang gào khóc: "Vương gia mau nhảy xuống nước cứu công chúa của chúng nô tỳ đi, Vương Phi đem công chúa đẩy xuống hồ rồi! Công chúa lại không biết bơi!"

Túi nước mắt tiểu biểu tỷ kia cũng khóc lên: "Ngươi nói láo! Là công chúa đẩy A Man xuống nước mới đúng! Vương gia mau cứu A Man trước, A Man nhà chúng ta cũng không biết bơi, A Man nhà chúng ta cũng không biết bơi! A Man! A Man!"

Thậm chí có thể thấy nàng nhào tới bên hồ nước bộ dáng hận không thể nhảy xuống cứu Từ Oản, sốt ruột đến mức chân của mình không tốt cũng không thèm che dấu, nhón nhón chân.

Vừa khóc vừa kêu, luôn mồm kêu tên nàng.

Một bên An Bình liều mạng đạp nước, càng đạp càng sặc.

Bộ trâm vàng trên đỉnh đầu đặc biệt nặng, Từ Oản để mặc cho bản thân chìm dần vào trong nước, nhìn thấy ánh sáng từ bộ triều phục chiếu vào mặt nước, người nọ không chút do dự nhảy vào trong hồ, đột nhiên nàng cảm thấy rất buồn cười.

Tối ngày hôm qua ở Vương Phủ trong bồn tắm nước nóng bí mật dưới lòng đất, hắn đã dạy nàng nín thở tập bơi.

Cuối cùng, ở trong hồ giằng co nhiều lần, đột nhiên hắn gọi nàng một tiếng A Man, hỏi nàng thích Vương Phủ không.

Nàng nói thích.

Hắn bình thường phản ứng lạnh lùng, thất thần một lúc, nhàn nhạt: vẫn là, một ngày vợ chồng ơn nghĩa trăm năm.

Sặc nước, ý thức cuối cùng của nàng, chính là người mặc triều phục phu quân của nàng, ôm lấy An Bình công chúa trồi lên mặt nước.

Cảm xúc này không khỏi khiến người ta tức giận, dường như lại có người nhảy xuống, nàng chưa bao giờ biết cái hồ nước này lại sâu như vậy, bộ trâm vàng không biết rớt ở chỗ nào, bản năng sinh tồn làm cho nàng nắm lung tung, nhưng cũng không còn bắt được cái gì.

Nàng cũng biết nàng vui mừng quá sớm, con mẹ nó chứ cái gì mà một ngày vợ chồng ơn nghĩa trăm năm.

Mùa thu năm Tuyên Võ thứ ba mươi, trong kinh xảy ra vài chuyện lớn, bách tính trăm họ nghị luận rối rít.

Vương Phi Quận Vương Phủ ngoài ý muốn rơi xuống nước mà chết, mấy ngày sau, án oan Từ gia cũng được sửa sai, khôi phục lại chức quan. Hơn tháng sau, An Bình công chúa cùng với hai mươi mấy thị vệ tùy thân, và tiểu cung nữ cũng mất tích vào vài ngày sau, thi thể các nàng đồng thời xuất hiện ở trên núi hoang ngoại ô kinh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro