Chương 10. Lịch sử tái diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Alo, Thiên Ái.......Được, mình đã biết, 7h sẽ đến đón cậu" – Cậu nghe điện thoại xong, tiếp tục vùi đầu vào công việc đang dang dở.

Tuần này công tác có chút gấp gáp, công ty chuẩn bị mở rộng thị trường sang Âu châu, ngày mai 7 giờ sáng cậu sẽ cùng Boss bay sang Anh thương thảo cùng các đối tác nước ngoài nên tất cả các tài liệu liên quan cần phải được chỉnh lí xong trong hôm nay.

Lại thêm, 7h tối nay lại phải tham gia tiệc chúc mừng dự án phim điện ảnh, đúng là không thể để người ta thở mà.

Ngay cả thằng nhóc Lương Chiêu thường ngày chạy loạn trong công ty, hôm nay cũng an an ổn ổn ngồi một chỗ giúp đỡ mọi người.

Lyna thì liên tục văng tục vì việc quá nhiều đến ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.

"Chị nói này, tại sao phòng nhân sự không cho chúng ta thêm người để giúp đỡ chứ. Thời gian làm việc như thế này, chị sẽ chết già nha, có tiền cũng không ai thèm chị, các em nói xem chị phải làm sao?" – Lyna than thở

Tiểu Chiêu lại an ủi: "Chi Lyna, chị còn rất xinh đẹp nha, không già chút nào?"

"Haha, Tiểu Chiêu là tốt nhất, tiểu Du em đi gặp phòng nhân sự xin người chưa. Cứ tiếp tục như vậy, em sẽ không thể khỏi chứng đau bao tử"

"Mấy hôm trước có hỏi qua, chị Lý nói đang gấp rút tuyển nhưng đa phần là không đủ năng lực, thiếu kinh nghiệm. Người đủ tiêu chuẩn thì không dám làm." – Cậu tay vừa đánh máy, miệng lại trả lời.

"Mẹ nó, cả thế giới này đều nhát gan hết sao?" – Lyna buồn bực chửi

Không riêng gì bên ngoài, bên trong Boss cũng đang đánh trận nha. Anh ta đang họp video call cùng đối tác, bình thường sẽ có thư ký hoặc trợ lý ghi chép nội dung cuộc họp, nhưng hôm nay tất cả đều bận anh ta đành tự mình làm.

3 giờ chiều rồi mà người ở trong lẫn ngoài vẫn chưa có ai ăn cơm nha.

Xong một phần văn kiện, cậu đứng dậy bước vào phòng tổng giám đốc.

"Boss, 7 giờ tối nay tham dự tiệc chúc mừng, chúng ta cần phải đi đón Thiên Ái tiểu thư, nên 6 giờ xuất phát sẽ ổn thoã" – cậu nói.

Hoắc Phong trên tay cầm bút cặm cụi viết cũng không ngước mặt lên, dù là góc nghiêng nhưng tất cả đường nét trên gương mặt đều rõ ràng, đôi mắt sắt bén, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi thì có chút khô nhưng cũng toả ra một loại khí chất rất soái.

"Không có thời gian đi đón nó, nói A Thành lái xe qua đón nó, chúng ta bên này xuất phát chậm một chút cũng vẫn kịp"

"Được, tôi sẽ điều thêm lái xe" – Cậu gật đầu trả lời

"Không cần, tôi sẽ tự lái" – Hoắc Phong mặt không biểu tình nói

Mẹ nó, vậy chẳng phải lịch sử lại tái diễn sao? Boss chở nhân viên sao?

Anh làm tái xế đến phát nghiện rồi có phải không? – Cậu nghĩ rồi lại nói:

"Nhưng tài xế ngồi không cũng phải trả lương nha"

"Sao? cậu chê tôi lái xe khiến cậu mất mặt?" – Hoắc Phong ngước mắt liếc nhìn

"Là sợ anh mất mặt, hơn nữa gọi tài xế chở có thể để anh phía sau nhắm mắt dưỡng thần nha" – Cậu ánh mắt kiên định nhìn thẳng mà nói.

"A Hải, vợ cậu ta vừa sinh bảo bảo, cho cậu ta ít thời gian rãnh" – Hoắc Phong nhìn cậu, ánh mắt cứ quái quái như muốn đào ruột gan của người ta.

"Được, đã biết" – Cậu nói xong, bước ra khỏi văn phòng.

Gần 7 giờ, cậu ở công ty thay tây trang, đứng bên ngoài chờ Hoắc Phong, anh ta vẫn chưa có động tĩnh muốn rời văn phòng, có phải lại quên nữa rồi không? Câu liên tục nhìn đồng hồ mấy lần, đến lúc cận giờ vẫn không thấy Boss đi ra định đến gõ cửa phòng thì cửa lại được mở ra, khiến cho tay cậu giơ lên trên không trung một cách kì lạ, không biết nên rụt tay lại, hay giữ nguyên. Không khí trầm mặc, quỷ dị phủ lên hai người.

"Hmm, đi thôi" – Hoắc Phong lách sang một bên tiến vào tháng máy chuyên biệt. Cậu quay đầu đi theo.

Thang máy này chỉ dành cho Boss, phải có vân tay của Hoắc Phong mới mở được nên cậu rất ít đi.

Hoắc Phong một thân tây trang, khí tức bức người, gương mặt cao lãnh khiến cho không gian trong thang máy có chút chèn ép không thở nỗi.

Cậu thật ra không sợ anh ta, ngẩng cao đầu mà làm đúng chức phận của mình, nhưng vẫn không hiểu sao mỗi lần đứng gần anh ta vẫn bị khí tức tràn lan nguy hiểm của anh ta làm lạnh sống lưng.

Xuống sảnh, xe Hoắc Phong đã dựng sẵn phía trước, cậu cố giữ bình tĩnh không lăn tăn như lần trước mà tự động mở cửa xe bước lên. Hoắc Phong cũng trầm mặc một đường chạy đến hội quán Doanh nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro