Chương 16. Quyết định làm liều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không....không thể...nào" – Cậu vừa nói, nước mắt trào ra khoé vì khó chịu, vì cảm giác bất lực không biết phải làm sao lúc này.

Hoắc Phong trầm mặc chịu đựng: "Giữ im lặng"

Thôi được, chịu đựng thì chịu đựng, một lát rồi qua, cậu tự an ủi bản thân mình. Tay rất muốn đưa xuống phía dưới chà sát một chút, nhưng ngại làm trước mặt người khác, còn lại là Boss mình, nếu làm như vậy sau này làm sao còn mặt mũi nhìn anh ta, cậu đành thôi.

Nhờ nước từ trên dội xuống, lại thêm nước đá dưới chân, cậu miễn cưỡng chịu đựng, nhưng không lâu sau, thuốc càng ngày càng phát huy mạnh, nước cơ bản không còn tác dụng dội đi tình trạng khô nóng của cơ thể, cậu tự cắn môi mình đến bật máu cũng không có cảm giác đau. Chân tê cóng, không còn sức chóng đỡ cơ thể, cậu đỗ rạp xuống đất, khiến Hoắc Phong giật mình quay lại.

Anh phát hiện cậu thật sự không ổn. Môi bị cắn rách, máu mũi chảy ròng ròng, ngay cả nước mắt cậu trào ra cũng có chút hồng hồng. Nóng bên trong, lạnh bên ngoài, khiến cơ thể không chịu nỗi dẫn đến tình trạng xuất huyết. Hoắc Phong hoảng hốt vội tắt nước, kéo cậu đứng dậy khiêng cậu ra ngoài. Anh tìm khăn lau đi máu trên mặt cậu, sau đó cởi bỏ quần áo ướt sũng của cậu.

Cậu chính là loạn rồi, không biết chính mình ruốt cuộc là muốn gì, muốn phản kháng cũng không còn sức lực, mặc người chà đạp. Miệng lại liên tục lẩm bẩm:

"Boss... xin....xin...anh đừng.....tôi....tôi có thể tiếp....tục chịu được"

"Boss...xin....anh...haa....anh để...tôi...hừ hừ.....lại nhà...vệ sinh....xin....xin anh"

Cậu liên tục nói những câu đứt đoạn không rõ, giọng nói mỗi lúc mỗi nặng hơn, nghe càng không rõ. Hoắc Phong cũng chưa từng nghe cậu nói, liên tục lột đồ trên người cậu, anh là định ném cậu lên giường gói cậu vào chăn cho đỡ lạnh nhưng máu mũi cậu lại tiếp tục chảy không ngừng.

Hoắc Phong chưa bao giờ gặp tình huống nào khiến mình phải xoắn xít do dự như vậy.

Anh năm 17 tuổi đã theo cha vào ban quản trị công ty, năm 18 tuổi tự mình chủ trì hội nghị cổ đông, cũng chưa bao giờ khiến anh do dự, thiếu tự tin như lúc này, không biết giải quyết thế nào.

Hơn nữa, cái con người đang quằn quại kia rất có thể sau này là em rể mình nha, làm gì với cậu ta đều không được.

Nhìn cậu lăn lộn quằn quại trên giường, nhìn cậu nói những câu vô nghĩa, máu từ mũi chảy ra vấy bẩn khắp chăn, khắp đệm, trái tim anh bất giác không hiểu như thế nào lại đau.

Nhìn hơn 5 phút, anh vẫn đứng chết trân tại chỗ không biết làm gì.

"Haaa.....khó chịu...khó chịu...quá...để tôi..để tôi...chết...đi"

"Xin anh.....xin....anh...khó chịu quá"

Hoắc Phong rót một ly nước, tiến đến đỡ cậu dậy uống nước, cậu ngược lại không uống lại leo lên đùi anh ngồi, liên tục cọ chỗ nào đó lên đùi anh
"haaa....khó chịu...haa... quá" – mỗi lời cậu nói ra đều thả ra hơi thở nặng nề nóng rực vào cổ Hoắc Phong, lại liên tục cọ lên đùi anh. Hoắc Phong không còn cách nào khác giữ chặt eo cố định cậu lại, nói:

"Ngoan, uống nước, uống hết lại cho cậu cọ"

Tiểu Du nghe như vậy ngoan ngoãn hả miệng để Hoắc Phong uy nước, Hoắc Phong cũng chính là giới hạn chịu đựng có hạn, tay cầm ly nước rung rung khiến nước tràn ra ngoài chảy xuống xương quai xanh cậu, cảnh tượng hết sức quỷ dị, hết sức ái muội.

Cậu uống xong ly nước, lại tiếp tục ra sức thoát khỏi cái tay đang giữ chặt eo mình mà tiếp tục cọ

"Haaa...hừ...hừ" – Hơi thở nóng rực cậu trực tiếp thổi vào cổ, vào tai anh.

Hoắc Phong không chịu được nữa rồi, anh đứng dậy cởi nhanh quần áo của mình. Cậu mất đi chỗ cọ, lập tức nhăn mặt muốn khóc, không biết phải làm sao, lại đưa tay mình lên cắn.

Hoắc Phong thấy tay cậu lại sắp bật máu, liền nhanh chóng thoát ly quần áo rồi ngồi xuống. Cậu lập tức nhào lên người anh mà cọ tiếp, trong đầu không còn suy nghĩ được gì, chỉ tận lực giúp mình giảm bớt cảm giác khó chịu. Tay cậu bất giác quấn chặt cổ anh rồi dùng tất cả sức lực còn sót lại mà cọ.

Hoắc Phong không thể gỡ cậu ra, bất đắc dĩ quan sát xung quanh phòng cậu, phát hiện chai tinh dầu xông phòng đặt ở bàn làm việc, anh đỡ eo cậu để cậu như con sam đeo trên người mình mà đi tới bàn làm việc lấy chai tinh dầu rồi quay trở lại giường.

Hoắc Phong mặc kệ hậu quả, quyết định làm liều rồi. Tình trạng cậu bây giờ không bị xuân dược hại chết thì chính là sẽ bị xuất huyết đến chết. Kiểu nào cũng chết, thôi thì chết sướng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro