Chương 17. Một đêm tình xuân (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Phong mở nắp đổ tinh dầu ra tay, cố tình xoa đi xoa lại trong lòng bàn tay để tinh dầu ấm lên mới đưa tay đến khẩu cúc của cậu. Hoắc Phong vừa chạm vào bên ngoài khẩu cúc, cậu đã giật bắn người, đồng thời hơi thở cũng nặng nề gấp bội lại mang một chút thoả mãn:

"Haaa...haaa...xin anh...đừng"

Suy nghĩ cậu loạn rồi, rõ ràng là bài xích cảm giác đụng chạm này của Hoắc Phong, nhưng cơ thể lại vô cùng muốn nhiều hơn nữa.

Cậu chỉ là muốn cọ trên người anh ta, giúp mình giảm bớt khó chịu, không hề nghĩ chính mình cọ đến, cọ đi lại cọ ra lửa của anh ta. Cọ trên người Hoắc Phong rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều khó chịu, nhưng vẫn không thể triệt để, vẫn muốn nhiều hơn, nhưng bản thân lại không rõ mình muốn gì.

Hoắc Phong nào có nghe cậu cầu xin gì, ngón tay anh di di bên ngoài khẩu cúc làm mềm các cơ bên ngoài đồng thời cũng làm công tác chuẩn bị tâm lí nghênh đón cho cậu, sau đó mới từ từ tiến vào, Hoắc Phong nhích từng chút một, mỗi một lần nhích sâu vào thêm một chút lại nghe cậu hừ hừ rên.

Đến khi ngón tay hoàn toàn ngập sâu bên trong, anh lại không động đậy tiếp mà giữ yên một chỗ khiến cho cậu vô cùng khó chịu, vô cùng ngứa ngáy, cảm thấy như chưa đủ.

Đợi một lúc vẫn thấy Hoắc Phong không có động tĩnh gì, cậu thật sự rất muốn khóc, rất muốn mở miệng kêu anh ta tiếp tục, nhưng quá xấu hổ cũng không đủ mặt dày xin xỏ anh ta.

Tiểu Du không biết làm sao, đành chủ động cọ cọ mông, cậu lúc này lại nghe ai đó nặng nề thở ra, lên tiếng:
"Đừng cắn chặt như vậy, tay tôi không di chuyển được"

Haaaaaaaa, thì ra là mình cắn chặt người ta khiến người ta bất động, cậu thực sự mong có cái hố nào đó mà nhảy xuống tự động lấp mình lại cho đỡ mất mặt. Cậu mặc kệ cảm giác bài xích xảy ra quan hệ với đàn ông rồi, mà chủ động phối hợp với người đàn ông này.

Cảm giác được cậu thả lỏng, Hoắc Phong lặp tức di chuyển vòng tròn bên trong cậu, cảm giác khít chặt, nóng rực bên trong này rất khiến người ta tiêu hồn nha, Hoắc Phong cẩn thận rà theo chiều vòng tròn, giúp cậu mở rộng khẩu cúc, đến khi nó dãn ra một chút anh lại tiếp tục đưa ngón thư hai vào, lại lặp lại một cách chậm rãi cách thức vừa rồi. Cậu liên tục lắc đầu, nói lời lảm nhảm người nghe không hiểu, nhưng eo lại chủ động nhếch lên nghênh hợp động tác tay của anh. Cậu bất chợt phát ra tiếng rên rĩ:

"Haaa...aaaa...đừng mà"

Hoắc Phong chính là biết mình đụng trúng điểm G của cậu, anh không tiếp tục di chuyển vòng tròn nữa mà nhắm hướng vừa rồi đâm vào, đâm liên tục vào, tay còn lại cũng bắt lấy nơi yếu ớt của cậu mà di chuyển lên xuống. Bên trong bên ngoài liên tục hợp sức đánh úp cậu, cậu lại không hề có kinh nghiệm chống chọi cảm giác dục tiên dục tử này, lại không biết làm sao kiềm chế rất nhanh đã xuất tinh, bắn thẳng lên ngực Hoặc Phong.

Hai, ba cỗ tinh dịch trực tiếp đáp xuống trên khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông này khiến cậu có cảm giác rất mất mặt, không biết để mặt ở đâu, cũng không dám nhìn anh ta, cũng không dám mở miệng rên, cậu đành úp mặt lên vai anh cắn mạnh.

Hoắc Phong không nói gì, lại tiếp tục đưa thêm một ngón tay vào bên trong, cậu do bị xuân dược làm cho tê liệt mà không hề cảm thấy đau, chỉ có chút căng, trướng mà tiếp nhận 3 ngón tay của anh.

"Aaaaa....haaaa...."

Cậu liên tục rên, bất chấp mặt mũi mà phát ra tiếng rên hừ hừ nặng nề, khẩu cúc co thắt dữ dội mà khiêu khích ai đó chà đạp mình. Không lâu sau, cậu tại tiếp tục xuất tinh lần 2, trên bụng, trên ngực Hoắc Phòng toàn là dòng dõi con cháu nhà cậu.

Người trên đùi liên tục kêu rên, trong phòng ngập tràn mùi vị phóng túng, hơi thở ai đó nặng nề phả vào tai anh, tay thì sờ sờ ngực một chút, sờ sờ bụng anh một chút khiến anh không còn chịu nỗi nữa.

Đặt cậu nằm xuống giường, Hoắc Phong cởi quần lót mình, một thứ uy phong, mạnh mẽ bật ra như thanh sắt cứng ngắt khiến cho cậu khiếp sợ.

Nhìn nhìn của người ta một chút, haa, rất no tròn phong độ nha, nhìn nhìn mình một chút, haa, nằm ủ rũ như tướng đói bại trận. Tình hình này là sao đây? Cây sắt đó có thể giết người được nha. Có thể nào mở miệng kêu đừng làm tiếp không? Cũng rất có thể bị giết chết nha.

Bắn cũng đã bắn đầy người người ta, cắn cũng đã cắn chảy máu người ta, còn ăn đậu hủ người ta, bây giờ không cho người ta một chút lợi ích thì rất vô ơn nha, thội kệ, mặt mũi đã không còn, coi như đều là người bị hại, tương thân tương ái giúp nhau.

Cậu không tiếp tục nhìn cái của nợ của anh ta nữa, chuyển sang nhìn mặt anh ta, bắt gặp anh ta cũng đang nhìn mình, chờ cậu tỏ rõ thái độ, cậu lúng túng quay mặt sang chỗ khác, không gật đầu, cũng không lắc đầu, nằm trối chết trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro