Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi nhờ xe ra khỏi Địch Hoa Châu, qua Cổng Đá rồi đi bộ nửa ngày mới đến địa phận Mondstadt.

Heizou nhìn vườn nho tư nhân phía trước, nói: "Trên kia chắc là Tửu trang Dawn rồi."

Hai người tiếp tục đi lên.

"Ôi giời ơi cái cậu đeo mặt nạ kia! Nho của ta bị cậu dẫm nát hết rồi!"

Có giọng nói tức giận vang lên, Aether chột dạ nhìn xuống chân mình.

"Không phải là cỏ dại sao?"

Một ông lão hùng hổ cầm xẻng chạy tới, muốn đánh Aether nhưng hắn lại né được.

"Ai cho cậu tránh! Ranh con không biết lễ độ này!"

Heizou cản ông lại, nhẹ giọng nói: "Cụ ơi, là do bọn cháu không cẩn thận, cháu bồi thường cho cụ."

Ông lão nguýt hắn: "Đúng là lũ ngoại quốc ngu dốt, đây là nho lai giống của lão gia bọn ta, mấy người nghĩ dùng ba cái đồng bạc lẻ là bồi thường được?"

Aether nâng mắt: "Là lão gia Diluc?"

"Hừ, ranh con hóa ra cũng có thường thức đấy."

"Ông Scott! Cái này chuyển đi đâu đây ạ?"

Có người khác chạy đến, là một thiếu niên thoạt nhìn rất năng động, tay ôm một giỏ đựng đầy dây nho. Khuôn mặt cậu nhễ nhại mồ hôi nhưng nụ cười rất tươi sáng, dễ khiến người ta sinh ra cảm tình muốn kết giao.

Nhưng Scott vừa thấy cậu, liền tức đỏ mặt: "Ối giời ơi ta bảo cậu chuyển chum rượu đến nhà kho cơ mà! Mấy cái giỏ đó ta vừa mới sắp xếp gọn gàng xong a!"

"Ơ ơ ơ! Cháu xin lỗi!"

Ông lão ném xẻng vào người Aether, thở phì phì: "Thằng nhóc này mày trông nhanh nhẹn qua phụ nó. Muốn bồi thường? Vậy thì làm việc đi!"

Cuối cùng, điện hạ vẫn bị bắt đi làm lao động khổ sai không công cho người ta.

Giữa mùa hè oi bức, thiếu niên năng động ấy làm việc không chút kêu ca, còn thân thiện bắt chuyện: "Rất vui được gặp hai người, tôi là nhà mạo hiểm Bennet, ha ha, thực ra tôi không phải người làm ở đây đâu."

"Thể chất của tôi khá xui xẻo, lúc đi thám hiểm không may ngã hỏng vườn nho của ông Scott nên phải phụ việc cho ông ấy. Tôi đã làm ở đây hai tuần rồi, nhiều việc còn hơi đoảng nhưng ít nhiều cũng có kinh nghiệm, nên nếu các bạn cần giúp đỡ có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Aether có lệ trả lời: "Ừ, cảm ơn."

Bennet lại lo lắng hỏi: "Vừa nãy tôi thấy ông Scott tức giận lắm, hai người đã làm gì vậy?"

Còn không phải là do cậu sao?

Aether: "Tôi dẫm phải.. hai cây nho."

Heizou gác cằm lên đầu cán xẻng, hắn cầm xẻng chỉ để làm bộ, không phải để làm việc, nói: "Cậu là nhà mạo hiểm, có lẽ đã đi qua nhiều nơi rồi đúng không?"

Aether hiểu thám tử muốn móc tình báo ra từ người này, liền tiếp lời: "Tôi có nghe một tin đồn về kẻ giả mạo xuất hiện trong thành, cậu có biết gì không?"

"Mọi người muốn biết chuyện này sao? Ôi, cũng không phải là tin đồn tốt đẹp gì." Sắc mặt Bennet hơi tái đi: "Sau khi gặp chuyện đó, có một khoảng thời gian tôi không thể nhìn các bố một cách bình thường được!"

"Chuyện đó? Không lẽ cậu đã gặp một kẻ giả mạo?"

Bennet hạ thấp giọng, dường như sợ người nào khác nghe thấy được: "Đúng vậy! Người bị giả mạo đầu tiên là thầy Albedo, lúc ấy ở trên Long Tích Tuyết Sơn kẻ giả mạo đã tấn công bọn tôi và nhà lữ hành!"

"Ồ..."

Aether trầm ngâm.

"Mấy thằng ranh không lo làm việc đi, còn đứng đây tám chuyện!?"

Scott cầm gậy đùng đùng đi tới.

Bennet hoảng sợ lùi lại: "Xin lỗi! Tụi cháu không có lười biếng mà!"

Aether nháy mắt ra hiệu với Heizou.

Thám tử làm dấu tay OK rồi móc ra một hộp mứt hoa quả đưa tới trước mặt ông lão, ngọt ngào nói: "Chúng cháu thực sự có việc gấp không thể không đi, thôi thì cụ nhận tạm cái này coi như là phí bồi thường."

Ông lão hí mắt nhìn cái hộp, đang tính cười nhạo, chợt sắc mặt nhanh chóng thay đổi, tròn mắt nói: "Đây.. đây là mứt hoa quả thượng hạng của Thương hội Phi Vân, trên thị trường chỉ bán ra 20 hộp! Loại mứt hoa quả này chế biến với bất kì loại rượu nào đều có thể trở thành thức uống tuyệt phẩm!"

Ông run rẩy dùng cả hai tay nhận nó, trong mắt ông chỉ có hộp mứt hoa quả, cứ như thứ ông đang cầm trên tay không phải là hộp mứt hoa quả mà là báu vật truyền kiếp.

Heizou cười cười, tranh thủ nói: "Vậy tụi cháu đi trước ha."

"Đ..Được."

Hắn lại túm lấy vai Bennet: "Cháu xin luôn cả anh bạn này nữa ha."

"Đi.. đi đi."

Bennet bị bắt cóc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác theo hai thiếu niên ra khỏi Tửu trang Dawn.

Heizou ai một tiếng, nói: "Ngại ghê, tôi cũng không biết hộp mứt hoa quả đó quý đến vậy, chuyện tiểu quỷ còn chưa giải quyết lại mặt dày nhận quà của người ta."

Nhưng trên khuôn mặt không tìm ra một tia áy náy nào.

Hắn tươi cười nhìn Bennet: "Chúng tôi lần đầu tới đây, có thể nhờ cậu dẫn đường đến Long Tích Tuyết Sơn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro