Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm! Ầm! Ầm!

Những chướng vật xung quanh đều bị thổi bay vì dư âm mãnh liệt của trận đấu, Heizou và Aether không ngừng tấn công sứ đồ vực sâu, ép cho nó không thừa một hơi để hít thở, bộ dáng như thần tiên hạ phàm ban đầu nay bị đánh cho chật vật, rớt bịch xuống đất.

"Phàm nhân! Hỗn xược!"

Sứ đồ băng rít lên, hào quang trên người nó kết thành từng lớp băng trắng xóa. Nhiệt độ bỗng nhiên giảm mạnh, khi thở ra còn mơ hồ nhìn thấy hơi nước.

"Nó chuẩn bị biến hình đấy, chạy thôi Aether!"

Nhưng đã không kịp, những lớp băng trắng xóa đã bao phủ toàn bộ không gian, đóng chặt chân của hai người lại.

Trong khi Aether mới chỉ phá được một tầng băng bao bên ngoài, sứ đồ vực sâu đã hoàn toàn biến đổi, âm u bay đến gần bọn họ.

Heizou căng thẳng nhìn nó, âm thầm suy tính muốn liều một trận.

Đúng lúc này, sứ đồ băng bỗng dưng khựng lại.

Nó lẩm bẩm trong miệng, dường như đang trao đổi với đồng bọn thông qua một thiết bị vô tuyến nào đó: "Ngươi nói gì? Điện hạ... Điện hạ biến mất?"

Heizou và Aether theo dõi một màn này, im lặng đục đá dưới chân.

Chợt sứ đồ băng rít lên một tiếng, cả người xoắn lại một cách kì dị chui vào trong lỗ đen, biến mất.

Hai người nhìn nhau, Heizou mở lời: "Lucky ghê, tôi còn tưởng sắp xong rồi cơ."

"Lúc nãy nó nói điện hạ."

"Um hum, có vẻ như vị lãnh đạo bên đó mất tích rồi." Heizou tủm tỉm: "Có khi người ta đã xuyên đến thế giới của cậu rồi a."

Aether dừng lại, mặt hơi tái mét.

Thám tử coi như mình chưa nhìn thấy biểu cảm nhỏ này, sau khi nới lỏng chân khỏi lớp băng chưa tan, hắn không ngại bẩn, ngồi phịch xuống bãi cỏ gần đấy.

Cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh, Heizou nghiêng đầu nói: "Đã lâu không đánh một trận lớn như thế này, cảm giác rất sảng khoái."

"Cậu rất mạnh, nhưng không phải người thích đánh nhau."

"Đúng vậy." Heizou nhún vai: "Tôi thấy những kẻ dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề thật ngu ngốc, vả lại mỗi ngày cứ chém chém giết giết thật mệt mỏi a."

"Vậy sau này những công việc cần dùng đến bạo lực, bọn tôi làm giúp cậu."

Heizou nhìn vào mắt Aether, muốn biết trong đó ẩn giấu những gì.

Sau cùng thám tử chỉ im lặng, ngẩng đầu nhìn sao trên trời.

Lúc này, có giọng hát nhẹ nhàng vang lên.

Hãy để quá khứ theo gió bay đi.

Để gió mang đi những tổn thương và đau khổ.

Đưa giấc mộng hoàng hôn đó trở về.

Hoa nở rồi tàn.

Mây sẽ trôi đi.

Phủ khắp bầu trời...

...

Heizou chớp chớp mắt, nhìn bầu trời. Mặt trời chưa mọc, không khí rất trong, hít vào một hơi liền thấy cả người như nhẹ hẳn đi.

Hắn ngồi dậy, xoa tóc: "Vậy mà mình lại ngủ ở bên ngoài."

Còn là nơi đầy ma vật.

Aether không có ở bên cạnh, Heizou nghĩ nghĩ một lúc rồi đi đến dòng suối gần đó vệ sinh sạch sẽ một lượt. Lúc về chỗ cũ liền thấy Aether, hắn ném cho thám tử một vật.

Heizou bắt lấy, là một quả táo, hắn mỉm cười cảm ơn.

Heizou vừa ăn táo, vừa nhìn Aether đang dùng khăn lau lưỡi đao, thuận miệng hỏi: "Cậu có dự định gì không?"

Thiếu niên tóc vàng ngước lên, khoé môi hơi cong: "Tôi đưa cậu đi gặp một người."

Heizou nhướng mày.

Aether nghĩ nghĩ, nói thẳng: "Tôi không biết cậu ta ở đâu, tên là gì, nhưng chắc chắn cậu ta có tồn tại."

"Không có chút manh mối nào sao?"

"Cậu có biết Albedo không?"

"Tôi có nghe qua, là vị giả kim thuật thiên tài ở thành Mondstadt."

Aether đứng lên, giắt đại đao vào đai lưng: "Vậy tới Mondstadt thôi."

Heizou cố ý nói: "Nhưng phải làm sao đây, tôi cắt hết phép rồi, có lẽ không đi được đâu?"

"Vậy thì tôi đợi cậu xong việc." Aether cười cười: "Không thì tôi đánh ngất cậu, sau đó mang đi."

"A, nghĩ lại thì tôi cũng muốn tới Mondstadt du lịch một lần." Thiếu niên tóc đỏ xoay người, hai tay đỡ gáy: "Về đảo Rito thôi, chúng ta thuê thuyền."

Đến đảo Rito, hai người ghé vào một quán ramen ăn sáng, sau đó sửa soạn hành lý tới bến thuyền.

Nói là sửa soạn nhưng Heizou ngoại trừ cầm theo ví tiền, cái gì cũng không mang theo. Aether hỏi thì thám tử chỉ cười đáp: "Du lịch mà, trang bị càng nhẹ càng tốt đúng không?"

Lúc đi qua một tấm bảng báo ở giữa phố, Heizou dừng lại, mượn bút và giấy của người dân rồi loáy ngoáy viết, Aether ngó vào xem.

Là lời nhắn cho một người tên Asakura:

"Asakura, công việc hôm qua tôi đã xử lý xong, những doanh trại còn sót xung quanh vẫn nhờ cậu a.

Tôi có chút việc, nhờ cậu gửi giấy xin nghỉ phép lên hiệp hội.

Lúc về sẽ mua quà cho cậu, cáo từ.

Heizou."

"..." Aether thầm nói một câu xin lỗi đến vị đồng nghiệp xấu số đó.

Heizou bấm bút tách một tiếng, dán tờ giấy lên bảng. Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hớn hởn nói với Aether: "Tôi vừa nhớ ra có thứ này hay lắm, đưa cậu đi xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro