Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người cùng đến mỏm đất phía sau trang viên của một gia tộc có vẻ là lãnh đạo ở đây.

Heizou đứng trước Thất Thiên Thần Tượng: "Tôi từng nghe nhà lữ hành nói cô ấy sử dụng được sức mạnh nguyên tố nhờ chạm vào tượng của những vị thần. Mặc dù không rõ nguyên lý là gì nhưng hai cậu đều là người đến từ thế giới khác, thử một chút xem?"

Heizou dám chỉ, Aether cũng dám làm theo, hắn đưa tay lên trước tượng thần.

Khoảng khắc bàn tay Aether chạm vào, nơi tiếp xúc với tượng xẹt lên những tia sét rồi bất ngờ nổ đoàng.

Aether kịp thời rụt tay lại vào giây cuối, giữ cho cánh tay không bị nổ tung nhưng bàn tay vẫn bị cháy những mảng đen sì.

Hai thiếu niên đều bị một màn này làm cho giật mình, lúc này bầu trời phía trên tượng thần ầm ầm nổi lên những đám mây đen hình xoắn ốc.

"Chết rồi! Chạy thôi Aether!"

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bến thuyền, ngoài ý muốn là không có tia sét nào đánh theo bọn họ.

Khi tới một khoảng cách tương đối an toàn, Heizou dừng lại, nhìn tay Aether.

"Xin lỗi, tay cậu-"

"Không sao, thương ngoài da thôi, nhưng găng tay rách rồi."

Thám tử có hơi không nói lên lời, da trong lòng bàn tay đã gần như cháy thành than, vậy còn không sao ư? Cậu còn để ý găng tay bị rách?

Heizou túm lấy tay hắn, một làn gió mát lạnh phủ lên bàn tay Aether, những vết bỏng bằng mắt thường cũng có thể thấy đang từ từ mờ đi.

"Kì diệu thật."

"Tôi không giỏi cái này lắm, có thể sẽ để lại sẹo."

"Cảm ơn, vậy là được rồi."

Sau khi xác nhận Aether thực sự là đã ổn, không phải giả vờ, Heizou mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Động tĩnh vừa rồi rất lớn, có lẽ đã có rất nhiều người kéo đến xem.

Hai người họ chạy đủ nhanh, nhưng không phải là chắn chắn không bị nhìn thấy, chẳng may mà người của hiệp hội tìm đến, giải thích không cẩn thận có khi bị quy cho tội phản quốc.

"Những con thuyền ở đây hầu hết đều đi trên hải trình tới cảng Liyue, nhưng muốn tới Mondstadt vẫn nên đi thẳng đến Quy Li Nguyên thì hơn, đỡ thời gian một ngày đi bộ, chậc, chắc phải bao riêng một chiếc."

Aether nhìn bộ quần áo nhìn có vẻ khá đắt tiền trên người, lại nhớ tới bữa tối hôm qua, chột dạ nói: "Chúng ta đi thuyền tới cảng Liyue cũng được mà, tiết kiệm một chút, cũng không gấp."

"Không sao, do tôi khá mong chờ gặp người bạn đó đấy."

"Hai vị huynh đệ này, chạy trốn cũng xa quá nha."

Hai người quay đầu lại, nhìn thanh niên lạ mặt ngồi trên đống thùng hàng.

Thám tử cong đuôi mắt: "Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu, chúng tôi chỉ là đang muốn đi du lịch."

Anh ta phi một tiếng: "Không cần phải giả vờ, lúc nãy tôi vừa thấy hai người vừa chạy ra từ chỗ tượng thần rồi. Bây giờ lão gia trưởng Hiiragi đang cho người lùng sục khắp nơi. Hai cậu vội vã đi mua thuyền rời đảo, chưa ra khỏi vùng nội thủy có khi đã bị bắt về a."

Heizou: "Muốn giúp chúng tôi?"

"Đúng, tôi muốn giúp các cậu." Thanh niên nhảy xuống, cười nhe cả hai hàm răng: "Giúp có qua có lại, ấy ấy, cậu lườm tôi làm gì chứ! À quên tôi đâu có thấy cậu, cậu đang đeo mặt nạ a, vậy cậu cũng đừng phóng sát khí nữa, để tôi nói hết đã!"

"Lại đây, tôi nói nhỏ cho mấy cậu nghe cái này." Một tay anh ta che bên miệng, thần thần bí bí nói: "Thực ra tôi cũng chả thích gì cái vị Raiden Shogun đó, từ lúc có cái lệnh thu hồi vision kia là tôi bắt đầu thấy khó chịu rồi. Cho nên ban nãy tôi nghe thấy tiếng nổ lớn trên kia liền biết ngay có chuyện hay để hóng, hai cậu đã làm gì rồi?"

Nói xong đang định bá vai Aether thì bị khí lạnh quanh người hắn làm cho khựng lại, cánh tay mới giơ lên một nửa liền vòng về làm một động tác vuốt tóc: "Các cậu kể cho tôi nghe, tôi nói giúp với đại tỷ cho các cậu quá giang một chuyến."

"Anh ở đội thuyền Nam Thập Tự?"

Thanh niên hất mũi lên: "Sao? Thấy sợ chưa?"

"Được đấy, thành giao. Anh muốn tôi kể bao nhiêu cũng được, không hiểu chỗ nào tôi còn có thể dừng lại giải thích." Heizou nghe là Nam Thập Tự liền lập tức muốn xưng huynh gọi đệ, hắn đưa tay ra, giới thiệu: "Tôi là Heizou, còn người này là Brown."

"Hu Long, đội trưởng đội thuyền Nam Thập Tự." Hu Long bắt tay lại, hào sảng nói: "Đi, tôi dẫn các cậu lên thuyền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro