chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc cậu tỉnh dậy đã là bảy giờ tối,vừa mở mắt khuôn mặt đẹp trai,âm lãnh của anh đập vào mắt.

"Sao không nói cho tôi"

"Anh đang nói gì....em không hiểu"

"Sao không nói cho tôi biết cậu bị bệnh"

"Anh...anh...biết rồi sao?"

"Cậu nói gì đi chứ"

Anh nắm vai cậu lắc rồi gầm lên,khiến cả người cậu co rúm lại sợ hãi.

"Chỉ là....một căn bệnh....nhỏ thôi mà"

"Ưng thư máu mà là căn bệnh nhỏ?"

"Anh đang...lo lắng cho em sao?"

"Chỉ còn một ngày nữa là tròn mười ngày rồi"

Cậu ngừng một lát rồi nói

"Chúng ta bỏ lỡ bốn ngày rồi,nên ngày mai anh nhất định phải đưa em đi chơi đấy biết chưa"

Nhìn khuôn gầy gò hốc hác của cậu,trong liền có cảm giác chua xót.Nhớ lại trước kia,anh lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với cậu,vậy mà một lời oán trách đối với anh cũng không có.Anh vô thức đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Được.Anh gật đầu chắc nịch

Ngày thứ 10

Cậu định dậy sớm để chuẩn bị một chút,nhưng cuối cùng lại mê màn đến tận bảy giờ mới dậy.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh thay quần áo chỉnh tề ngồi bên giường cậu.

"Sao...anh...không gọi..em dậy chứ"

"Để tôi giúp cậu"-Anh nhẹ nhàng nâng người cậu lên

Một lát sau

Đầu tiên hai người đi ăn sáng ở một nhà ăn truyền.Sau đó là đi dạo quanh một lúc.

"Trời hôm nay đẹp quá ha"

"Ừ"

"Đằng kia có cái gì vậy?"Cậu chỉ chỉ chỗ cách bọn họ không xa,chỉ thấy có nhiều nhiều đang bu lại

"Lại coi một chút"

Anh và cậu cùng đi đến chỗ đó

"Ở đó có gì vậy?"

"À...họ đang tổ chức lễ se duyên,mỗi năm chỉ có một lần thôi"

"Se Duyên?"

"Đúng vậy,nghe người ta nói,nếu như ai may mắn nhận được dây chỉ hồng thì hai người đó sẽ bên nhau mãi mãi"

"Cảm ơn"

"Vậy tôi đi trước"

"Chúng ta cũng thử đi?"

"Vớ vẩn lừa gạt người"-Ang nắm tay cậu định kéo đi,nhưng cậu vẫn cứng đầu đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

"Nếu là cô ấy thì anh sẽ đồng ý đúng không?"

Anh khó hiểu nhìn cậu,cậu đang nói gì vậy.

Cậu cười nhạt nói.

"Người anh yêu mãi mãi chỉ có cô ấy"

Hai người nhất thời rơi vào trầm lặng.Cậu cố gượng cười đi về phía trước.

"Chúng ta đi qua bên kia đi"

Nhưng cậu chỉ đi được vào bước thì bất chợt bị anh kéo lại.

"Chúng ta chơi thử xem"

Không đợi cậu kịp phản ứng anh đã kéo cậu vào bên trong.

Cậu nhìn anh cười nhẹ.

Cậu đang ngẩn người nhìn anh thì một giọng nói già nua truyền đến

"Chàng trai"

Cậu ngơ ngác chỉ tay vào người mình.

"Ông gọi tôi sao?"

"Đúng vậy"

"Có chuyện gì sao?"

"Cậu và người này là vợ chồng đúng chứ?"-Ông lão chỉ về phía

"Sao...ông biết"-Cậu kinh ngạc hỏi

"Hai người có thể đưa tay trái ra được không?"

Nghe thấy đề nghị của ông lão,cậu quay sang nhìn anh.Anh gật nhẹ đầu rồi đưa tay trái ra,cậu thấy anh thế thì cũng đưa tay trái của mình ra.

Ông lão cầm lấy tay anh đặt lên tay cậu.

"Nhớ nắm chặt tay người này,vì thời gian hai người ở bên nhau không còn lâu nữa,đoạn tình duyên của hai người đã sắp dứt rồi"-ông lão lắc đầu nói

"Lừa gạt người"-Giọng anh trở nên âm trầm không chút nhiệt đọ nào

"Mong rằng kiếp sau hai người sẽ hạnh phúc bên nhau không chia rời.Còn đây là chiếc chìa khoá tình yêu,hai người cầm lấy nó đến tháp Namsan treo nó lên"

Ông lão đưa cho một ở khoá và chìa khoá.

"Nó có ý nghĩa gì không?"

"Hai người sẽ được khoá chặt bên nhau mãi mãi"

Cũng không đợi cậu nói gì,ông lão biến mất trong biển người.

"Đi đâu vậy?"

"Tháp Namsan"

Tháp Namsan?Chả lẽ anh muốn....Anh muốn cậu và anh sẽ được khoá chặt bên nhau mãi mãi sao?

Đến tháp Namsan,anh và cậu cùng nhau treo chiều khoá lên cây cột.Cậu cầm lấy chìa khoá đặt vào tay anh.

"Anh phải giữ nó thật kĩ đấy"

"Sao cậu không giữ"

"Vì em sợ làm mất"

"Được vậy tôi sẽ giữ nó"

Sau đó cả hai người đi dạo ở rất nhiều nơi,ăn mọi đồ ăn ngon còn mua rất nhiều đồ nữa.Đây có lẽ sẽ là kỉ niệm thật đẹp giữ cậu và anh.

Trở về khách sạn,tắm rửa xong cậu rủ anh lên sân thượng ngắm sao

"Em đi rồi,anh có buồn không?"

"......."

"Em yêu anh,yêu đến nỗi không còn là chính mình nữa..."

"Anh nhất định phải hạnh phúc đấy,kiếp sau phải yêu em thật trọn vẹn đấy...."

"Em...buồn ngủ rồi,em muốn ngủ..."

"Cảm ơn anh....."-Dứt câu cánh tay cậu buông thõng xuống,nhịp thở yếu dần"

.

.

.

To be continued....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro