Chap 1: 🍁 Happiness 🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cháu là đứa trẻ duy nhất mà tin tưởng để cưới cháu trai của ta. Ta có chết cũng cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng Taehyung sẽ cưới một đứa trẻ tốt bụng như cháu. Cháu có khao khát hạnh phúc không? Cháu sẽ học được tình yêu biết điều gì là tốt nhất." Bà Kim nở nụ cười mang đầy nếp nhăn nhưng lại là nụ cười chân thật nhất mà cậu từng được thấy. Là một y tá, cậu đã quá quen với những biểu cảm giả tạo nhưng bà thì không bao giờ giấu cảm xúc của mình. Bà luôn luôn nói từ tận đáy lòng.

"Ít nhất là anh ấy là một chàng trai tốt phải không?" Jungkook cảm thấy gánh nặng đang chèn ép lên đôi vai của cậu. Cậu khó có thể nói ra lời từ chối trước ánh nhìn đầy lấp lánh của bà. Nếu cậu từ chối, cậu sẽ dành cả quãng thời gian để hối tiếc về sự thất vọng trong đôi mắt xám của bà ấy.

"Thằng bé là một con người có tấm lòng lương thiện, tốt bụng đối với thế giới này. Bà đã nhìn nó từ bé đến tận bây giờ. Thằng bé sẽ đối xử tốt với cháu, tốt hơn tất cả những người yêu cháu trước kia." Jungkook gật đầu một cách trang trọng. Trên thực tế, cậu chưa bao giờ được trải nghiệm qua với một người nào đó gọi là "người yêu" và bà không cần biết những thứ không quan trọng này. " Mỗi lần ta nhìn thấy cháu, ta không thể giúp nhưng thông qua ghép hai cháu cùng với nhau, ta biết Taehyung cũng sẽ sống thật hạnh phúc nếu thằng bé có người yêu như cháu."

Những lời cuối cùng của bà.

... Hạnh phúc.

Trên thực tế, cậu chưa từng có cơ hội được trải nghiệm hạnh phúc thật sự là gì, những gì nó để lại là chút hương vị mặn trên đôi môi của cậu. Cậu sẽ không ngây thơ mà tin mù quáng vào tất cả những gì bà Kim đã hứa. Bởi vì cậu biết rằng con ngươi ta rất khó để có được hạnh phúc thật sự. Cả cuộc đời của cậu là chuỗi ngày mệt mỏi vô tận, đối xử bệnh nhân bằng sự kiên nhẫn có hạn trong khi sẽ không bao giờ có căn phòng cho hạnh phúc. Bệnh nhân bày tỏ với cậu luôn luôn trong tình trạng trầm cảm. Nhưng bà Kim là sự khác biệt.

Nếu "hạnh phúc" thật sự như những gì trên mặt bà Kim, vậy ai đã từ chối cháu của bà? Cậu thực sự tò mò và muốn được nếm thử hương vị hạnh phúc đó.

Cậu đã tuyệt vọng với điều này từ rất lâu rồi.

"Hãy tin ta, hai đứa thật sự thuộc về nhau." Jungkook không muốn trả lời tại thời điểm này, đơn giản cầm lấy đôi bàn tay nhăn nheo và nở một nụ cười nhợt nhạt.

Jungkook bước ra khỏi căn phòng đầy ngột ngạt, mang theo đôi mắt tràn đầy mệt mỏi bước về phía phòng bác sĩ Kim Namjoon. Thời điểm đứng trước cánh cửa màu trắng, cậu mới nhận ra đôi tay cậu đang run lên vì sợ hãi. Cậu tốn hơn 20 phút để bình tĩnh lại và đôi chân cậu dừng như đứng yên. Hít một hơi thật sau, Jungkook gõ cửa nhẹ vài cái rồi từ từ mở cánh cửa. Cậu ngay lập tức nhìn thấy ngay được khuôn mặt quen thuộc, Kim Namjoon.

"Bà ấy còn bao nhiều ngày nữa?" Jungkook hỏi với giọng run run.

"Không nhiều lắm."

Khuôn mặt nhăn nheo chậm rãi mờ dần trong tâm trí cậu nhưng nhớ về bà luôn là những kỷ niệm đẹp. Cậu đã cảm nhận được sự ấm lòng từ một người bà mà cậu không bao ngờ tới và bà Kim sẽ luôn luôn là hồi ức đẹp đẽ đối với cậu.


_________________________________

Nhẹ nhàng tung chiếc bánh pancakes trong khi đang ngân nga theo một bài hát lãng mạn, Jungkook nở nụ cười nhỏ khi nhìn thấy bề mặt pancake được nướng chín hoàn hảo không có một chút bị nướng cháy. Nó có một màu nâu vàng ong ả đạt đến độ hoàn hảo. Nếu nó không hoàn hảo trong mắt Jungkook, nó sẽ không nằm ngay ngắn trên chiếc đĩa mà sẽ ngay lập tức yên vị trong thùng rác.

Và đúng vậy, cậu coi trọng sự hoàn hảo và đặc biệt là sự kết hợp hoàn hảo trong thức ăn khi cậu làm cho ai đó ăn.

Nhẹ nhàng lắc hông theo điệu nhạc trong khi đôi mắt đang cẩn thận lật đế bánh với chiếc bay. Cậu định đưa mặt lại gần chảo để ngửi mùi thơm vani thơm ngon thì hành động của cậu bị xáo trộn bởi một âm thanh gõ nhỏ trên bàn bếp gỗ.

"Chào buổi sáng." Giọng nói ồm ồm buổi sáng của Taehyung vang vọng khắp căn phòng, dọa cho Jungkook giật mình đánh rơi chiếc bay rơi lẻng kẻng trên sàn nhà.

"Anh-làm ơn hãy nói gì đó trước khi tiến vào đi!" Jungkook vừa ôm ngực vừa trầm giọng nói. Nhẹ nhàng nhặt chiếc bay đang nóng suýt thì rơi trúng chân cậu, không thì cậu sẽ gặp nhiều rắc rối mất. Với công việc phải di chuyển rất nhiều mỗi ngày và việc bị cản trở thật sự khiến cậu khó chịu và không muốn đối mặt.

Trở thành y tá thực sự vô cùng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Xin lỗi em." Lời xin lỗi ngắn ngủi được vang lên trong khi người đàn ông dảo bước vào bếp, nhanh chóng cúi xuống nhặt chiếc bay rơi trên sàn nhà. Cùng lúc đó, ngón tay của anh cẩn thận ấn vào bàn chân của Jungkook để xem có bị thương ở đâu không.

"Anh đã nói 'chào buổi sáng' nhưng lần sau anh sẽ cẩn thận hơn." Sau khi kiểm tra kỹ càng bàn chân của cậu, anh nhanh chóng vứt chiếc bay nóng vào bồn rửa. Lấy một cái mới từ trên kệ và bắt gặp ánh mắt không cảm xúc của Jungkook, anh lại nhìn xuống chân của Jungkook một lần nữa.

"Em không có bị thương." Anh nhướng mày nhìn về đôi chân nhìn có vẻ hoàn toàn ổn kia.

"Tất nhiên là không, đôi chân của tôi hoàn toàn ổn. Nhưng trái tim tôi thì không, xin hãy đưa ra lời cảnh báo vào lần sau..." Cậu sụt sịt rồi dùng bàn tay nắm chặt xoa ngực nhiều lần để xoa dịu cú sốc ngắn này.

"Anh không có ý định dọa em... chỉ là tò mò em đang nấu món gì vào sáng sớm thôi?" Taehyung vòng vào bếp, bên hông anh lướt qua hông của Jungkook. Không cần Jungkook lên tiếng, anh nhanh chóng cầm lấy chiếc bay mới để lật chiếc pancake suýt thì chuyển sang màu đen. Anh đã thành công cứu chiếc bánh trước khi nó bị nướng cháy.

"Bánh pancake thơm quá, nhìn giống như những chiếc bánh được bán trong những quán cafe đắt đỏ vậy. Em nấu ăn thật giỏi." Taehyung dùng thìa bay nhấn trên đỉnh của chiếc bánh, hành động này nhằm đảm bảo rằng cả hai mặt bánh đều được nấu chín một cách hoàn hảo. Jungkook chậm rãi nở một nụ cười nhỏ nào khi nghe được lời khen ngợi.

Taehyung - người đàn ông với vóc dáng cao lớn bao phủ bộ đồ công sở và chiếc tay áo được sắn đến khuỷu tay. Thật là không công bằng khi trông anh ấy lúc nào cũng rất tuyệt vời, kể cả khi anh chỉ đứng trong bếp và lật những chiếc bánh. Anh ấy chỉ đứng đó cũng khiến người ta cảm thấy anh ấy không thuộc về căn bếp mà anh ấy thuộc về nơi tỏa sáng. Xét đến công việc xa xỉ của anh, nấu ăn có vẻ như là điều cuối cùng cậu có thể làm cho anh.

Họ cưới nhau không phải vì họ nguyện ý mà bởi vì sự sắp đặt của gia đình. Khi mà taehyung chẳng có gì ngoài sự lịch lãm và luôn luôn tôn trọng sự riêng tư của Jungkook, thậm chí chưa từng to tiếng với cậu một lần nào. Anh luôn luôn đối xử với cậu bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Luôn luôn. Và nó đôi khi khiến cậu mơ hồ bởi cậu sợ hãi rơi vào quá nhanh. Nhưng đến cuối cùng, cậu đang sợ hãi điều gì?

Họ là vợ chồng. Yêu chẳng phải là phần quan trọng trong tự nhiên hay sao? Nhưng buồn thay họ thậm chí còn chưa từng hôn nhau bao giờ. Chưa từng ôm nhau, chưa từng chia sẻ lẫn nhau. Jungkook sợ hãi rơi vào tình yêu đơn phương, tất cả những gì cậu muốn chỉ là cảm giác được ở bên nhau. Nhưng cậu chưa bao giờ lo lắng về điều này quá lâu bởi vì thật may rằng cậu chưa yêu.

Nhưng trong một thời gian dài? Cậu cũng không chắc nữa. Taehyung đang chậm rãi nhảy một điệu van-xo trong tim cậu với khuôn mặt điển trai và cậu phải nhanh chóng đóng cửa trái tim trước khi quá muộn.

"Tại sao.... Cái gì vậy?" Jungkook cảm thấy có một vật gì đó trong miệng của mình. Một thứ có kết cấu mềm mại - cậu cắn miếng bánh pancake nóng hổi to hơn đôi môi nhỏ bé của cậu, những vụn bánh nhỏ rơi xuống chiếc đĩa được Taehyung cầm đang để dưới cằm.

"Vị của nó như thế nào? Anh đang đút em ăn bánh pancake, em cần mở to miệng hơn. Anh nghĩ rằng em muốn nếm thử nó." Taehyung cầm nĩa phết một ít bơ lên môi dưới của cậu.

Jungkook lạc lối trong suy nghĩ của mình mà không nhận ra Taehyung đã nấu xong bánh pancake và đang phết bơ lên bánh. Mọi thứ dường như đang đi quá xa kể từ khi anh đút cho cậu ăn với nụ cười dịu dàng trên môi. Jungkook không ngừng gào thét trong đầu, cậu muốn đứng thẳng dậy và đi ra khỏi sự chán ghét này. Làm thế nào mà anh không cảm thấy kinh tởm khi thức ăn rơi từ miệng cậu vào tay anh ấy.

"Chúng ta hãy tiếp tục nào, mở miệng ra." Hai miếng bánh pancake nhỏ được cắm trên chiếc nĩa đưa tới trước môi cậu. Nhưng thay vì cắn ngay một miếng, Jungkook hạ chiếc nĩa xuống.

"Còn anh thì sao? Anh phải đi làm sớm, tôi đã làm pancake đủ cho cả hai chúng ta." Jungkook nhanh chóng bước vào bếp, tay cầm lấy chiếc đĩa màu xanh với những chiếc pancake xếp chồng lên nhau một cách đẹp đẽ.

Cậu xoay người với chiếc đĩa trên tay, cậu bắt gặp ánh mặt kiên định của Taehyung. Có lẽ cậu chỉ muốn gây ấn tượng với Taehyung về kỹ năng nấu ăn vào ngày hôm nay . Và không thể ngờ rằng Taehyung lại ấn tượng với một đĩa pancake đơn giản. Ít nhất, cậu đã đặt sự cố gắng vào đó.

"Hãy ăn nó, tôi hy vọng nó sẽ đủ cho một bữa sáng theo một cách nào đó... Ý của tôi là tôi không biết bữa sáng hàng ngày anh muốn là gì, nhưng nó đây. Bánh pancake." Jungkook đưa đĩa đến trước ngực Taehyung, cẩn thận không làm rây siro phong lên áo trắng của anh.

"Cảm ơn em, trông nó thực sự rất ngon. Hãy đến đây ăn." Taehyung bước tới, mặt ra hiệu về phía bàn ăn không quá lớn nhưng đủ cho hai người. Trên tay Taehyung là chiếc đĩa pancake của anh và chiếc đĩa bánh ngon tuyệt của Jungkook mà anh đã kịp thời lật nó.

Jungkook ngồi bồn chồn bên mép bàn nhìn Taehyung nhẹ nhàng đặt 2 chiếc đĩa cạnh nhau. Cậu không cần giúp nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng bởi vì họ hiếm khi có cơ hội ngồi xuống và ăn cùng nhau. Cậu luôn luôn bận rộn công việc ở bệnh viện và Taehyung liên tục tăng ca ở văn phòng.

Taehyung nhướng đôi mày nhìn Jungkook không xê dịch gì đến trước bàn bếp.

"Lại đây, cùng anh ngồi xuống ăn." Anh đẩy ghế ra một khoảng đủ rộng để Jungkook có thể đến và ngồi xuống. Anh đứng bên cạnh ghế, khuôn mặt mong đợi Jungkook ngồi xuống và cậu cúi đầu và từ từ di chuyển đến ghế.

Khi cậu đã an tọa trên chiếc ghế bông mềm mại, Taehyung lịch thiệp đẩy chiếc ghế cho cậu. Hai tay anh nhẹ nhàng vỗ vai cậu như một lời khen thầm.

"Anh nghĩ là nó khá nhiều cho để anh ăn một mình. Nên là, hãy lấy một ít của anh." Taehyung ngồi bên cạnh cậu, bàn tay thoăn thoắt sử dụng dao và nĩa chuyển 3 miếng bánh sang đĩa của Jungkook.

"Nhưng, tất cả tôi làm là cho anh. Tôi có thể làm một mẻ bánh khác cho mình, không cần lo lắng đâu...Hơn nữa, tôi còn được rảnh rỗi đến 5 giờ chiều nay." Jungkook cố gắng di chuyển đĩa của mình xa khỏi tầm với của Taehyung. Thế nhưng, anh đơn giản nắm lấy hai tay cậu và lấy chiếc đĩa đi.

"Em thậm chí làm 11 miếng pancake cho anh, Jungkook à. Anh không biết là ý của em chỉ là anh ăn như hổ đói nhưng như này có chút nhiều phải không? Hoặc em vốn nghĩ anh ăn rất nhiều? Taehyung cười khúc khích hỏi, thành công làm cho chồng bánh pancake của cậu cao hơn.

"Không! Tôi chỉ là không muốn khiến anh bị đói lúc làm việc. Nếu anh đói, anh sẽ không thể tập trung làm việc - và anh sẽ hối hận khi đưa những miếng pancake này cho tôi!" Jungkook giận dỗi dậm chân dưới bàn khi thấy Taehyung không cảm kích trước sự cố gắng của cậu. Bởi vì tức giận, cậu nhai từng miếng bánh với tốc độ nhanh chóng.

"Em đang lo lắng quá lên thôi."

Jungkook bĩu môi, trừng mắt nhìn anh.

"Ý của anh là, anh nhìn em ăn cũng cảm thấy lo rồi." Cậu không biết Taehyung bắt đầu chống cằm, đôi mắt thích thú nhìn má Jungkook phồng lên chứa đầy bánh pancake. Jungkook mở to mắt, bàn tay đỏ bừng nhanh chóng nhét từng miếng bánh vào miệng như thể cậu chưa từng được ăn trong mười năm vậy.

"Tại sao anh không ăn gì... Anh không thích pancake?" Cậu ngay lập tức dừng ăn và rên rỉ. Khó khăn nuốt xuống với cơn tức đang trào lên, cậu dương mắt nhìn Taehyung đang thích thú một cách khó hiểu.

"Chờ đã, anh có thứ này cần lấy ở trong bếp. Không thể nào ăn nếu thiếu nó." Taehyung nhanh chóng đi vào như một tia chớp. Khi cậu nhận ra, Taehyung đã đi vào bếp rồi. Cậu lén lút đặt miếng bánh trở lại đĩa của Taehyung và hy vọng anh sẽ không nhận ra sự khác biệt.

Khi Taehyung quay trở lại cùng sữa chuối và một cốc nước ấm trên tay, Jungkook phải ngăn mình không cảm động vì thứ cậu cần nhất lúc này chắc chắn là nước. Cổ họng của cậu như đang bùng cháy. Đôi mắt cậu trở nên sáng rực nhìn anh nhẹ nhàng đặt hộp sữa chuối đã được cắm sẵn ống hút trước mặt cậu.

"Uống đi, đó là vị em yêu thích đó." Taehyung giấu nụ cười nhỏ sau cốc nước, ngắm nhìn sự vui vẻ của Jungkook, đơn giản chỉ là uống hết hộp sữa đến giọt cuối cùng. Nụ cười của anh vẫn luôn nở cho đến khi ánh mắt anh nhìn đến đĩa bánh pancake đáng ngờ.

"Có phải em vừa đặt miếng bánh pancake anh đưa em, trở lại đĩa của anh?"

Shit, làm thế nào mà anh ấy biết được?

"Chắc là do trí tưởng tượng của anh thôi. Tôi đã ăn hai miếng bánh trong khi anh đi. Anh đi quá lâu thôi."

"Anh chỉ mất khoảng tầm 40 giây và em đã làm gì?"

Jungkook huýt sáo và lảng tránh câu hỏi, tránh không đối mặt với anh. Tại sao anh ấy đôi khi lại bướng bỉnh vậy nhỉ? Thật là thảm hại khi lần đầu tiên cậu muốn nhìn thấy người chồng hợp pháp của mình ăn món mình nấu lại thành như thế này. Một cuộc nói chuyện đơn giản mà kỳ lạ giữa hai người. Nó làm cậu tưởng tượng đến một cuộc hôn nhân tốt đẹp đang diễn ra.

"Tự nhiên anh không đói lắm." Nhìn qua đôi mắt của mình, cậu thấy Taehyung đẩy đĩa của anh lại gần khuỷu tay của mình.

Jungkook nhanh chóng lắc đầu và cảm tưởng như cổ của mình sắp gãy với tốc độ đó.

"Thật là quá quắt .. Sau tất cả những nỗ lực tôi bỏ ra để làm ra tất cả những chiếc bánh pancake hoàn hảo này cho anh, và bây giờ anh nói rằng anh không đói? Sao anh dám!! Tôi đặt tình yêu của mình vào bên trong chiếc bánh pancake này .. anh phải ăn ngay bây giờ." Jungkook tức giận đâm thật mạnh vào chiếc bánh. Cậu xoay miếng bánh trên chiếc dĩa tới ngay trước mặt Taehyung-ngay trước đôi môi đang nở nụ cười kia. Tuy nhiên, cậu biết rằng có thứ gì đó không đúng ở đây.

"Được rồi.... anh sẽ ăn theo ý của em nhé." Taehyung há miệng và bắt đầu nhấm nháp thức ăn mà không cần Jungkook bắt ép, trong khi cậu đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Não bộ đang từ từ xuy xét những gì đang diễn ra và câu nói của Taehyung.

Trong khi não bộ cậu còn đang load, Taehyung đã chậm rãi đút cho Jungkook từng miếng bánh nhỏ, và cậu bất giác mở miệng lần nữa. Tâm trí trống rỗng dường nhưng đang mách bảo cậu nên mở miệng ra và nói: "Mày nên ăn đi, mày không muốn đói phải không?"

Không khí xung quanh họ dường như trở nên ấm áp hơn, ánh đèn vàng màu vàng trong bếp dường như sáng hơn những gì cậu nhớ. Bằng một cách nào đó, ở khoảnh khắc này khiến cậu đột ngột cảm thấy hơi khó thở, với đôi mắt nâu ấm áp đang nhìn về phía cậu. Quá đột ngột, cậu không quen bị Taehyung đặt dưới tâm điểm chú ý.

"Đút cho anh đi." Đến lượt Taehyung, anh chuyển chiếc nĩa gắn bánh vào tay Jungkook. Miệng mở ra một khoảng nhẹ, chờ đợi thức ăn tới. Chưa kịp suy nghĩ gì, Jungkook đã chầm chậm đút miếng bánh cho Taehyung. Cậu thậm chí còn không nhận ra tay mình đã tự chuyển động.

Nhìn đến đôi môi đang ngậm chiếc nĩa, một nụ cười hình vuông quen thuộc ánh lên trong mắt cậu khi Jungkook không di chuyển chiếc nĩa đi.

"Anh có thể ăn thêm không?" Taehyung dùng tông giọng nhẹ nhàng hỏi. Nó quá dịu dàng, cậu thậm chí còn không nảy ra ý định từ chối nó. Hóa ra, Taehyung có thể biển đổi giọng trầm thành tông giọng nhẹ nhàng như vậy. Điều đó khiến cậu có thể cảm thấy vô cùng ấm áp vì Taehyung đang dần thay đổi phương thức ở chung của cả hai. Cách mà anh ấy nói chuyện, đối xử với cậu trong suốt thời gian họ có thể ở bên nhau, nó quá tốt đối với cậu.

Hiện giờ, cậu chỉ ước rằng họ sẽ có thêm nhiều thời gian ở bên nhau. Bởi vì, cậu chưa bao giờ cảm thấy ấm áp đến như vậy.

Cậu luôn cảm thấy thật trống rỗng và lạnh lẽo. Giống như tất cả moi thứ đều vô ý nghĩa.

Sau một vài phút cùng nhau ăn, cả hai đều thất bại mà quay về ăn đồ của mình, thay vào đó, họ lại nhìn về đôi môi của đối phương. Jungkook nhận ra Taehyung ăn ít hơn so với lúc cho cậu ăn, nhưng anh ấy thực sự tận hưởng món ăn này. Điều đó càng khiến cậu ước rằng Taehyung sẽ không phải đi làm sớm như vậy. Tuy nhiên, bánh pancake cứ như vậy càng ngày càng ít và nhắc nhở cậu rằng thời gian tốt không còn nhiều,

"Anh phải đi bây giờ rồi, anh đi nhé." Taehyung đứng dậy và vỗ nhẹ vào vai của Jungkook. Điểm nặng trên vai cậu nhanh chóng lan xuống toàn bộ ngực của cậu. Lời nói lại không thể phát ra mà gây nhức nhối rồi chìm sâu trong trái tim trống rỗng ấy.

"Yeah, lái xe cẩn thận." Cậu không muốn trả lời một cách máy móc như vậy. Taehyung sẽ nghĩ rằng cậu không quan tâm mất. Nhưng thật sự, cậu cảm thấy có chút cay đắng về khoảng thời gian không ở bên nhau. Làm thế nào anh ấy có thể sống dưới mối quan hệ như này? Liệu anh ấy sẽ cảm thấy đang tốn thời gian không. Rõ ràng rằng họ sẽ không thể gặp nhau thường xuyên. Bữa sáng mà họ đã ăn cùng nhau thật quá diệu kỳ đến nỗi cậu không tin rằng nó đã diễn ra.

"Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không lưu trữ lại khoảnh khắc này lâu hơn rồi."

"Đừng làm việc quá sức với chính mình ở bệnh viện nhé. An toàn là trên hết." Một nụ hôn nhẹ rơi trên má của Jungkook. Nụ hôn cứ như vậy từng chút một trên má rồi lại rơi trên trán. Jungkook nhìn lên với đôi mắt trong vắt, từ ngữ dường như ứ đọng nơi cổ họng. Cậu ghét cảm giác không thể nói như vậy, dù cho cậu có cả ngàn suy nghĩ và câu nói đang muốn tuôn ra. Cậu không thể thành thật nói rằng, cậu muốn thêm nữa.

Cậu thật sự muốn được nhiều hơn thế. Nếu Taehyung có thể đọc suy nghĩ của cậu, liệu anh ấy có ở lại lâu hơn chút?

Taehyung đặt bàn tay xăm hình của Jungkook lên lòng bàn tay của mình. Ngón tay của anh bắt đầu vuốt ve chiếc nhẫn vàng xinh đẹp trên ngón đeo nhẫn của Jungkook trong một phút im lặng. Jungkook không thể hiểu nổi ý nghĩa đằng sau cử chỉ dịu dàng này, cậu chỉ có thể nhìn Taehyung đang tự chơi với những ngón tay thon dài ấy.

Không một lời nói hay một câu tạm biệt, Taehyung xoay người rời đi. Bóng lưng anh dường như trở nên to lớn hơn từ phía sau với mái tóc đen cắt gọn trên vai. Anh bước đi quá nhanh đến nổi Jungkook không thể bắt kịp hình dáng ấy. Và nó dần dần mờ đi khi Taehyung rẽ vào hành lang.

Jungkook thở dài.

Ngôi nhà dường như trở nên rộng hơn. Nó quá rộng rãi đến nỗi không ai có thể lấp vừa. Chỉ một mình cậu ở đây. Đa số, cậu đều cảm thấy mình đang sống một mình trong căn nhà này. Dù họ đã chung sống với nhau 5 tháng rồi. Cậu không thể đổ lỗi hay giận dữ với Taehyung vì không ở nhà lâu bởi cậu cũng vậy. Cậu thường có những ca trực đêm kéo dài trong bệnh viện và không đủ thời gian để gặp Taehyung.

Những câu nói của Taehyung trước khi anh đi cùng nụ hôn nhẹ đang xáo trộn ý nghĩa của cậu. Trong sâu thẳm, cậu cảm thấy trái tim mình đang dần dần hé mở. Taehyung quá nguy hiểm. Quá nguy hiểm với trái tim cậu.

Cậu có thể cảm nhận hai từ trong tim cậu hiện giờ.

Yêu, và Taehyung.

Khi cậu dần dần ôm lấy mình, bắt chước khoảnh khắc cánh tay sẽ ôm câu thật chặt, nhắm mắt lại và đếm từng giây cho đến khi họ gặp lại nhau.



---------------------------------

Tada, hết chap 1~

Mình sẽ cố gắng trans chap 2 nhanh nhất có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro