4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

taehyung bước vào phòng, không thấy jisoo đâu. người cậu đã rã rời do mấy thủ tục chích kim xét nghiệm các kiểu, đâm ra bật đèn cũng lười không muốn bật.

"chắc chichoo đang đi kiểm tra bên khoa thần kinh rồi ha..."

miệng nói vậy nhưng chẳng hiểu tại sao chân taehyung lại vô thức đi quanh phòng tìm jisoo. đến khi chắc rằng cô bạn đáng yêu kia không có ở đây, taehyung mới dừng lại.

đầu vẫn còn đau.

lồng ngực vẫn còn hơi nhức nhối.

taehyung đặt lưng nằm xuống chiếc giường trắng, ngạc nhiên khi ga giường đã được trải mới sạch sẽ.

chắc không phải là jisoo làm đâu...

nằm trên giường một lúc, lại thấy chán.

ngoài đường lớn đã đến giờ tan tầm. phòng tối, taehyung nằm một mình trên giường, đèn đường chiếu rọi, còi xe kêu bin bin hối hả, giường bên kia không ai nằm, trông thật lạnh lẽo.

cô đơn quá...

taehyung bật dậy. cái bóng đằng sau tỏa ra muôn ánh vàng từ chiếc đèn đối diện tòa nhà cũng bật dậy theo. cái bóng ấy đi tới chỗ tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác thật dày rồi đóng cửa đi ra ngoài.

taehyung bước từng bước nặng nhọc lên tầng thượng, đặt cả trọng lượng cơ thể đang rệu rạo ngồi trên một chiếc bục màu xanh.

ai đó đã đem màu cam đào và màu hồng thắm đổ vào nhau phải không? mà sao nền trời lại đẹp đến vậy. càng nhìn, nỗi lòng lại càng thêm uất ức. taehyung nhìn quanh để chắc chắn không có ai, sau đó mới dám mở miệng gào.

"sao không mang tôi đi luôn đi?"

"đau quá!!."

taehyung chẳng biết tại sao mình lại ngồi đó lẩm bẩm độc thoại. chỉ là mệt, mà không có ai hiểu được thôi. bệnh tật dày vò, cảm giác như thằng vô dụng vậy. tràn dịch màng phổi tức là đã di căn đến gần phổi lắm rồi...

"hay nhảy lầu nhỉ? ở đây có đủ cao không?"

"mà cũng đâu có ai quan t...a!"

bất chợt, có gì đó lành lạnh được áp lên má taehyung khiến cậu giật mình. seoul tháng 12 chưa đủ lạnh hay sao mà lại trêu người khác quá đáng như thế?

"ai cho cậu chết? tôi hỏi ai cho cậu chết hả kim taehyung?"

taehyung đơ cả người. giọng trầm này, chỉ có thể là jisoo.

taehyung ngước lên, đúng là em thật.

giọng jisoo có gì đó như trách móc. nhưng không phải là cái trách móc hậm hực mọi ngày. giọng em nghe giống như cô người yêu nhỏ đang giận dỗi hơn.

má em phồng lên ửng hồng, đôi mày thanh tú cong lại như vầng trăng khuyết, hờn dỗi nhìn taehyung. mắt em nhìn thẳng vào đôi mắt người kia. bây giờ taehyung mới nhận ra mắt jisoo đẹp đến nhường nào. đôi mắt em đen hơn bầu trời đêm và sáng hơn cả ánh nắng mai nữa. tóc em xõa dài, vài lọn khẽ bay trong gió, vởn quanh mũi taehyung, mang theo mùi hương giản dị đầy thu hút.

jisoo chìa ra trước mặt taehyung một chiếc kem vị dưa gang. tiếc thật, taehyung không thích đồ ngọt cho lắm.

nhưng cậu thích jisoo nên sẽ ăn để em vui vậy.

jisoo ngồi phịch xuống bên cạnh taehyung, cách cậu có đúng một gang tay. em bặm môi xé vỏ kem ra, đưa lên miệng cắn một miếng rồi co người thích thú vì sự tương phản nhiệt độ giữa khoang miệng và cây kem dâu.

"cậu đỡ hơn chưa?"- jisoo không dám nhìn sang taehyung, cặm cụi ngồi cắn chiếc kem trên tay.

"chưa đỡ lắm."- taehyung ngạc nhiên vì lời hỏi thăm. mọi khi jisoo chẳng bao giờ hỏi han cậu thế này. nhìn xuống cây kem dâu đã mất nửa của jisoo rồi lại nhìn hai gò má đỏ ửng không biết vì lạnh hay ngại của em, taehyung cười phì, giơ cây kem dưa ra trước mắt jisoo- "với lại tràn dịch màng phổi thì không nên ăn kem..."

jisoo nãy giờ còn đang chăm chú hưởng thụ, nghe vậy thì giật mình, mắt mở to. phải rồi, cậu ta là tràn dịch màng phổi!

"a!! phải rồi! đưa lại kem cho tôi mau!"

"không đưa!"

"này kim taehyung đưa đây mau!"- jisoo hăm dọa bằng cái giọng em hay dùng để nạt taehyung mỗi khi cậu nghịch ngợm nhưng có vẻ lần này không có tác dụng lắm.

"không! kem jisoo mua tớ phải ăn!"

"này, đừng như thế! cậu khỏi hẳn thì cái gì tôi cũng cho! cây kem có là gì?"

"thật là gì cũng sẽ cho hả?"

"ừ!"- jisoo trả lời dứt câu, bỗng có suy nghĩ không lành mạnh cho lắm.- "à, không phải những thứ quá đáng là được!"

"vậy khi nào hai chúng ta thật khỏe mạnh thì jisoo về daegu với tớ nhé?"- taehyung cười, hồn nhiên nhìn jisoo. cái khuôn miệng hình chữ nhật lại được dịp hiện ra. mắt cậu vẫn dán chặt lên mắt jisoo không rời, đầy hi vọng.

jisoo ngồi nghĩ một lúc. cũng không tệ! dù sao em cũng vẫn luôn muốn rời khỏi đây để đi du lịch ngắn nhưng chẳng biết đi đâu. giờ lại được tên này mời đi, quá tốt ấy chứ.

"được! cậu bao vé tàu nhé?"

"ok, cậu chỉ cần đi. còn lại tớ sẽ trả hết!"- taehyung chuyển lại cây kem vào tay jisoo, nhận ra tay cô bạn lạnh muốn chết, chẳng biết do cầm kem hay do không mang găng tay. mà cũng chẳng quan trọng nữa.

"yah! cậu làm gì thế?"- jisoo giật bắn người khi taehyung nắm chặt bàn tay em đút vào túi áo cậu ta, miệng cười tủm tỉm.

"thì ủ ấm cho cậu chứ gì!"- taehyung quay sang nhìn jisoo, lông mày nhướn lên ngầu lòi. đoạn nắm tay em chặt hơn.

không biết là do cầm quá lâu, do cái nắm tay của taehyung hay cái nóng ran ở má jisoo giữa trời seoul 10 độ mà cây kem trên tay jisoo cùng taehyung đều tan chảy.

------------------------------------------------------------------------------

jisoo ngồi gấp quần áo, miệng lẩm nhẩm một bài hát chợt ập đến trong tiềm thức mơ hồ. em nhớ mình đã nghe bài hát này rồi. nhưng tại sao giờ lại không nhớ ra..

taehyung từ nhà tắm bước ra, tay cầm cái khăn bông xới tung mái tóc nâu lên, chợt nghe jisoo hát, tim như muốn tan chảy. trông em có đáng yêu không kia chứ? mắt em nhìn ra phía cửa sổ mơ màng, miệng chu chu ra lặp đi lặp lại lời bài hát mà taehyung mất vài giây mới nhận ra.

"get you the moon."

"hửm? taehyung nói gì?"

"bài cậu đang hát. là 'get you the moon' của kina."

"vậy hả? tôi cũng không nhớ nữa.. nếu taehyung biết bài đó, hát tôi nghe xem nào!"

"gì chứ? ngại lắm!!"- taehyung vờ che mặt ngượng ngùng trong khi đang cố gắng truyền qua đường sóng não cho jisoo biết mình từng thắng nhiều cuộc thi ca hát ở trường trung học.

"hát đi mà~"

jisoo trườn trên giường rồi bất ngờ đã đứng cạnh taehyung, tay nhỏ bám chặt lấy cánh tay cậu, môi chu lên đòi hỏi. mắt jisoo nhìn taehyung khẩn cầu như cún nhỏ đang vẫy đuôi làm cậu thật khó từ chối. mà điều đáng nói ở đây là jisoo thấp hơn taehyung cả cái đầu nên cứ ngước lên mãi. cứ đáng yêu thế này có phải tốt hơn cái vẻ cau có thường ngày không?

taehyung thở dài, nở một nụ cười hiền nhéo má jisoo, rồi ngồi xuống giường mình, đoạn vỗ phần bên cạnh ý bảo jisoo ngồi xuống, rồi cất giọng hát.

vầng trăng dần lên, đưa mắt tìm kiếm cô kim jisoo thường lên tầng thượng ngắm mình. nhưng hôm nay chắc không thể tìm ra jisoo đâu, vì em còn đang nằm ngủ yên trong vòng tay của cậu bạn kim taehyung cùng phòng kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro