GHA, chúng tôi tương ngộ ở lưng chừng thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhận ra, thời điểm sơ nhập giang hồ của bản thân quá muộn để hạnh phúc trong thâm tâm kéo dài, có chút chút đầy ắp như ươm hoa. Và tôi tiếc rẻ. Nếu như thời gian có thể quay trở về trước kia của trước kia và bánh xe duyên phận lăn đi khắp đại giang nam bắc, chúng tôi của lúc đó sẽ là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ mang trong mình nhiệt huyết chí tại bốn phương. Niềm vui đó đối với tôi mà nói có thể kéo dài kéo dài... Nhưng, nếu gặp nhau ở thời điểm khác chúng tôi đã không còn là chúng tôi của bây giờ...

Tôi của khi đó là kẻ độc lai độc vãng, mọi thứ tại nhãn giới nhỏ bé quá đỗi mới mẻ tinh khôi. Tôi ở một nơi cổ thành, người đi kẻ đến hợp hợp tan ta. Là bạn, mà đôi khi cũng trở mặt không nhìn. Tôi dừng chân ở một triều đại xinh đẹp mộng mơ, chúng tôi gặp nhau ở một trà lâu, một tửu quán. Chúng tôi thành bằng hữu.

Chúng tôi đã đi qua nhiều nơi, tiêu diêu tự tại cho đến bao phen đau đầu đấu trí. Trên con đường đó không hề cô đơn mà đầy ắp tiếng cười, chúng tôi gặp gỡ thêm những bằng hữu mới. Ở vương phủ, ở chiến trường, ở chốn giang hồ cùng trời cuối đất. Ngày này qua ngày khác, không quản đã bao nhiêu ngày trôi qua. Chúng tôi tự khi nào trở thành những mảnh ghép khó rời, vỗ ngực tự xưng mình là nhân sĩ của một thành trì thương nhớ

Song, tất thảy đều không tránh khỏi trở thành quá khứ cho đến khi một vài mảnh ghép lỏng ra rồi thiếu hụt. Tôi chợt nhận ra, thời gian ngoài kia vụt nhanh quá. Nó cướp đi sự vô tư, tâm trí ở GHA của mỗi người. Chúng tôi ít gặp mặt, một vài người trong chúng tôi tự động xa nhau. Chúng tôi còn là bằng hữu chăng? Còn. Tại trong tâm. Nhưng có cái gì đó không sơ nguyên như buổi ban đầu. Chúng tôi đều thay đổi. Tôi không có khái niệm rõ ràng cho cái thay đổi đó là gì lắm. Nhưng về tình cảm thì không phải đâu. Có cái gì đó ràng buộc trong lòng tôi thì rất chặt. Là tôi cố chấp.

Vô luận tương lai như thế nào, chúng tôi buộc chỉ có thể hoài niệm. Có khi là giang hồ tái kiến ở một địa phương nào đó, cùng quân uống một chén tương phùng. Có khi lại là ngã về số không tròn trĩnh. Thanh xuân ở GHA ngắn quá, tôi cũng sắp không còn dư giả thì giờ. Thanh xuân lưng chừng của chúng tôi không biết sẽ tiếp tục đến khi nào, không biết khi nào chắp nối lại, có niềm vui mới hay có quên bẵng đi một sắc màu quan trọng nhất? Thanh xuân ở GHA tôi chán ghét đột ngột cô đơn, đột ngột lạc lõng ở ngoài kia. Thanh xuân ở GHA tôi hình thành những cảm xúc chính mình không hiểu nổi.

Chỉ hận không thể an bài...
...

Từng nghe, nhân duyên như một ván cờ. Đừng luận về thắng thua, thắng thua là tán tụ.

GHA 5/2020 tôi đợi thời gian trả lời.

#ĐốiTamLang

-Bức tranh này, còn nhiều bức tranh khác nữa, đến khi nào chúng tôi mới lại cùng đứng chung một chỗ cùng nhìn về những câu chuyện chính mình dựng nên?
(18/5/2020 lưu bút)

Tranh: Tuyết Cơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro