61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





khi cả nhóm vào đến phòng khách, bầu trời đang nắng gắt cũng dần chuyển đen đi. felix nhìn sắc rời đang ngày một tối bên ngoài, trong lòng bất giác dâng lên một cổ cảm giác sợ hãi vô hình.

"em sao vậy?" hyunjin thấy người yêu cứ ngẩng người nhìn ra cửa sổ nên vội chạy đến hỏi thăm, tiện tay chốt cửa lại để tránh gió lạnh lên ngoài làm cho felix và mọi người nhà bị cảm.

"em thấy hơi sợ thôi, han đâu rồi anh?"

"lên phòng thay đồ rồi"

khoảng mười phút sau đó, cả nhóm dần tụ lại đầy đủ ở phòng khách đồng thời trời bên ngoài cũng đã bắt đầu đỗ mưa.

hạt mưa đập lên cửa sổ, thời tiết oi bức cũng dần dịu lại nhưng vô tình lại khiến không khí trong nhà trở nên nặng nề.

jisung có lẽ vẫn chưa thoát khỏi nổi sợ khi nãy, cậu ngồi nép vào changbin, ánh mắt vẫn luôn lén lút đặt lên người minho đang ngồi ở đối diện.

"minho lần sau nhớ gọi mọi người, đừng có tựa ý nhảy xuống như thế, cả em và jisung cũng có thể gặp nguy hiểm, biết không?"

bang chan nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của người yêu để sưởi ấm, hình ảnh minho chới với trong hồ nước vẫn in sâu trong đầu anh. anh càng sợ nếu lúc đó felix không kịp đến, có lẽ anh đã mất minho một lần nữa rồi.

"em sợ jisung xảy ra chuyện, lúc đó...là do em..." giọng minho run run, ngập ngừng rồi dừng hẳn lại.

jisung cũng một phen giật thót tim, ánh mắt lúc này đã không thèm giấu giếm mà dính lên người minho.

"do anh cái gì?" seungmin cũng vội vàng hỏi, không phải jisung bất cẩn rơi xuống hồ sao?

"lúc đó jisung muốn đi phao bơi, anh...anh vô tình chạm trúng khiến em ấy ngã xuống hồ...anh xin lỗi, jisung"

cuối cùng, minho không còn giấu được cảm xúc mà bật khóc, tay cậu nắm chặt lấy cánh tay chan, run rẩy không ngừng.

"do anh vô tình chạm trúng sao?"

jisung ngẩng người, không, cậu nhớ lực đạo lúc đó rất mạnh, khoảng cách giữa cậu và mép hồ lại không hề nhỏ thì làm sao có chuyện vô tình chạm mà rơi xuống được.

thậm chí thời điểm đó minho đã hỏi cậu nước có mát không với bộ dạng dửng dưng, trái ngược với nét khóc lóc hiện tại.

"jisung, anh xin lỗi em"

không có hồi đáp.

jisung vẫn ngẩng người ra đó, chìm đắm trong những suy nghĩ bộn bề của mình.

"thôi dù sao cũng không cố ý mà, anh minho mà cố tình đẩy jisung xuống mới hài í"

hyunjin nằm dựa trên người felix, giải vây cho cái không khí lạnh hơn cơn mưa bên ngoài lúc này. 

"anh ấy cố ý!"


hết 61.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro