oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

no♡
________

Những năm 1988, London đang chuyển mình trong những cơn sóng của thời đại mới. Giữa những con phố nhộn nhịp, Sam, một chàng hoạ sĩ trẻ, sống đơn độc trong một căn nhà cũ nát. Từng mảng tường bong tróc, ánh sáng lọt qua những khe hở, như muốn cho thấy một phần nào đó của quá khứ đã lụi tàn. Cuộc sống của Sam trôi qua trong sự tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của chiếc cọ lướt nhẹ trên bề mặt vải, như một bản nhạc đơn điệu lặp đi lặp lại nhàm chán

Sam không phải là một nghệ sĩ bình thường. Anh mang trong mình một tâm hồn nhạy cảm, dễ bị tổn thương. Mỗi ngày, anh thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy cả thế giới xung quanh cứ tiếp tục chuyển động, trong khi bản thân anh dường như bị mắc kẹt trong một khoảng không vô tận. Những ý tưởng sáng tạo đến với anh như những làn sóng, nhưng anh không thể nào chạm tới được. Nỗi cô đơn đè nặng lên trái tim anh, và cảm giác tuyệt vọng lại bủa vây.

Những bức tranh của Sam thường mang màu sắc u ám, thể hiện sự hỗn loạn trong tâm trí. Anh vẽ những hình ảnh méo mó, những cảnh tượng kỳ quái phản ánh chính cuộc sống của mình. Nhưng không ai nhìn thấy chúng. Những tác phẩm đó, dù đầy tâm huyết, lại bị bỏ quên trong góc tối của căn phòng. Sam cảm thấy như những bức tranh đó cũng đang khóc than cho sự cô đơn của anh.

Mỗi buổi chiều, khi ánh sáng mặt trời bắt đầu tắt, Sam ngồi bên khung tranh, lòng nặng trĩu. Anh tự hỏi liệu có ai đó sẽ đến và nhìn thấy vẻ đẹp trong những tác phẩm của mình, hay anh chỉ đơn thuần là một kẻ bệnh hoạn, một người không có giá trị trong mắt người khác. Sự lo lắng và buồn bã chồng chất, làm anh cảm thấy mình như một bóng ma lẩn khuất trong chính cuộc đời mình.

Sam ngồi bên khung tranh, ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều chiếu qua cửa sổ, tạo ra những bóng đổ lung linh trên sàn nhà. Anh đang miệt mài vẽ một bức tranh trừu tượng, những màu sắc hòa quyện lại thành những hình ảnh mà chính anh cũng không thể hiểu nổi. Đột nhiên, cánh cửa cọt kẹt mở ra, và một người đàn ông bước vào.

Gã là Rhino- gã rất nổi tiếng , anh biết chứ . Người đàn ông chững chạc với vẻ ngoài lịch lãm, ăn mặc trang trọng, như thể vừa từ một buổi tiệc sang trọng bước ra. Ánh mắt của gã ta như những viên kim cương lấp lánh, ánh lên sự tự tin và quyền lực. Sam ngước nhìn, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Đây không phải là lần đầu tiên có người ghé thăm, nhưng là lần đầu tiên có ai đó toát lên được sự quyến rũ và sức hút mạnh mẽ như vậy.

"Đẹp lắm!" Rhino nói, ánh mắt dừng lại ở bức tranh của Sam.

"Cậu có tài năng thực sự." Giọng nói của gã nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, như thể đã quen với việc nói những lời khen ngợi. Sam cảm thấy một luồng điện chạy qua người. Trong suốt những năm tháng vẽ vời, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy, cảm nhận được sự nỗ lực và tâm huyết của anh. Cảm giác biết ơn dâng lên trong lòng, như một hạt giống hy vọng nảy mầm trong tâm hồn khô cằn của anh.

"Thật vậy sao?" Sam hỏi, giọng anh run rẩy, lấp lánh sự bất ngờ. Anh không thể tin rằng những lời khen ngợi đó lại đến từ một người như Rhino, người có vẻ ngoài như thể đã từng dạo chơi trong những phòng triển lãm nổi tiếng. Sam cảm thấy như mình đang được công nhận, như ánh sáng lấp lánh cuối đường hầm tăm tối.

Rhino bước lại gần, ánh mắt gã rực rỡ khi quan sát các bức tranh xung quanh. "Tôi thấy ở đây một điều gì đó đặc biệt," gã nói, với một nụ cười ấm áp. "Những bức tranh này mang lại cảm xúc sâu sắc hơn cả những tác phẩm của những hoạ sĩ nổi tiếng."

Tim Sam đập nhanh hơn. Cảm giác ngưỡng mộ đối với Rhino ngày càng lớn. Anh cảm thấy mình như một đứa trẻ tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, khao khát được chạm tới những điều vĩ đại hơn. Đằng sau những lời khen ngợi ấy, Sam bắt đầu tưởng tượng về một tương lai tươi sáng, nơi tài năng của mình được công nhận và trân trọng.

" Xin lỗi, tôi quên giới thiệu" gã lấy trong túi một tấm danh thiếp nhỏ , trên đó có ghi tên và địa chỉ của gã " Tôi tên Rhino, cậu biết tôi chứ?" Câu hỏi của gã như một điều hiển nhiên, gã nghĩ ai cũng biết gã , một người đàn ông tham vọng và giàu có.

" Vâng tôi có biết ngài " Anh biết gã là một nhà buôn tranh nổi tiếng, con mắt thẩm mỹ của gã rất cao, được gã khen như một điều vinh dự.

" Tôi nghĩ với tài năng của cậu chỉ dừng lại ở một nơi thế này thật lãng phí " Gã tỏ vẻ buồn bã nhìn vào mắt Sam.

" Lãng phí ? " Anh nhìn thẳng vào mắt gã hỏi lại. Anh thèm khát những lời khen từ gã.

" Đúng ! Cậu có nghĩ sẽ hợp tác cùng tôi ?" Gã đề nghị đưa tay về phía Sam, nhưng Sam vẫn khá nghi hoặc . Nhìn thấy điều ấy gã nói thêm

" Cậu không muốn những tác phẩm tuyệt vời này của cậu sẽ được trưng bày tại các buổi triễn lãm ? Và bọn nhà giàu sẽ giành lấy những bức tranh của cậu ?"

Sam nhìn vào mắt Rhino, lòng đầy hy vọng. Anh mơ về những bức tranh của mình sẽ được trưng bày trong các buổi triển lãm lớn, và mong mỏi rằng chính những tác phẩm của mình sẽ mang lại niềm vui cho người khác. Nhưng bên trong, một phần nhỏ trong tâm hồn anh vẫn nghi ngờ, lo lắng rằng mọi thứ sẽ không như anh mong đợi.

Trong khoảnh khắc đó, Sam cảm thấy mình như đang đứng giữa hai ngã rẽ. Một bên là ánh sáng hy vọng, bên kia là sự không chắc chắn mơ hồ. Dù thế nào, trái tim anh lại khao khát được yêu thương, được nhìn nhận. Và Rhino, với tất cả sức hút và quyến rũ của mình, đã khơi gợi lên trong Sam niềm khao khát đó, mà không hay biết rằng anh ta chỉ đang kéo Sam vào một vòng tay lạnh lẽo của sự lợi dụng.

" Tôi có thể ? Được hợp tác cùng ngài ? " Sam sẽ cược một lần, một lần tin người đàn ông này. Sam vươn bàn tay bắt lấy tay của gã.

Sam cảm thấy một tia hy vọng le lói, nhưng cùng lúc đó, nỗi lo sợ lại ập đến. Anh không biết mình có thể tin tưởng Rhino hay không. Liệu việc hợp tác này có đưa anh ra khỏi cái bóng của sự cô đơn hay lại khiến anh chìm sâu hơn vào nó? Trong phút chốc, tâm trí anh như lạc lối giữa những cảm xúc đối lập. Lòng tham và sự sợ hãi giằng xé anh.

" Đúng! Hợp tác vui vẻ " mắt gã đầy ý cười, nắm chặt tay Sam như một lời khẳng định ràng buộc giữa hai người.

Nhưng bên dưới những lời nói ngọt ngào, Rhino chỉ nhìn thấy một cơ hội. Gã mỉm cười và đưa ra lời đề nghị hợp tác, không hề hay biết rằng Sam, trong sự ngây thơ của mình, đã sẵn lòng mở lòng đón nhận. Sam chưa nhận ra rằng người đàn ông quyến rũ này có thể đang lợi dụng tài năng của mình, biến anh thành một con cờ trong trò chơi của chính mình.

Những ngày tiếp theo trôi qua, họ cùng nhau tạo ra những bức tranh "giả", với lý do chẳng có một ai sẽ mua những bức tranh của kẻ nghèo khổ, nghệ sĩ mới không có đánh tiếng thà đi sao chép nét vẽ của người khác, gã ép Sam làm theo ý gã . Không những thế. Ngay từ đầu gã khen tranh của em mà ? và Sam dần dần bị cuốn vào vòng xoáy của sự lừa dối. Nhưng trong những khoảnh khắc vắng lặng, Sam lại cảm thấy nỗi trống rỗng bên trong ngày càng lớn. Anh sống trong sự lo lắng, mỗi lần hoàn thành một tác phẩm đều đi kèm với nỗi sợ bị phát hiện. Đằng sau ánh đèn lấp lánh của sự nổi tiếng, trái tim anh lại thổn thức trong nỗi cô đơn.

Cuối cùng, khi một buổi triển lãm lớn diễn ra, Sam đứng giữa đám đông, cảm giác mình như một kẻ lừa đảo. Những ánh mắt đổ dồn về phía anh, nhưng trong lòng anh chỉ có sự lạnh lẽo. Anh nhìn những bức tranh " của mình ", cảm thấy chúng đang chất vấn anh về tính chân thực. Những bức tranh này, dù là của anh nhưng chẳng mang danh của anh, có thật sự là của anh không? Hay chỉ là những sản phẩm của một kẻ không dám sống thật với chính mình?

Ban đầu, Sam đã ngỡ rằng gã là người duy nhất nhìn thấy anh – không chỉ như một hoạ sĩ mà còn là một con người đầy mâu thuẫn và bất ổn. Anh đã trân trọng những lời khen của Rhino, cảm thấy như mình tìm được một người có thể hiểu và chia sẻ những góc tối trong tâm hồn. Sam đã từ từ mở lòng với Rhino, cảm thấy gã là người mang lại cho mình một tia sáng hiếm hoi giữa bóng tối cô đơn và khinh rẻ của xã hội.














" Đồ khốn "

" Ngài đang làm cái quái gì vậy "

" Tại sao ngài lại nhét những thứ kinh tởm này vào tranh của tôi "




" Một gói thuốc phiện thôi ! Làm như vậy giá tranh sẽ cao hơn "





" Không những lừa đảo, mà còn bán thuốc ! Ngài nói đi còn gì là ngài không thể "





" Vũ khí ! Tao còn bán cả vũ khí , ngạc nhiên không "




"... Ngay từ đầu ? "

" Ngài đã lợi dụng tôi? "






" Mày không cô đơn đâu Sam "

" Nhiều đứa ngu như mày lắm "





" Sao ?"





" Tao định giữ mày lâu hơn , nhưng mày biết sớm quá "

" Nhìn thái độ của mày chắc cũng không muốn tiếp tục "

" Đúng chứ "

" Sam "

" Mày quá tham lam để làm người lương thiện, nhưng cũng quá tin người để làm kẻ xấu "

"Tao chẳng hiểu mày vẽ thứ gì trên giấy"

"Những bức tranh treo đầy ngoài kia tao cũng chẳng hiểu nó có gì để những người như mày trân trọng "









Khi mọi chuyện vỡ lở, Sam mới nhận ra rằng anh chỉ là một con tốt nhỏ trong bàn cờ gian lận đầy toan tính của Rhino. Gã không những lừa đảo mà còn âm thầm buôn bán vũ khí và chất cấm , Sam kinh tởm gã.Gã không chần chừ khi phủi bỏ mọi liên quan, để lại Sam một mình gánh chịu tất cả. Sam không bị kết án quá nặng , có lẽ còn có kẻ đứng sau, hẳn là có lòng vị tha? .Tình cảm đặc biệt mà Sam từng dành cho Rhino giờ đây chỉ còn là nỗi cay đắng, một cảm giác bị phản bội đến tận cùng. Sam nhận ra rằng Rhino không bao giờ nhìn thấy anh thực sự, không bao giờ hiểu hay trân trọng những gì anh đã đặt vào từng bức tranh.

Càng nghĩ về Rhino, Sam càng nhận ra sự ngây thơ của chính mình. Rhino không chỉ là một kẻ lừa đảo, mà còn là một biểu tượng cho sự ích kỷ và tham lam của thế giới mà Sam đã ngây ngô tin tưởng. Gã không phải người đặc biệt, không phải người Sam cần trong đời. Rhino chỉ là một con người như bao kẻ khác – tàn nhẫn và sẵn sàng lợi dụng người khác để đạt được điều mình muốn. Những ngày tháng hợp tác mà Sam từng ngỡ là sự công nhận cho tài năng của mình, thực chất chỉ là một màn kịch khéo léo do Rhino dựng lên. Sam không phải người đầu tiên bị lừa và chắc chắn cũng không phải người cuối cùng. Rhino đã từng lợi dụng rất nhiều người như anh – những nghệ sĩ cô đơn, nghèo nàn, và khát khao được công nhận. Sam chỉ là một mảnh ghép trong chuỗi những kẻ bị bỏ rơi khi chúng không còn giá trị.

Rhino là một bài học lớn với Sam, một vết hằn sâu trong cuộc đời mà anh chẳng bao giờ muốn gặp lại. Trước đây, Sam đã từng dành cho gã một tình cảm đặc biệt, không chỉ vì Rhino là người đầu tiên nhìn thấy và công nhận tài năng của anh, mà còn vì Rhino đã mang đến cho Sam cảm giác được quan tâm, dù đó chỉ là ảo tưởng. Rhino, với vẻ ngoài lịch lãm, ánh mắt tinh tường và lời lẽ ngọt ngào, đã khéo léo xây dựng một hình ảnh khiến Sam lầm tưởng rằng gã là người đồng cảm với những nỗi đau thầm kín mà Sam mang trong lòng. Từ đó về sau, Sam tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ để ai khác lợi dụng hay chà đạp lên lòng tự trọng của mình nữa. Rhino sẽ mãi là một vết sẹo trong cuộc đời anh, nhưng Sam biết, từ những vết sẹo đó, anh có thể đứng dậy và vẽ nên cuộc đời mới – một cuộc đời không còn phụ thuộc vào sự công nhận hay tình cảm của bất kỳ ai khác

Khi Sam ngồi trong căn nhà cũ nát, từng bức tranh của anh giờ đây không chỉ phản ánh nỗi cô đơn của bản thân, mà còn gợi nhắc về những con người khác từng bị Rhino lợi dụng. Họ, cũng như anh, đã bị cuốn vào vòng xoáy của sự lừa lọc và bị vứt bỏ khi không còn giá trị. Sam cay đắng nhận ra rằng mọi thứ anh từng tin tưởng, từng khao khát, giờ đây chỉ là những ảo ảnh bị bóp méo bởi đôi tay của kẻ khác.

Ngồi giữa căn phòng tĩnh lặng, Sam bắt đầu vẽ lại. Những nét cọ giờ không còn run rẩy nữa, mà dứt khoát và đầy cảm xúc. Bức tranh cuối cùng của anh không còn là sự thể hiện của khao khát danh vọng hay sự công nhận giả tạo. Đó là bức tranh của sự chân thực, của nỗi đau và sự cô độc, nhưng lần này, anh vẽ cho chính mình.

Sam biết rằng mình chỉ là một trong nhiều nạn nhân, nhưng bức tranh này – tác phẩm cuối cùng – sẽ mãi mãi thuộc về anh, không ai có thể lợi dụng hay cướp nó đi. Trong khoảnh khắc ấy, Sam hiểu rằng dù cô đơn hay thất bại, việc trở thành chính mình, đối diện với sự thật, mới là điều đáng giá nhất.

_____

Không phải bạn không có tài năng , chỉ là bạn chưa nhìn thấy. Đừng để người khác nhìn thấy trước và lợi dụng

Đập đầu 1tỉ lần xl lino hyong nhìu (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro