Chương 30: Cút đi cho khuất mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùng trời le lói vệt hồng quang.
Vì đâu nép mình sau mây ngàn.
Ngặt nỗi mây trôi theo làn gió.
Trơ lại mảnh tình với thế gian...

Kể từ khi Taehyung rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh trong vụ cháy đêm đó, thế giới quan của Jungkook vẫn luôn phủ một màu tăm tối, cho đến giờ phút chính mắt chứng kiến hắn tỉnh lại đây, con người cậu mới thực sự như sống lại.

Bàn tay sẫm màu, từng khớp ngón thon dài rắn chắc, mạch máu ẩn hiện theo từng cử chỉ, hắn chậm rãi đưa lên, tìm đến trước mặt cậu mà ôm lấy.

Jungkook phải cố gắng kiềm chế thân mình lắm mới không lập tức nhào vào lòng hắn, cảm thụ hơi ấm trên lồng ngực người đàn ông này, cùng với vòng tay ấm áp nơi hắn gửi trao. Cậu muốn cất giọng, nói rằng em nhớ anh, rất nhớ anh. Thực sự đã thích anh mất rồi, thích đến gọt nát tâm trí ra cũng chỉ có hình bóng anh mà thôi. Em đã suýt mất anh một lần, sợ rằng nếu lần này không nắm thật chặt, e rằng sau này tư cách ở gần cũng không còn nữa.

Taehyung nhìn đến si mê, nhìn đến mi mắt không thể đóng lại. Jungkook cũng đang đối diện hắn, gò má cậu tròn đầy lấp kín trong lòng bàn tay hắn, cậu trao hắn ánh mắt tràn ngập ôn nhu của mình khi lướt qua ngũ quan sắc sảo trên khuôn mặt, còn hơn cả lần đầu tiên trông thấy sự tuyệt mỹ này.

Những năm tháng đại học khi ấy, lần đầu cậu nhìn trông thấy Taehyung ấy, cũng chỉ là dám cảm thán trong đầu một chữ đẹp... Cực kỳ đẹp mà thôi. Trời sinh ưu ái hắn, vẻ đẹp này có thể khiến người khác đã nhìn qua rồi, chắc chắn muốn nhìn thêm lần nữa, thậm chí nhìn đến không còn điểm nào bỏ sót cũng chưa chắc đã thoả mãn được nỗi lòng. Nhưng mà bản tính vốn không bộc lộ ra ngoài kèm theo chút nhút nhát của cậu đã hoàn toàn khiến Jungkook chẳng dám để tâm đến một người xa lạ. Trong thế giới nhỏ bé khi ấy của cậu, có lẽ chỉ có bản thân và người duy nhất cậu yêu quý là mẹ mà thôi.

Đâu còn có thể có thời gian để ý đến ai khác.

Lại nói, cho dù quãng thời gian kia có cùng Taehyung hắn chung sống dưới một mái nhà, cậu vẫn đinh ninh đối phương là của người khác, cho nên tính đến nay, khi mọi chuyện vỡ lẽ, cậu mới có thể đường đường chính chính cảm thụ vẻ đẹp ấy theo một phương thức rõ ràng hơn.

Tiếng chim ríu rít ngoài khung cửa, mệt mỏi mà đậu lại cành non, nhìn đôi người trao nhau tình nồng ấm, thoắt cái vỗ cánh bay về trời.

Jungkook áp tay mình lên bàn tay Taehyung, từ từ gỡ nó xuống "Được rồi. Em đi gọi bác sĩ đến, anh đợi một lát."

Taehyung thu cánh tay lại sát thân người, gật gù chấp thuận. Cho dù bây giờ Jungkook có bảo hắn lần nữa nhắm mắt bất tỉnh, hắn cũng lập tức nhắm mắt bất tỉnh.

Jungkook rời khỏi phòng bệnh, vừa hay giữa đường lại bắt gặp cha mẹ Taehyung về đến.

"Taehyung ở bên trong, nó chưa có..." Mẹ hắn vừa đi vừa nói, đột ngột lại nhìn thấy cậu xuất hiện ở đây, ngay lập tức chán ghét đến mức thu lại hết câu chữ vừa muốn xuất ra vào bụng.

Jungkook không biết phản ứng đang sục sôi trong lòng bà, thể theo đạo lễ người con, cậu đương nhiên mở lời trước "Bố... Mẹ..."

"Cậu đến đây làm gì, không phải con trai tôi suýt chết vì cậu sao? Còn muốn ám nó đến mức nào nữa." Từng luồng nộ khí trong lòng bà ấm ức dâng lên, sâu thẳm trong ánh mắt chạy qua một tia máu đỏ nhàn nhạt, tông giọng cũng nâng cao, có đến mười phần thì mười phần đều là căm hận kèm đay nghiến. Coi Jungkook cậu như thứ xui xẻo ám quẻ, chỉ cần thấy mặt là muốn tránh xa. Nếu một trong hai người có mệnh hệ gì, người ra đi không thể nào là con bà, chỉ cần Taehyung còn sống, mất đi một người không quan hệ máu mủ thì có việc gì. Nói bà ích kỷ cũng được, bởi bà vốn chỉ có một người con trai duy nhất này mà thôi. Đứa con trai ngu ngốc này, lại chẳng màng đến tính mạng của mình để cứu người yêu nó như vậy, bà chợt thấy hối hận khi ngày xưa không kiên quyết ngăn cản để hai người đến bên nhau.

Jungkook rũ hàng mi mắt, cắm mặt xuống đất, nhìn nền sàn trắng xoá, tâm hồn cũng rơi vào tình trạng không còn gì như thứ màu sắc nhạt nhoà kia, cậu bỗng thơ thẩn cả người, miệng như bị khoá kéo lại, chặt chẽ không mở nổi.

Bởi vì là đúng nên chẳng dám đáp lời... Mọi thứ bà nói đều không sai chút nào. Chẳng phải chính cậu là nguyên nhân cho việc này hay sao? Khơi nguồn của mọi rắc rối, đều mang tên cậu.

"Còn không mau cút đi cho khuất mắt..."

Jungkook ngập ngừng hồi lâu, định bụng sẽ im lặng mà rời đi nhưng chợt nhớ đến điều quan trọng, cậu đành lên tiếng "Taehyung... Taehyung anh ấy tỉnh lại rồi ạ."

"Cái gì." Bà không tránh nổi kích động khi vừa nghe thấy ba chữ Taehyung tỉnh lại, một mạch bỏ lại mọi thứ xung quanh, kéo chồng mình nhanh chân trở về phòng bệnh trước.

Jungkook lặng lẽ nhìn theo, nỗi lòng thập phần nặng trĩu, hơi thở cũng kéo theo trăm ngàn mối lo.

"Em là Jungkook?"

Cậu từ từ ngẩng đầu theo phía phát ra giọng nói. Có chút ngây ra khi không biết người trước mặt là ai.

"Anh là bạn Taehyung, Lee Dongwoo." Người kia thân thiện mở lời, đuôi mắt híp lại kéo dài bởi vì nụ cười mà cong lên. Ăn mặc từ đầu đến cuối đều là thứ thời trang nửa mùa, rất giống mấy tên thanh niên ăn chơi đua đòi với tâm sinh lý của tuổi mới lớn. Phải nói là quá mức ấu trĩ, nếu nhìn qua, chắc chắn có đánh chết cậu cũng không tin người thế này có thể làm bạn Taehyung.

"Chào anh." Hiện tại tâm trạng của cậu cực kỳ tệ, đã chẳng nhấc nổi khoé môi để mỉm cười đáp lại người kia.

"Đừng lo lắng, bác gái là bị kích động quá mới thế thôi. Taehyung có thể không tiếc thân mình vì em mà xông vào biển lửa nên em cũng không được vì chướng ngại này mà bỏ cậu ta."

Vốn dĩ Jungkook là người trước nay suy nghĩ đơn giản, bởi cậu cũng chưa trải cái lẽ đời với nhiều gập ghềnh chông gai này được là bao. Đối với việc đối nhân xử thế mà nói, cậu sẽ luôn theo lẽ thường mà làm, con cái hiếu kính cha mẹ, đền ơn đáp nghĩa, điều này phải xếp hàng đầu. Cho dù có là yêu đi chăng nữa, cha mẹ không bằng lòng, cha mẹ không lấy ấy làm vui, thì chính là bất hiếu, phản lại đạo lý. Chứng kiến từng chữ nặng lời từ phía mẹ Taehyung, cậu chẳng dám nửa lời than vãn, bởi người mẹ nào cũng chỉ muốn con mình bình an cả một đời, cậu hiểu cho bà. Còn về phía Taehyung, nếu hắn vì cậu mà đối đầu lại với bậc sinh thành, Jungkook chắc chắn sẽ không chịu ý để hai người có bất hoà nào xảy ra. Sự lựa chọn cho cậu chỉ có một, cậu chắc chắn sẽ chấp nhận rời đi.

"Em cũng vừa mới tỉnh lại đúng không? Về giường bệnh nghỉ ngơi trước đi, em mà có sao, Taehyung cũng không chống đỡ nổi."

Jungkook đành gật gù chấp thuận. Cậu xoay người rời đi, nhưng chân mới bước vài bước, đã nhịn không được mà phải quay lại phía phòng bệnh Taehyung. Lưu luyến này hẵng còn vấn vương đậm sâu. Nói là bỏ, có mấy phần can tâm mà bỏ?

Jungkook khép nép vào một góc bên cạnh cánh cửa, nghiêng đầu quan sát Taehyung đang được bác sĩ dỡ bớt các thiết bị trên người. Cậu loáng thoáng nghe được tình trạng hắn đã ổn định, thậm chí vài ngày nữa xuất viện cũng không sao, Jungkook bỗng nhẹ cả nỗi lòng.

"Taehyung, hiện tại có muốn ăn gì không, mẹ cho người đi mua."

"Mẹ. Jungkook chưa có về tới sao?"

Thần sắc bà từ vui vẻ khi con trai tỉnh lại một bước chuyển thành tối sầm, giống như thời tiết mấy ngày nay bất thường, mới vừa chừng hửng nắng, chớp cái đã một kéo đến một bầu mây đen. Câu đầu tiên hắn nói. Thế mà lại là gọi tên cậu, cái người bà chẳng chút nào ưa kia. Bà thu liễm lại tất thảy sự phẫn nộ như muốn tràn ra ngoài kia, ngồi xuống một bên từ từ bộc bạch phân trần "Con biết không, việc ta hối hận nhất chính là khi xưa đã quyết định để con cùng nó kết hôn. Cái gì trái với quy luật tự nhiên, đều chính là tai hoạ. Con xem, từ ngay khi xưa con chết mê chết mệt nó, đã trở nên cứng đầu đến thế nào, lời ta nói một chữ cũng không nghe lọt tai nữa. Giờ lại còn vì nó mà suýt mất cả mạng, nếu như còn chung sống lâu dài nữa, hậu quả chẳng phải càng thảm hơn sao?"

Tinh thần của Taehyung khi tỉnh lại cực kỳ tốt, bởi vừa mở mắt ra người đầu tiên hắn thấy là cậu, sau đó lần lượt người thân tất cả đều ở đây. Cũng chẳng vui được bao lâu bỗng từ đỉnh cao hụt hẫng ngã xuống đáy vực "Con đã làm tất cả những gì mẹ muốn..."

"Mẹ cũng đã nói với nó rồi, nó không có phản ứng gì, chắc hẳn cũng tự biết mình biết ta."

"Con đã làm những gì mẹ muốn." Taehyung không kiên nhẫn, cất cao giọng, lần nữa nhắc lại.

"Đó là vì lúc đấy ta hồ đồ." Mẹ hắn cũng dần mất khả năng khống chế, lớn tiếng quát.

Không khí trong phòng bệnh nóng đến bỏng tay.

"Đã đủ chưa. Con nó vừa mới tỉnh lại, bà quát mắng cái gì." Cha hắn là người ngoài cuộc, vốn dĩ ngay từ đầu chuyện Taehyung là đồng tính, ông có thất vọng, song vì con trai đã cố gắng nhiều, có sự nghiệp khá giả của riêng nó, ông cũng không khắt khe việc Taehyung đến với ai nữa. Nhưng để mà nói nếu như là nữ, có khả năng sinh con đẻ cái, vẫn tốt hơn nam. Việc hai mẹ con bất hoà với nhau vì vấn đề bạn đời của hắn, đây không phải lần đầu. Trước đây, ông tỏ thái độ không quan tâm, nhưng hiện việc đến nước này, ông không thể trơ mắt đứng nhìn nữa.

"Jungkook mới là người cứu mạng con. Không phải con cứu em ấy." Cơ mặt Taehyung căng cứng từ từ thả lỏng, hắn đưa mắt nhìn mẹ mình, thoát khỏi cái dáng vẻ có chút ngông cuồng khi nãy, dùng lời lẽ nhẹ nhàng nhất có thể, kể lại đoạn quá khứ kia để minh chứng. Có thể nói đã dùng thành ý đến trăm phần chỉ để mong bà có thể hiểu thấu.

Mẹ hắn không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa "Chuyện gì? Nó cứu... Con?"

"Lúc đó con đã ngất trước khi đưa Jungkook ra ngoài, sau đó không biết gì nữa, nhưng ắt hẳn một điều là em ấy phải một mình chống đỡ, đưa con ra khỏi nơi lửa đang cháy rụi, nếu không có Jungkook, con trai mẹ có thể đã thành tro trong đấy luôn rồi."

Dongwoo ngồi một phía bên bàn theo dõi câu chuyện từng chút một mà chưa hề lên tiếng. Bởi cái phức tạp từ gia đình người ta, xen vào cũng chẳng khuyên giải được gì. Thậm chí rất có thể mình sẽ bị người ta nói là nhiều chuyện. Anh nhàm chán đảo mắt khắp phòng một lát, sau đó nhìn đến phía cánh cửa đang hé mở kia, thấy có người thập thò phía bên ngoài, anh nheo đôi mắt một mí của mình lại.

Vừa hay, nhân vật chính lại đang xuất hiện đây rồi. Xem ra chuyện này, không tham gia, không phải phong cách của Dongwoo anh rồi. Dongwoo nhếch đầu lông mày, miệng hơi nhếch lên một chút "Chuyện này, cứ hỏi chính chủ cho rõ có phải không. Jungkook, em đứng ngoài đó làm gì, em cũng là người nhà mà, còn không mau vào nói xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro