1. Một chiếc eo thon như dương liễu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Kinh thành Ly quốc ở ngay ngã tư đường. Thương nhân thường lui tới. Người đi đường không dứt. Cảnh tượng bốn phía đều phồn vinh.

Thất vương gia Kỳ Ngôn ngồi ở Túy Hương lâu. Rảnh rang dựa lan can cửa sổ. Đem khung cảnh thu hết vào mắt. Đột nhiên giống như là bị cái gì đó hấp dẫn. Ánh mắt chuyên chú nhìn vào một phương hướng.

Đó là nơi chuyên buôn bán giao nhân. Giao nhân khóc như mưa vì bị bốn người to lớn bắt. Bọn chúng đến để tìm giai nhân về mua vui hay  bán cho Hoàng Tôn quý tộc giành lấy món lợi kếch sù.

Giờ phút này, một trang hán khỏe mạnh hướng về phía lồng nhốt giao nhân hung hăng vung roi. Vừa đánh vừa chửi:

"Ta bảo ngươi không khóc. Đánh chết ngươi. Xem ngươi còn bướng bỉnh nữa không."

Giao nhân đã là thương tích khắp người. Vải thô xiêm áo lam lũ không chịu nổi. Loáng thoáng có thể thấy được vết sẹo đỏ sẫm qua thời gian đã lâu. Chắc là thường xuyên bị đánh dữ dội như vậy. Hướng về phía trước của lồng nhìn tráng hán không trốn không né, thẳng lưng nói:

"Vậy ngươi đánh chết ta đi."

Tráng hán tức giận tới mức phát run. Với tay lấy từ bên cạnh một cây tiểu đao. Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo:

"Dù sao cũng không muốn nhìn nước mắt của ngươi rồi. Ta hôm nay sẽ trực tiếp móc con mắt ngươi bán."

Giao nhân không có một tia sợ hãi. Tráng hán nắm từ cổ áo lên đầu. Làm bộ muốn móc mắt. Kỳ Ngôn rốt cuộc thấy rõ mặt của giao nhân. Vô cùng xinh đẹp

Giao nhân thật đẹp. Trời sinh tóc xanh mắt ngọc. Kỳ Ngôn tự nhận kiến thức rộng rãi. Đối với sắc đẹp sức chống cự hơi tệ. Dù biết người này là giao nhân  vẫn không khỏi thở dài một tiếng: đúng là giai nhân.

Một viên đạn chỉ theo gió đánh rơi tiểu đao. Kỳ Ngôn từ lầu hai nhảy xuống. Hướng về phía trong lồng giao nhân hỏi:

" Có thể cho ta biết tên?"

Tráng hán cực kỳ tức giận. Nhìn đến hắn một thân phục sức danh quý cùng khí chất không tầm thường. Biết là danh phận không nhỏ. Vội nịnh hót cười nói:

"Chưa từng có. Chỉ chờ đại gia mua là đặt tên tuổi."

Kỳ Ngôn cười nói:

" Quật cường hung mãn như vậy. Liền gọi là Tiểu Man thôi."

Giao nhân thẳng cau mày:

"Không thích. Đó là tên nữ tử. Ta về sau muốn làm nam tử."

Kỳ Ngôn bật cười:

"Phải không? Thật đáng tiếc. Gặp phải ta. Ngươi chỉ có thể lựa chọn là một cô gái."

Nói rồi ném ra ngân phiếu. Tráng hán nhận lấy. Vội vui vẻ ra mặt  mở lồng mổ khóa. Nhìn giao nhân nói:

"Ngươi hôm nay gặp phải quý nhân. Về sau phải hầu hạ ngài."

Giao nhân yên lặng nhìn nam tử tuấn dật trước mặt, nói:

"Ngươi không phải muốn ta khóc. Ngươi muốn nước mắt châu báu của ta. Muốn móc mắt ta. Ngưng Bích Châu. Đó là thứ quý giá đáng mất tòa thành."

"Bổn vương mới không cần người trân châu nước mắt rẻ mạt ấy."

Hắn một tay nhẹ nâng cằm giao nhân. Một tay quấn chặt eo. Giọng mang khinh bạc.

"Anh đào làm miệng. Dương Liễu eo thon. Bản thân ngươi so với  con ngươi ngươi còn đáng tiền hơn nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro