3. Ba hạt lệ rơi thành chuỗi ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hôm nay vẫn ở chỗ cũ trong sân luyện vũ. Một nữ nhân dáng vẻ vội vàng đột nhột trên mái nhà nhảy xuống. Xách theo kiếm. Cáu kỉnh quát lên:

"Thì ra ngươi chính là giao nhân không ra nam ra nữ. Dùng yêu thuật mê hoặc Kỳ Ngôn."

Tiểu Man không kịp trốn tránh. Mũi kiếm đã đâm vào bụng của nàng. Đâm vào ba tấc mới rút ra. Máu bắn thành tia vọt ra ngoài.

" Làm càn."

Nghe tiếng chạy tới Kỳ Ngôn lập tức đánh rớt kiếm của cô gái. Cau mày quát lên.

"Tần Phù. Làm hỏng đại sự của ta."

Hắn ôm lấy Tiểu Man đã hôn mê. Gấp giọng mệnh người làm đi kêu ngự y.

Băng bó bôi thuốc. Chạm vào vết thương. Tiểu Man bị đau tỉnh lại. Cắn răng nắm thật chặt mép giường. Không kêu một tiếng.

Cùng là người luyện võ. Tần Phù hạ thủ rất nặng. Nhưng cũng sợ hắn trách cứ. Chỉ muốn dạy dỗ nàng chút. Đường kiếm dưới bụng không làm nàng chết. Không đến một tháng có thể khôi phục.

Hắn thấp giọng nói:

"Đau thì khóc đi."

Tiểu Man không nói lời nào. Ngẩng đầu nhìn nóc nhà. Một hồi lâu mới nói:

"Tại sao phải khóc? Ta nói rồi. Sẽ không vì ngươi chảy một giọt lệ."

Kỳ Ngôn bình tĩnh nhìn nàng. Chợt cười:

"Thì ra. Ngươi khi muốn khóc. Sẽ nhìn bầu trời. Như vậy nước mắt cũng sẽ không chảy ra. Thật là cách tốt. Nhưng chịu đựng như vậy. Có phải rất vất vả hay không? Nơi đây chỉ có ta. Ngươi không phải cần đề phòng như thế."

Tiểu Man trên mặt lạnh lùng.Tay hắn ần vào má Tiểu Man, làn da trắng nõn mềm mại, làm cho người ta không nhịn được lưu luyến. Hắn thu tay lại. Khẽ than thở:

"Tiểu Man. Ta chỉ muốn ngươi là chính ngươi."

Nói xong. Liền đứng dậy khép cửa rời đi.

Trên gương mặt còn lưu lại cái ấm áp của đầu ngón tay hắn. Rõ ràng khó phân rõ. Tiểu Man thổn thức trong bóng tối. Khóc không thành tiếng.

Từ nhỏ bị bắt nuôi nhốt đánh dữ dội. Dù có đau đến mấy. Nàng đều cắn răng gắng gượng bỏ qua. Cho dù cùng là giao nhân. Đồng bạn lại học được xu nịnh còn nàng thì không bao giờ chịu làm không người nào chịu mua. Chịu nỗi khổ da thịt này.

Chưa từng có người. Như hắn vậy. Hỏi một tiếng nàng có đau không. Như hắn vậy. Ôn nhu nói với nàng. Ta chỉ muốn ngươi là chính ngươi.

Trên giường trân châu rơi ra tán lạc. Giống như là lá trên ngọn cây chịu khổ cực trong đêm đọng lại những giọt sương. Nhẹ nhàng rung động. Nàng nhịn đau gượng dậy nhặt trân châu lên. Xuyên thành chuỗi ngọc dính vào ngực áo. Ngày kế. Tiểu Man bắt đầu sốt cao. Toàn thân ửng hồng.

Kỳ Ngôn gọi ngự y hôm qua đến. Trách cứ:

" Ngươi làm thầy thuốc kiểu gì thế hả? Sao lại làm người ta ốm nặng hơn?"

Ngự y nơm nớp lo sợ lần nữa bắt mạch. Hồi lâu. Mới nói:

"Vương gia không biết. Giao nhân biến thân. Sẽ sốt cao như vậy. Cũng không cần lo ngại."

Xác định không có gì đáng ngại. Kỳ Ngôn ngồi một mình ở mép giường. Khẽ vuốt gò má của Tiểu Man:

"Ngươi tất nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro