7. Khi nào vì ta rơi lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Được Tiểu Man khuyên. Hoàng thượng cuối cùng thỏa hiệp. Chỉ hạ lệnh không bắt giao nhân. Cho dù như thế. Tiếng bất mãn vẫn không dứt. Có thể tưởng tượng nếu ban đầu khư khư cố chấp phổ biến chỉ thị cảnh tượng sẽ náo như nào. Làm như thế. Tiểu Man là mừng rỡ. Nhưng thân là Quý Phi. Nàng là xấu hổ. Quân chủ nên lấy giang sơn xã tắc làm trọng. Mạnh mẽ lấy hào đoạt cố nhiên không thể làm. Gia quốc vững chắc phải phụ vào lòng người. Lòng người rối loạn. Mất nước. Cũng không xa. Hoàng thượng hiện tại suốt ngày ở cung điện của Tiểu Man. Ngay cả tấu chương cũng chuyển dời đến nơi này phê duyệt. Tiểu Man cười khổ. May mắn hắn chưa hoang dâm không để ý triều chánh.Vẫn quan tâm chính sự. Nếu không nàng nhất định là bị chỉ trích vì khuynh thành Loạn Quốc Đắc Kỷ hạng nhất. Hồi thần . Mới phát giác hoàng thượng đứng một mình ở ngoài điện. Chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Tiểu Man trong lòng rung động. Đứng dậy dẫn hoàng thượng vào điện. Chạm vào tay hắn lạnh như băng. Là đã ở bên ngoài lập thật lâu. Vội phủ thêm áo lông cho hắn hỏi:

"Hoàng thượng. Vì sao không vào điện?"

Hoàng thượng chỉ cười nhạt:

"Ngươi thể hàn. Sợ nhiệt. Ta ở ngoài điện cho lạnh thân thể rồi vào."

Tay nắm áo lông dừng lại. Giao nhân ở Đông Hải. Cùng cá không có nhiệt độ. Tự nhiên sợ nhiệt người. Sớm chiều chung đụng. Nàng lại chưa bao giờ lưu ý mỗi đêm trước khi đi ngủ hắn đều muốn đi ra ngoài điện. Lạnh thân thể mới vào điện.

Tiểu Man ngẩng đầu lên. Nhìn nóc nhà. Lòng bàn tay thật chặt siết chuỗi ngọc trước ngực. Trong mắt ngọc hơi nước tràn ngập. Cuối cùng không có rơi xuống.

Hoàng thượng nhìn chuỗi ngọc trong suốt. Hiểu rõ cười nói:

"Nam tử chân chính. Nên nhường cô gái rơi lệ."

" Phải."

Khóe mắt hắn nụ cười sâu hơn. Đưa tay phủ hướng bụng của nàng.

"Nghe nói cô gái nghe tiếng hài tử của mình khóc nhất định không kìm được nước mắt. Ta rất mong đợi nhìn ngươi một khắc rơi nước mắt."

Đêm khuya. Mộng tỉnh lúc. Tiểu Man cảm giác một đôi tay lạnh như băng mơn trớn chuỗi ngọc trước ngực nàng. Có một thanh âm thở dài:

"Khi nào ngươi mới có thể vì ta rơi một giọt lệ?"

Trong lời nói có những phép màu làm nàng rối lòng. Muốn nữa lắng nghe. Thanh âm kia lại theo gió đêm hóa đi. Một chút cũng không có bóng dáng. Làm như nghe nhầm. Nàng muốn mở mắt. Nhưng vẫn buồn ngủ. Vừa trầm ngủ say đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro