Chương 19. Phá án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái loại đàn ông cả ngày cùng người khác tình chàng ý thiếp như anh, còn lâu tôi mới thích!"
_________________________________________

Gin híp mắt nhìn chằm chằm bệ cửa sổ, sau đó lộ ra ý cười cao thâm khó dò.

Ý cười này không chút sơ hở nào lọt vào tầm mắt Shinichi, cậu theo ánh mắt Gin nhìn lại, ở trên bệ cửa sổ phát hiện dấu vết của hai vết xước mảnh.

Vết xước này rất nhỏ, không giống như do lưỡi dao sắc tạo thành, mà giống như sợi dây nào đó cố gắng kéo thân thể lên bệ cửa sổ làm nên.

Lẽ nào hung thủ ......

Shincihi trong ánh mắt kinh ngạc của Takagi chạy đến bên cửa phòng, quả nhiên ở trên khung cửa cũng có những vết xước mảnh nhỏ tương tự.

Hung thủ nếu dùng thủ pháp này, thì dù cho không có mặt ở hiện trường ai cũng có thể trở thành kẻ giết người !

Đồng thời Shinichi lại hiểu biết hơn về khả năng quan sát cũng như năng lực trinh thám của Gin, Gin xử sự bình tĩnh, quan sát những chi tiết rất nhỏ, năng lực phá án siêu cường, làm đối thủ thì thực sự khiến người ta cực kì kinh khủng. Nhưng nếu làm chiến hữu, Shinichi thật lòng khâm phục Gin, bọn họ có thể lý giải lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau, giống như bạn bè thân thiết.

Suy nghĩ thoáng chốc của Shinichi về Gin tạm thời bỏ xuống, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phá án vụ tiểu thư Julia rơi lầu, những cái khác trước hết bỏ qua một bên.

Tiếp đến Shinichi đi lục soát nơi Julia ngã xuống, chính là phía dưới cửa sổ của căn phòng.

Phía dưới phòng Julia chính là một bãi cỏ xanh ẩm trải rộng, xung quanh là một vài cây cổ thể, cách đó xa hơn là một con đường nhỏ dẫn đến một căn nhà nhỏ trồng hoa.

Shinichi thử hỏi một cảnh sát đang lục soát gần đó, lúc bọn họ đến hiện trường thì có phát hiện dấu vết cỏ bị người dẫm lên hay không, hay là trước khi xảy ra vụ án có ai đã đi qua đây không.

Nếu như không có ai, dựa theo suy lý bình thường thì người đầu tiên phát hiện ra nạn nhất là Conny có hiềm nghi lớn nhất.

Shinichi kiểm tra khu vực xung quanh nơi cảnh sát kia vừa đứng, hiện trường quả nhiên như cậu suy nghĩ, vùng đất Julia rơi xuống lưu lại một vũng máu rất lớn. Nếu người sống xuất huyết, tiểu cầu sẽ bắt đầu tụ máu lại, đến khi quá trình cầm máu hoàn tất, tuy nhiên người chết thì không có dấu hiệu tụ máu này, nhưng điều này còn cần pháp y tiến hành phẫu thuật thi thể thì mới biết chính xác được. Đáng tiếc Aishair không cho phép người ngoài ngoại trừ pháp y dò xét thi thể chị gái anh ta, bằng không cậu thật muốn đi kiểm tra một phen, trên thi thể của Julia chắc chắn sẽ tìm ra được nhiều manh mối.

Mà căn cứ theo độ cao của phòng Julia, nạn nhân rơi xuống quả thật như chết ngay lập tức, thế nhưng nếu như hung thủ sử dụng phướng pháp kia, căn bản không cần ngoại lực chỉ cần dựa vào trọng lực cơ thể của Julia là có thể hoàn thành một vụ ám sát không cần có mặt ở hiện trường đầy hoàn mĩ.

Shinichi nhìn xung quanh một lượt nữa, để ý đến một căn phòng khác cũng ở vị trí nơi Julia rơi xuống, liền hỏi thám viên Takagi: "Anh Takagi, căn phòng kia dùng để làm gì?"

Căn phòng của Julia nằm phía dưới căn phòng có rèm cửa sổ sẫm màu đóng kín, lộ ra một luồng không khí quỷ dị.

Takagi không xác định trả lời: "Nghe nói là phòng chứa đồ tạm thời, vì chuẩn bị cho hôn lễ của Julia nên đặt mua rất nhiều đồ, thế nên dùng tạm một căn phòng để chứa hàng hóa."

Shinichi đăm chiêu hỏi: "Anh Takagi, cửa sổ của căn phòng này lúc xảy ra án mạng là đóng hay mở?"

"Lúc chúng tôi đến thì nó vẫn đóng." Takagi nâng cằm suy nghĩ một chút, sau đó mới trả lời vấn đề của Shinichi.

Shinichi câu lên nụ cười tự tin, nếu như hung thủ dùng phương pháp giết người kia, con đường hủy diệt chứng cứ tốt nhất chính là đi ra ngoài từ cửa sổ của căn phòng để đồ kia.

Hai người đứng đối diện nhau trên lầu, vẻ mặt khác nhau, không biết đang suy nghĩ gì.

"Tử tước Bernard? Con vật nhỏ anh nuôi thật thú vị, chỉ là không biết nếu để 'ngài ấy' biết được, ngài sẽ có phản ứng gì?" Wolfrum tà mị nở nụ cười, dựa vào bệ cửa sổ thảy điếu thước, tro xám theo gió nhẹ bay vèo lên không trung.

"Hừ, nếu biết thì sao?" Gin liếc mắt khinh thường, "Chẳng qua là tiểu nhân vật tạm thời có giá trị, vị kia sẽ không để ý."

Wolfrum rất thân quen vỗ vai Gin cười nói: "Con trai bá tước Kudo cũng xem là một tiểu nhân vật?"

"Quý tộc không có thực quyền, dù cao quý cũng không làm được trò trống gì." Mắt Gin u ám lại, thấp giọng nói.

"Cậu ta biết thân phận của anh, anh vẫn để mặc cậu ta tự do quay về, chơi lớn như vậy là anh không có ý định để cậu ta dứt ra khỏi mình? Tôi nhìn thái độ của anh đối với tiểu quỷ kia, tựa hồ có chút không giống nhau." Gió lạnh thổi qua, điếu thuốc trên tay Wolfrum lập lòe, nếu như 'ngài ấy' biết Gin đang nuôi một bé con bên mình, nói vậy sẽ có trò hay để xem đây.

"Con mồi đã lao đầu vào lưới, có thể thoát khỏi thợ săn?" Gin nghiêng đầu kề sát vào Wolfrum, tay trái nắm chặt tay phải đang cầm điếu thuốc của Wolfrum, đem điếu thuốc đang lập lòe sáng kia đến bên bệ cửa sổ tàn nhẫn dập tắt.

Khói xám theo gió rải rác xuống đầu Shinichi, cậu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hình ảnh Gin đang đùa giỡn Wolfrum.

Nhất thời trên trán Shinichi trượt xuống ba vạch hắc tuyến, sao chỗ nào tên Gin này cũng có thể đùa giỡn đàn ông vậy ! Trước mặt mọi người, thực sự phong nhã đầy xấu hổ !

Takagi cũng nhìn thấy một màn này, liên tưởng đến lời nữ sĩ Isabel* vừa nói, lòng tin việc Gin yêu thích đàn ông cũng lập tức nhiều hơn, vậy nên khoảng cách Gin là kẻ tình nghi lại bị kéo xa ra một đoạn.

* nữ sĩ Isabel hình như là tên giả của Vermouth

Shinichi nổi giận đùng đùng đi theo đám người Takagi đến phòng chứa đồ, người hầu phụ trách phòng mở cửa cho bọn họ, sau đó cũng đi theo vào.

Shinichi đi đến trước cửa sổ phòng, kéo chiếc rèm sẫm màu kia ra, ánh mặt trời chói mắt trong nháy mắt chiếu rọi khắp căn phòng, dấu giày nhàn nhạt trên bệ cửa cũng hiện ra rõ ràng.

Thám viên Takagi lập tức gọi một cảnh sát khác lại thu thập chứng cứ, lấy cả dấu chân cũng như dấu vân tay, cũng hỏi luôn ai có chìa khóa phòng chứa đồ này.

Shinichi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nếu như cậu là hung thủ, trước khi đến nơi này đã vội vội vàng vàng lấy đi công cụ gây án trên người Julia, đồng thời nhét khuy cài áo của Gin vào tay Julia, chưa hẳn có đủ thời gian hủy hết chứng cứ, hơn nữa căn phòng cất giữ đủ thể loại đồ vật thế này không phải là nơi hủy chứng cứ tốt nhất sao?

Khoan... khoan đã! Xét theo thân thủ cùng tính cảnh giác như Gin, sao có thể dễ dàng để người khác lấy đi cúc áo trên người mình ? Trừ phi Gin là cố ý để người kia trộm đi cúc gài !

Tạm thời bỏ qua nghi vấn khuy áo của Gin, Shinichi nói cho Takagi biết suy nghĩ của mình, thám viên Takagi lập tức cho cảnh sát lục soát tìm thêm chứng cứ khác trong phòng.

Đám cảnh sát không có phát hiện gì, đúng lúc người quản lý phòng phát hiện một cái gạt tàn vốn không nằm trong phòng chứa đồ, dưới đáy gạt tàn có vết máu. Sau khi lấy khẩu cung của người hầu, cái gạt tàn này là vật sở hữu của chủ nhân tòa dinh thự - Aishair.

Cảnh sát lập tức lấy gạt tàn đi giám định, tuy rằng hiện tại còn chưa biết vân tay và dấu máu trên gạt tàn là thuộc về ai, thế nhưng kẻ tình nghi quay một hồi lại chuyển hướng về em trai Julia là Aishair.

Shinichi tiếp đó đi tới chỗ xếp rượu vang đỏ trong những thùng gỗ, tìm thấy một cái đinh chưa được đóng hẳn vào, cậu ngồi xổm xuống cẩn thận nghiên cứu, cái đinh này cùng với lỗ nhỏ trên thùng kích thước không khớp nhau, hơn nữa cấu tạo của cái đinh này không hoàn toàn đồng nhất với cấu tạo của chiếc đinh khác trên cái rương. Vả lại bên cạnh cái rương, có đặt một cái búa.

Shinichi mở nắp rương ra, nhìn thấy bên trong xếp đầy rượu đỏ, rượu đỏ được chứa trong những thùng gỗ riêng biệt, phía dưới xếp đầy rơm rạ, mà trong những rơm rạ khô màu vàng này sợi dây màu trắng bạc càng dễ phát hiện .

Shinichi thầm hô lên, rốt cuộc cũng tìm được, dụng cụ giết người của tên sát nhân đã giết Julia !

Takagi rất nhanh kêu hai người đến thu thập chứng cứ, mà anh lúc này cũng đã phục sát đất năng lực thám tử của vị thiếu niên quý tộc trước mắt, ở trong lòng mình yên lặng gọi cậu là tiểu Holmes.

Cho đến lúc này cảnh sát đã xếp em trai Julia là Aishair vào danh sách kẻ tình nghi, chờ kết quả giám định lại sẽ cho người báo cáo.

Shinichi lại cảm thấy vụ án này không hề đơn giản như vậy, cậu đi tìm người hầu phụ trách căn phòng giữ đồ, hỏi ông xem thử ngày hôm nay có ai đi vào trong này.

"Bởi vì hôm nay tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho tiểu thư Julia, nên hầu như người hầu nào cũng đi vào đây." Người hầu cau mày suy tư nói, tuổi tác có chút lớn nên ông không thể nhớ rõ toàn bộ người ra vào phòng chứa đồ.

"Vậy sau khi tiểu thư Julia rơi lầu, có ai tiến vào phòng chứa đồ không?" Shinichi lại hỏi, đinh cùng sợi dây nhất định phải đợi khi Julia ngã xuống mới có thể thu về, mà theo trình độ cẩn thận của hung thủ, lúc chưa đóng được hẳn đinh vào trong rương thì hung thủ bị quấy rầy, vì thế chỉ có thể vội vã rời đi.

"Lúc đang diễn ra tiệc rượu thì bị thiếu rượu Vodka, có người phục vụ thông báo với quản gia để tôi đi qua lấy thêm rượu...... Vì thế lúc tiểu thư Julia rơi xuống tôi không có mặt ở đây, thế nhưng lúc tôi đưa rượu xong rồi quay lại thì có thể một bóng người vụt qua, đi tới phía cuối rồi biến mất rất nhanh." Đến chính người hầu cũng không thể xác định rõ được, bởi vì người đó chạy trốn thực sự quá nhanh.

Shinichi vội vã hỏi tới: "Ông có nhìn thấy dáng vẻ của người kia không?"

"Không có, thế nhưng quần áo người kia mặc giống với quần áo của mấy người phục vụ." Người hầu nỗ lực nhớ lại tình cảnh ấy, thứ duy nhất rõ ràng chỉ có cái này.

Lại là phục vụ viên?

Shinichi nhớ tới ngươi truyền tin cho Conny cũng là một phục vụ viên, mà lúc Julia rơi lầu người đưa Conny đi cũng là phục vụ viên, tần suất xuất hiện của người hầu này đều có khắp mọi nơi, thời gian thật sự là quá trùng hợp, nếu như không phải hung thủ sai khiến......

Julia từng nói, nàng hiện đang ở cùng một tên phục vụ, giả thiết người hầu đó là hung thủ, tiểu thư Julia hẳn là cũng không đề phòng, vì thế bên trong căn phòng không có dấu vết xô đẩy.

Shinichi lập tức chạy đi tìm Gin, kiểm tra xem cúc gài của hắn có phải do người phục vụ này lấy trộm hay không.

"Hừ, không phải." Gin quả quyết phủ nhận nói, "Nếu như đồ vật trên người tôi dễ dàng bị người khác lấy đi như vậy, tôi đã sớm chôn thây trong lòng đất."

Shinichi lườm một cái, cười ha ha hai tiếng, trong bụng nói thầm quả nhiên Gin sẽ nói như vậy.

"Người lấy khuy áo của tôi là Vermouth." Gin hơi cau mày, hai tay khoanh trước ngực tựa lên tường, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

"A! Vermouth?" Shinichi sửng sốt há miệng, Vermouth lại chạy đi tìm náo nhiệt gì đây nha !

"Hừ, tự em hỏi nàng." Gin không hứng thú với chuyện của Vermouth, cho nên việc nàng lấy đi một khuy áo của hắn hắn cũng không muốn ngăn cản.

"Này này, sao anh có thể tùy tiện đưa khuy áo cho Vermouth như vậy?" Shinichi đã triệt để không biết nói gì, Gin luôn cẩn thận với mọi việc nhưng đối với Vermouth lại không đề phòng? Tuy rằng cậu cảm thấy Vermouth sẽ không hãm hại Gin, thế nhưng thái độ rộng rãi của Gin đối với Vermouth làm cậu có chút không thoải mái.

"Hừ, xú tiểu quỷ, biểu hiện này của em là ghen sao." Gin duỗi một ngón tay ra đặt trên môi Shinichi, độ ấm của lòng bàn tay khiến tim Shinichi trong lúc nhất thời đập nhanh hơn.

"Nào có!" Khóe miệng Shinichi co giật, tròn mắt trừng Gin, "Tôi cũng không phải thích anh, thì làm sao phải ghen tị? Cái loại đàn ông cả ngày cùng người khác tình chàng ý thiếp như anh, còn lâu tôi mới thích !"

Khóe môi Gin câu lên, rất hứng thú cười nói: "Tôi cùng ai tình chàng ý thiếp?"

"Tối hôm qua cái tên nhóc tóc vàng quyến rũ anh, còn vị Wolfrum kia nữa." Shinichi tức giận trả lời, cậu là tận mắt nhìn thấy.

"Tên nhóc tóc vàng tối qua đúng là rất ngon miệng, đáng tiếc bị người nào đó ở trong phòng đánh đuổi, còn cái tên Wolfrum kia...... Gã là người giúp đỡ cũng là tình nhân cũ của Julia, tên đàn ông được ả đàn bà ngu xuẩn Julia kia để mặt tới em nghĩ sẽ được tôi coi trọng?" Gin cố ý dừng một chút, sau đó mới không chút hoang mang giải thích dưới cái nhìn dõi theo đầy mong chờ của Shinichi.

"Nha nha, Julia đáng thương đã tạ thế rồi, tên đàn ông tàn nhẫn như anh sao còn ở đây phỉ báng nàng." Vermouth đột nhiên hiện ra phía sau hai người, trong tay cầm một chiếc khăn chấm chấm giả vờ khóc hề hề.

Gin ghét bỏ nghiêng người qua, Shinichi vừa thấy Vermouth, liền vội vàng hỏi sao nàng lại lấy trộm cúc áo của Gin.

"Nha nha, tối hôm qua tôi cùng Julia đánh cược, ai lấy được khuy áo trên người Gin trước, người thắng có thể bắt người thua hôn một người bất kì trong bữa tiếc. Chuyện đương nhiên là tôi đã thắng, nên để Julia hôn một lão già 70 tuổi." Vermouth nói tới vụ cá cược này liền hưng phấn dị thường, cũng không thèm khóc nữa, kích động ném khăn tay ôm Shinichi một cái.

Gin hừ nhẹ một tiếng, Vermouth làm bộ không nghe.

Shincihi liều mạng vươn đầu ra khỏi khuỷu tay của Vermouth, hít một hơi không khí, rồi mới hỏi Vermouth tiếp: "Vậy sao khuy áo của Gin lại nằm trong tay Julia?"

"Khuy cài được tôi xem như chiến lợi phẩm ném cho Julia, muốn dùng cái này để trêu chọc nàng, còn tại sao Julia cho tới lúc chết vẫn còn cầm nó, lấy giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi khẳng định là vì lòng ghen tị!" Vermouth lý lẽ rõ ràng nói, cứ như thể lúc Julia chết nàng có mặt ở hiện trường vậy.

"Ha ha." Shinichi hôm nay cực kì căm ghét cái từ « ghen tị », cậu cũng không biết tại sao lại mẫn cảm với từ này như vậy.

"Cool Guy, cậu không tin? Cậu nghĩ xem, khuy cài của Gin giống như đúc khuy cài trên lễ phục của tình nhân cũ của Julia, nếu như hung thủ biết Wolfrum tối hôm qua mặc nó, sau đó lại nhìn thấy khuy cài trong tay Julia, lòng ghen bạo phát nên giết chết Julia, muốn giá họa cho Wolfrum, Gin chẳng qua là bị liên luỵ." Vermouth nở nụ cười rực rỡ, quay lại nhìn Gin, nàng vì giúp Gin biện giải thật sự là tốn hết sức chín trâu hai hổ của mình, sau này nhất định phải đòi Gin đền bù thiệt hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro