Chương 3. Nghi phạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Đó là đại biểu cho cái chết, loài hoa tối tăm bất tường, so với bắt gặp phải thì không thấy vẫn là tốt hơn"
______________________

Trên lối đi ở ngoại thành London, một chiếc xe ngựa toàn thân đen kịt lặng yên không một tiếng động chạy như bay trên con đường lầy lội không thể tả, vô tình chạy qua vũng bùn khiến đất nước dơ bẩn màu vàng bắn ra bốn phía, như từng đoá hoa đang nở rộ.

"Không biết được hành tung của con thỏ ẩn mình xen lẫn trong một đám thỏ hèn nhát, đúng là có chút thú vị." Trong xe ngựa xóc nảy truyền ra một giọng nam lạnh lùng, trong giọng nói chen lẫn một tia khó chịu.

"Đại ca, danh sách hành khách trên xe lửa ở đây, ngày mai em sẽ giao cho Bourbon đi điều tra." Giọng nam chất phác một mực cung kính hướng về một nam tử khác xin chỉ thị, bên trong khiêm tốn mang theo một luồng ý vị sùng bái.

"Vodka, không cần thiết, nếu như kẻ kia có thể sống sót trong sự cố lần này, thì đó là chuyện không thể." Nam tử không kiên nhẫn bác bỏ đề nghị Vodka đưa ra, trên đoàn tàu lửa kia đã bị Tử Thần đánh dấu, muốn chạy trốn......

Ánh nắng xuyên qua khe hở từ cửa sổ xe làm bằng gỗ, hắt vào bên trong xe ngựa, từng ánh sáng trắng đen đan xen nhau chiếu lên mặt người kia, chỉ thấy nam tử tóc màu bạc hơi nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên một bên, lộ ra tươi cười âm u.

Lúc này trong đoàn tàu đang chạy nhanh theo đúng quỹ đạo, con trai bá tước nhà Kudo - Kudo Shinichi đi tới buồng lái, nhân viên đoàn tàu đúng lúc đi qua kinh ngạc nhìn Shinichi, không biết thiếu niên quý tộc kia chạy tới nơi bẩn thỉu này để làm gì.

Mà lúc này cửa buồng lái đã bị người bên ngoài khoá lại, Shinichi nhìn bốn phía xung quanh một hồi, không có kẻ khả nghi, thế nhưng mùi máu tươi ngập trong không khí lại không hề biến mất.

Shinichi nói nhân viên đoàn tàu đi tìm chìa khóa cửa của buồng lái, nhân viên lúc đầu cũng không vui, nên để nhân viên thừa vụ đi xin chỉ thị tàu trưởng, nhưng tàu trưởng không thấy tăm hơi đâu, cho đến khi máu tươi chảy ra từ trong khe cửa buồng lái, nhân viên đoàn tàu mới ý thức được tầm quan trọng của sự tình, vội vã dùng chìa khóa mở cửa.

Shinichi mới vừa bước vào buồng lái, một màn máu me liền đập vào đáy mắt, thi thể ba nam nhân nằm trên đất, một tên trong đó chính là tàu trưởng gặp lúc trước.

"A!" Lúc này những tiếng kêu thảm thiết từ phòng đốt truyền đến, nhân viên đoàn tàu theo sát Shinichi vừa tiến đến phòng đốt, trong phòng đốt cũng có bốn tử thi khủng bố thế kia nằm trên đất.

Shinichi nói thầm một tiếng không xong, chạy về phía trước đi đến phòng đốt nhiên liệu.

Những nhân viên phòng máy vốn đang làm việc trong phòng đốt nhiên liệu đã bị ngộ hại, đều là bị dao đâm từ sau lưng, đâm thẳng vị trí trái tim, hung thủ không chỉ ra tay nhanh chóng, mà thủ pháp còn lão luyện, tuyệt đối là sát thủ lành nghề.

"Thắng xe bị phá hỏng." Một nhân viên thừa vụ sợ hãi kêu lên, sau khi che miệng lùi lại vài bước thì đụng vào người Shinichi.

Shinichi trong lòng cả kinh, mắt thấy phanh xe đúng là bị người phá hoại, linh cảm không lành trong lòng cậu quả nhiên thành sự thật, chỉ là nam nhân kia so với tưởng tượng của cậu còn tàn nhẫn hơn, muốn cả xe và người phải vì điều kia mà chôn cùng!

"A, van xe cũng bị phá hỏng, đoàn tàu này đã không cách nào dừng lại." Một nhân viên của đoàn tàu khác sau khi đi kiểm tra lại phanh xe dự phòng khác, sợ hãi chạy trở về báo tin.

"Làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta nhảy khỏi tàu."

"Ngươi muốn chết à? Lấy tốc độ này mà nhảy xuống, chúng ta không chết thì cũng bị thương nặng."

"Vậy bây giờ phải làm thế nào......"

"Chúng ta có thể khiến thùng xe tách khỏi đầu tàu......"

Mọi người bắt đầu vội vã luống cuống, trên mặt toát ra sự sợ hãi với cái chết.

"Không thể, làm như vậy hành khách ở sân ga Sanderling sẽ bị thương." Shinichi nâng tay chống cằm, bình tĩnh nói.

"Ngươi biết ta là ai không? Những tiện dân dung tục kia có thể vì ta mà chết đi là vinh quang vô thượng." Một tên hành khách quý tộc nghe thấy xông đến nổi giận nói, ai quan tâm tính mạng những tiện dân kia, sau này cho chút bồi thường thì tiện dân đều rất vui vẻ.

"Tốc độ của đoàn tàu này là 100km/h, bây giờ cách sân ga khoảng chừng năm phút đồng hồ, trong năm phút đồng hồ này chúng ta có thể giảm bớt tốc độ xe để tránh khỏi va chạm quá lớn khi đến Sanderling. Đoàn tàu được hoạt động nhờ than đá nung với nước sản sinh hơi nước thúc đẩy píttông* vận hành, đầu tiên hãy nhanh chóng đem san bớt than đá từ trong nồi hơi nước, mở van an toàn thả khí, nếu như trong môi guồng** còn chứa nước, nhanh chóng chuyển đến phòng đốt nhiên liệu." Shinichi trong đầu liên tục lẩm nhẩm, tuy tình huống vô cùng khẩn cấp, thế nhưng chỉ cần hoảng loạn thì sẽ không làm nên chuyện gì, cha của cậu Kudo Yusaku đã từng nói thân sĩ ưu tú cần duy trì tư thái lâm nguy không loạn, mới có thể vĩnh viễn sừng sững không ngã.

Shinichi tuy rằng còn là một thiếu niên, thế nhưng dáng dấp bình tĩnh của cậu làm người khác không khỏi tín phục, nhân viên đoàn tàu lập tức hành động, dựa theo chỉ thị của Shinichi ra sức làm việc.

"Còn cần một người treo một tấm vải đỏ ở đầu tàu, làm như vậy chỉ cần đứng ở Sanderling nhìn vọng lại cũng có thể biết được nguy hiểm, để hành khách trên sân ga tránh đi." Shinichi nhìn nhân viên xung quanh đứng ở đây một vòng, một nhân viên đoàn tàu vóc dáng thấp bé chủ động nhấc tay tiếp nhận nhiệm vụ này.

Bởi vì thời gian có hạn, cho dù nhân viên đoàn tàu dốc hết toàn lực, than đá bên trong lò đốt chỉ san ra được một nửa.

Một lát nữa là sắp đến, Shinichi kêu nhân viên đoàn tàu vận chuyển nước đổ vào trong lò đốt, lò đốt tức thì cuồn cuộn khói đặc, nhưng vì nhiệt độ cao nên than đá cũng không hoàn toàn bị làm nguội.

Shinichi để nhân viên đoàn tàu trở lại thùng xe, hợp lực tách vị trí nối tiếp của thùng xe và đầu xe ra, nếu như chỉ có đầu xe vọt vào sân ga, xung lượng[1] sẽ giảm bớt rất nhiều, hơn nữa cảnh báo đúng lúc, hẳn là sẽ không có người thương vong.

[1] xung lượng: đại khái là lực va chạm.

Hai tay Shinichi vịn tay vịn ở cửa thùng xe, trơ mắt nhìn đầu tàu càng chạy càng xa, bên trong đồng tử hiện ra lam quang thăm thẳm.

Cậu tự đáy lòng - Hi vọng, Thượng Đế quyến cố[2] hành khách của Sanderling.

[2] quyến cố: có thể nhìn đến/chiếu cố, ý chỉ ông trời sẽ có mắt không để những người kia gặp nạn.

"Bé Shin ......" Kudo Yukiko ôm vai Shinichi, cùng ngóng nhìn đầu tàu dần dần chạy xa, tựa hồ như đang nhìn vận mệnh của con trai mình hướng về phía trước không biết đến nơi nào.

Lập tức nàng lắc đầu, thực là... Nàng đang suy nghĩ gì vậy, vận mệnh của bé Shin đã sớm được định đoạt. Cậu cũng sẽ giống như con cháu quý tộc khác học tập trong trường dành cho quý tộc rồi tốt nghiệp, sau đó kế thừa sự nghiệp gia tộc, kế thừa tước vị, nếu như muốn tham chính có thể tiến vào thượng nghị viện, hoặc là có thể làm nghề nghiệp tự do như cha cậu.....

Không biết cái gì, chỉ là chuyện hài mà thôi.

Có lẽ là sự đáp lễ Thượng Đế ban tặng, sau khi đầu tàu vọt vào Sanderling cũng không tạo nên thương vong nặng nề nào cho các nhân viên, các hành khách bởi vì trước đó đã được cảnh báo đều lùi đến nơi an toàn, mà hành khách trên đoàn tàu cũng bình yên vô sự.

Bởi vì sự kiện của đoàn tàu đã kinh động đến nữ vương bệ hạ, sau khi Scotland Yard nhận được cảnh báo, lập tức phái tổ điều tra trọng án giết người cùng với tổ điều tra trọng án tổ chức tội phạm tổ đội với nhau điều tra sự kiện vừa qua.

Trong tổ điều tra trọng án giết người gồm có quản đốc Joseph Meguire (Megure Juzo), tuần tả Miwako Simone (Sato Miwako) cùng thám viên Harry Wilder (Takagi Wataru) phụ trách các vụ án mạng. Tổ điều tra trọng án tổ chức tội phạm gồm có quản đốc Rye (Akai Shuichi) cùng tuần tả Jodie Starling (Jodie • Saintemilion) phụ trách điều tra vụ ma túy tìm thấy trong khu hàng hóa.

Mà hai tổ đội điều tra thông qua lời khai của nhân viên đoàn tàu cùng với nhân viên thừa vụ, đều đặt ánh nhìn quan tâm lên trên cùng một người, đó là người trong tình thế nguy cấp đã cứu được tính mạng của mọi người, con trai bá tước Kudo - Kudo Shinichi.

Nhà Kudo cũng nhận được tin tức chuyến tàu của chủ mẫu cùng thiếu gia đi lên xảy ra chuyện, lúc này Kudo Yusaku mang theo quản gia Elvis chạy tới Sanderling, ở trong phòng nghỉ ngơi đợi tàu đến nhìn thấy Kudo Yukiko cùng Kudo Shinichi.

"Chồng à, em thật sợ hãi......" Kudo Yukiko ôm Kudo Yusaku một cái, đầu tựa lên trên bả vai Kudo Yusaku làm nũng.

"Mẹ, diễn xuất của mẹ rất giả dối." Kudo Shinichi lườm một cái, mẹ mình cả ngày nói bản thân là nữ diễn viên chuyên nghiệp, kỹ năng diễn xuất thì lại càng ngày càng kém.

Kudo Yusaku ôm vai Kudo Yukiko, ôm nàng vào trong ngực mình, nhìn về phía Shinichi hỏi: "Shinichi, trên chuyến tàu đã xảy ra chuyện gì?"

Thời điểm tin tức truyền đến London có người nói một thiếu niên đã cứu được đoàn tàu cùng hành khách trên sân ga, khi đó ông cũng đoán được thiếu niên kia chính là con trai mình, cùng lúc đó cảnh viên ở trong khu hàng hóa của đoàn tàu tìm thấy ma túy, vì lẽ đó ở trên chuyến xe này Shinichi nhất định đã phát hiện ra thứ gì đó.

"Cha, con biết ai ở sau lưng tạo ra mấy chuyện này, hung thủ mưu hại một nhà tử tước Olmert cũng là hắn...... Nam nhân kia có một mái tóc dài màu bạc, trang phục là áo khoác màu đen cùng mũ dạ, trong bích đồng mỗi phút mỗi khắc đều ẩn chứa sát ý."

"Shinichi, con biết tên của hắn sao?" Kudo Yusaku đẩy kính mắt trên mũi mình một cái, mắt kính phản quang hoàn toàn che đậy ánh mắt của ông lúc này.

Shinichi dừng một chút, mới thấp giọng đáp: "Không biết, thế nhưng con đã thấy xe ngựa của hắn, hoa văn điêu khắc phía trên là Mạn Đà La màu đen cùng một bộ xương người chết."

Kudo Yusaku sửng sốt, trên gương mặt ngày thường đều mang theo nụ cười tao nhã lúc này không hề có cảm xúc.

"Shinichi, chuyện này chúng ta không thể nhúng tay, ở trước mặt cảnh sát đừng tiết lộ bất kỳ tin tức gì liên quan đến người kia." Trong giọng nói của Kudo Yusaku ít đi mấy phần ôn hòa, nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.

"Cha, người kia là tội phạm —— Chỉ là thủ đoạn cao minh một chút." Shinichi nghĩ tới nam nhân kia liền rét run cả người, người có tâm tư độc ác như hắn trước giờ cậu chưa từng gặp phải, nếu như không đem hắn tróc nã quy án thì không biết có bao nhiêu người sẽ chết dưới tay hắn.

"Shinichi, tội phạm mà con nói, là người điều khiển một tổ chức ngầm lớn nhất toàn châu Âu, con căn bản không có cách nào bắt được hắn. Ngược lại nếu để hắn biết được sự tồn tại của con, con sẽ lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm." Kudo Yusaku đối với tổ chức này có biết chút đại khái, mà cái này phần nhiều đều là đồn đại trên đường, nghe nói những cảnh sát dính đến các vụ án của tổ chức này không những không tóm được hung thủ, mà là không bệnh mà chết, ai cũng chưa từng nhìn thấy dáng dấp hung thủ phía sau màn, phàm là người nhìn thấy hay gây trở ngại cho tổ chức kia cũng đã xuống địa ngục.

"Cha ......" Shinichi không tán thành lắc đầu, cha ngày hôm nay thật sự rất kỳ quái, bình thường thái độ của ông tuyệt đối không phải là dáng vẻ này.

"Được rồi, về nhà trước rồi thảo luận vấn đề này, mẹ con hiện đang một thân mồ hôi đây." Kudo Yukiko đánh gãy cuộc trò chuyện của hai cha con, lôi kéo Shinichi đi ra ngoài.

Kudo Yusaku đứng tại chỗ một lát, yên lặng liếc nhìn về hướng sân ga, sau đó thấp giọng dặn dò Elvis vài câu, cũng rời đi cùng hai mẹ con.

Hai vị cảnh viên đi tới dò hỏi Kudo Shinichi đều vô ích, nghênh tiếp bọn họ chỉ có quản gia nhà Kudo là Elvis.

"Các vị cảnh sát, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi chỉ là công dân hết mình vì trách nhiệm, cũng không cần Scotland Yard khen ngợi, chỉ hi vọng các vị cảnh sát đừng đi quấy rối tiểu thiếu gia, cũng đừng để các tòa soạn báo nói về chuyện của tiểu thiếu gia nhà chúng tôi." Elvis lễ phép cúi mình vái chào, đại biểu cho việc nhà Kudo cảm tạ các vị thám trưởng đã quan tâm.

"Ha ha, thực ra chúng tôi đến đây ngoại trừ cảm tạ thiếu gia Kudo, còn muốn hỏi thiếu gia Kudo một số việc." Thanh tra Megure từng nghe nói bá tước Kudo rất thân thiện, nhưng hôm nay nhìn thấy so với quý tộc bình thường cũng không có gì khác nhau!

"Thật sự là không tiện, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi cũng không có manh mối gì về hung thủ sát hại cơ trưởng đoàn tàu cùng nhân viên của đoàn tàu...... Nếu như sau này tiểu thiếu gia nhớ lại chi tiết nhỏ gì đó thì sẽ liên hệ với Scotland Yard, mong các vị cảnh sát không tới quấy rầy cậu ấy." Elvis lần thứ hai thỉnh cầu đám người thanh tra Megure không cần quấy rầy thiếu gia Kudo, đám người thanh tra Megure cũng tự biết bất tiện để nói cái gì, đành tôn trọng ý kiến của Elvis rời đi.

"Thái độ của quản gia nhà Kudo quá mức cứng rắn, con trai bá tước Kudo nói không chừng thật sự nhìn thấy cái gì đó. Một thiếu niên quý tộc có thể trong bước ngoặt sinh tử bình tĩnh làm ra quyết đoán, không giống như trùng hợp gặp phải sự cố như này!" Trên sân ga trống trải một trận gió to thổi đến, phụ tá Jodie sửa lại tóc một chút, nhìn về phía đầu tàu va đập vào vách tường kia, đăm chiêu nói.

"Không phải trùng hợp —— Thiếu niên kia là mấu chốt, hiện tại mà nói thì manh mối này đối với chúng ta rất trọng yếu, dù sao tử tước Olmert đã là người chết, không thể đào ra đồ vật trong miệng kẻ đã chết." Akai Shuichi ngậm thuốc lá, nhìn Jodie nhàn nhạt nói một câu.

Thanh tra Sato đứng ở một bên mẫn duệ bắt lấy từ then chốt trong lời nói của Akai Shuichi, liền báo cáo với thanh tra Megure: "Quản đốc Megure, trong vụ án gia đình tử tước Olmert bị thiêu chết trước đó, người chứng kiến chính là con trai bá tước Kudo - Kudo Shinichi, hai việc này có liên quan với nhau hay không đây?"

"Lẽ nào con trai bá tước chính là hung thủ?" Thanh tra Takagi cả kinh kêu lên một tiếng, anh không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thiếu niên kia giết người, nhưng là trong cả hai sự kiện đều có bóng dáng thiếu niên, thật sự quá khả nghi.

"Nhà bá tước không phải nơi chúng ta có thể tùy ý lục soát, chỉ có thể trở về bẩm báo lên cấp trên, nghe theo sắp xếp." Thanh tra Megure đối với Kudo Shinichi này cũng bắt đầu nổi lên hoài nghi, dù sao tỷ lệ trùng hợp xuất hiện ở hiện trường có liên quan đến vụ án là vô cùng thấp.

Akai Shuichi vừa nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người thanh tra Megure, lông mày hơi nhíu lại, trong lòng đã có tính toán, cáo từ cũng không nói một tiếng liền mang theo phụ tá Jodie rời đi.

Bóng đêm dần dần chìm xuống, Kudo Shinichi đã trở lại nhà Kudo ở vùng ngoại ô.

"Elvis, cháu muốn ngủ." Kudo Shinichi buông quyển tiểu thuyết trinh thám trong tay xuống, kéo chăn lên tựa ở đầu giường, miễn cưỡng nói.

Quản gia Elvis buông rèm cửa sổ xuống cho Shinichi, đem ánh trăng ánh bạc cách trở bên ngoài, sau đó đi tới đầu giường, chuẩn bị thổi tắt ngọn nến.

"Elvis, ông từng nhìn thấy Mạn Đà La màu đen chưa?" Shinichi đột nhiên hỏi, có lẽ cậu vẫn vì chuyện xảy ra lúc ban ngày mà canh cánh trong lòng.

"Tiểu thiếu gia, chưa từng, đó là đại biểu cho cái chết, loài hoa tối tăm bất tường, so với bắt gặp thì không nhìn thấy vẫn tốt hơn cả." Quản gia Elvis sửng sốt một chút, khom lưng lấy đi tiểu thuyết trinh thám trong tay Shinichi.

Tiểu thuyết trinh thám có tiêu đề là 《 Nam tước bóng đêm 》, tác giả chính là bá tước Kudo.

Elvis đặt tiểu thuyết ở đầu giường, cầm lấy giá cắm nến trầm giọng nói: "Tiểu thiếu gia, tôi phụng dưỡng ngài bá tước hơn hai mươi năm, từ trước tới nay chưa từng thấy dáng vẻ ngài ấy nghiêm túc như vậy. Ngài ấy là một người cha tốt, thiếu gia lần này có lẽ nên nghe ý kiến của bá tước một chút."

"...... Cháu biết rồi." Kudo Shinichi có lẽ đã mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, ánh mắt quản gia Elvis nhìn Shinichi, không một tiếng động đi ra khỏi phòng.

------------------------------------------

- pít tông (piston): ai yêu Lí thì có thể tìm hiểu nha

- môi guồng nước (t chỉ tìm đc hình ảnh này là phù hợp thôi =.=)

---------

- Mình sẽ đăng hai chương luôn để bù thời gian gần đây =3= 

- Có chút nhắc nhở: vì đây là phương Tây thời cổ, nên có vài từ cổ trang mình vẫn để nguyên nhé, nhất là nhân xưng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro