Chương 33. Yêu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gin, đây là anh đáp ứng sẽ hẹn hò với em?"
_________________________________________


"A?" Shinichi ngây ngốc đáp một tiếng, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Gin ghét bỏ nhíu mày: "Thu lại bộ dạng ngu xuẩn kia của em đi!"

"Gin, đây là anh đáp ứng sẽ hẹn hò với em?" Shinichi xem nhẹ Gin lạnh lùng trào phúng chế giễu, cực kỳ cẩn thận dò hỏi.

"Tôi chỉ đồng ý để người nào đó được phép quấn lấy tôi." Gin cong khóe môi, "Cái từ tình nhân này sẽ khiến tôi bị quấy nhiễu rất nhiều."

Gin bị quấy nhiễu rất nhiều ?

Shinichi nghĩ tới người yêu trước kia của Gin, người nọ xác thật là một kẻ không an phận, còn có thành viên bí ẩn của tổ chức chưa trình diện – Sherry kia nữa....... Nhưng mà nếu như thích, hẳn là không sao nhỉ?

"Gin, anh thích em không?" Shinichi nắm lấy cánh tay Gin, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào hắn, cấp bách muốn biết đáp án vấn đề này.

Gin không nhanh không chậm mở miệng: "Em cảm thấy em nhiều lần mạo phạm tôi như vậy nhưng vẫn không chết, là bởi vì tôi lòng dạ mềm yếu?"

Shinichi tất nhiên không nghĩ như thế, vậy là nói cách khác Gin cũng thích cậu thật lòng?

Đại não tiếp nhận đáp án khiến Shinichi sung sướng vô cùng, tâm tình lập tức trở nên sáng sủa, nhìn chằm chằm Gin ngồi hề hề mà cười.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên mặt Shinichi khúc xạ thành những vầng sáng lấp lánh, long lanh hệt như ánh sáng trong đôi mắt cậu, tràn ngập nhiệt huyết, hi vọng cùng vui sướng.

Gin như quỷ thần xui khiến vươn tay sờ soạng, quả nhiên mềm mại như trong tưởng tượng, là thứ ấm áp loại người như bọn họ không thể nắm giữ.

Hắn từng nghĩ vì sao mình lại hạ thủ lưu tình với xú tiểu quỷ này, cho dù xú tiểu quỷ là vị hôn phu của Sherry, điều này cũng không thể trở thành lý do để hắn buông tay tha mạng, Sherry cũng chỉ là món đồ chơi của Tổ chức mà thôi, vị hôn phu của Sherry là thá gì? Huống hồ xú tiểu quỷ này lại là thám tử, khá có danh tiếng ở London, còn mang theo khí tràng thần chết, thích quản việc không đâu, quả thật vô cùng phiền.

Nhưng mà mỗi lần ở cùng xú tiểu quỷ, cậu luôn là điếc không sợ súng xông về phía hắn, vụng về khiến hắn lười động thủ, còn hay giận dỗi hắn vì những chuyện trẻ con không đâu. Đặc biệt vào thời điểm này...... bên trong ánh mắt trong suốt của cậu dường như có thể nhìn thấy những phần tử chết chóc ẩn giấu trong huyết mạch hắn, sau đó lặng yên không một tiếng động tiêu diệt hết thảy những phần tử không an phận kia.

Shinichi cảm thụ sự động chạm cẩn thận của Gin, trong lòng vẫn vô cùng căng thẳng, cậu cho rằng Gin sẽ có động tác tiếp, nhưng mà Gin chỉ khẽ vuốt gò má của cậu, không còn những ý niệm nào khác.

Shinichi biết mình đang chờ mong điều gì, bởi vì để biểu đạt cảm tình của Gin, trong tiềm thức của cậu luôn khát khao đụng chạm thân thể, hay là nói chỉ có vào lúc này mới khiến cậu xác nhận được tình cảm của Gin dành cho mình.

Những âm thanh nhỏ bé lọt vào tai, bốn phía lặng lẽ, các học viên vốn đang tản bộ nhưng vì sắp tới trận đấu Polo, đã tới trong đấu trường hết, bởi vậy xung quanh chỉ còn dư lại Shinichi và Gin.

Chút tâm tư nhỏ của Shinichi vì không khí càng ngày càng yên lặng xung quanh mà không thể nào giấu được, cậu rốt cuộc nhịn không được mà kiễng chân, vươn tay ôm cổ Gin, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Gin nhướn mày, rất hứng thú nhìn chằm chằm Shinichi, không thể hiện kháng cự gì với hành động này.

Shinichi cẩn thận thăm dò từng li từng tí một, thấy Gin mặc nhận hành vi của cậu, căng thẳng nơi đáy lòng hơi thuyên giảm, ôm Gin dần dần làm sâu hơn nụ hôn này.

Chóp mũi đầy rẫy hương vị thanh tân của thiếu niên, đôi môi non mềm không chút chướng pháp gì ma sát môi hắn, hầu kết Gin nhúc nhích lên xuống một chút, trở tay đè lại cái gáy Shinichi, bá đạo cạy môi thiếu niên ra.

Hoàn toàn khác với sự lóng ngóng của Shinichi, Gin hôn hiển nhiên lão luyện thành thục hơn nhiều, đầu lưỡi Gin đi dạo trong khoang miệng Shinichi một vòng, khiêu khích đầu lưỡi thiếu niên, rất kiên trì giáo dục thiếu niên kỹ xảo hôn môi.

Hô hấp Shinichi càng ngày càng hỗn loạn, say mê nhắm mắt lại, hai hàng lông mi bởi vì động tình mà run rẩy.

Vào thời khắc này Shinichi đột nhiên ý thức được bản thân đã sớm mong chờ Gin đối đãi với cậu như vậy, bên trong thân thể của cậu mỗi một tế bào đều nhảy lên mong muốn gia tăng khát vọng này, khiến cậu chìm đắm trong đó.

Hô hấp hai người càng ngày càng nặng, tay Gin đặt phía sau gáy Shinichi chậm rãi đi xuống, cuối cùng theo vòng eo nhỏ của Shinichi luồn tay vào trong áo.

Xúc cảm lạnh lẽo lập tức khiến Shinichi bừng tỉnh, cậu nắm chặt bàn tay làm ác của Gin, lẳng lặng mà nhìn hắn, trong ánh mắt có băn khoăn, không muốn, khát vọng đan dệt lẫn lộn, khiến người ta không thể minh bạch.

Mà ánh mắt Gin nhìn Shinichi tràn ngập tính xâm lược, nóng bỏng đến mức lòng Shinichi như điện giật.

Shinichi vô tội nháy mắt mấy cái, rù rì nói: "Gin...... Nơi này không thích hợp."

Gin hít sâu một hơi, gân xanh trên trán bạo khởi, tên đã lắp vào lại bị người đánh gãy, phàm là đàn ông đều không thể nào nhịn xuống được.

Gin ôm Shinichi vào rừng rậm bên cạnh, đại thụ tươi xanh bốn phía che lấp thân ảnh hai người rất tốt, Gin cúi người hôn lên môi Shinichi lần thứ hai.

Phảng phất như linh hồn cũng bị Gin kéo vào nụ hôn này, Shinichi chống lưng lên thân cây, đầu lưỡi triền miên với Gin, dần dần nửa người dưới cũng bắt đầu phản ứng, mà cảm giác nôn nóng tích tụ trong người không biết làm sao để phát tiết hết ra.

Gin cảm nhận được Shinichi động tình, tay hắn men theo mông thiếu niên mò về dưới, sờ tới hai chân......

Shinichi giống như bị sét đánh thân thể cứng ngắc lại, hai chân thẳng tắp khép lại, không thể tin tưởng được nhìn chằm chằm Gin.

Gin xoa xoa nơi kia của Shinichi, đem hết thủ đoạn kích thích nó, Shinichi thất thần tựa lên người Gin, hai tay che miệng mình, để ngừa những âm thanh rên rỉ tràn ra khóe môi.

Shinichi vốn chưa từng khai bao sớm không chịu nổi kích thích mà bắn ra, Gin kéo lấy eo Shinichi chuẩn bị cởi quần ra, một âm thanh làm người ta chán ghét đột nhiên xuất hiện.

"Nha nha, Gin, anh ở đây dánh dã chiến với chủ lực Polo của chúng tôi sao? Không trách được bên kia tìm người nào đó sắp phát điên, nơi này vừa 'bí mật' lại 'âm u', không phải người có kinh nghiệm quả thật tìm không ra." Vermouth vẫn như cũ luôn xuất hiện đầy thần bí, dường như chỗ nào nàng cũng đã đứng sắn đó.

Mặt Shinichi xám ngắt, Vermouth hiện ra trào phúng bọn họ, nơi này tuy rằng có bí mật hơn nhiều, nhưng cũng là vào ban ngày ban mặt, nếu như có người đi qua nơi này......

"Vermouth, muốn chết!" Họng súng lạnh lẽo nhắm ngay thái dương Vermouth, Vẻ mặt Gin lạnh lẽo như gió thu, chuyện tốt liên tiếp bị quấy rầy, bất mãn trong lòng hắn đã dâng lên đến đỉnh điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.

Đối diện với họng súng đen ngòm, Vermouth như không có chuyện gì mỉm cười nói: "A, đầu tôi bị làm sao thế này? Phỏng chừng lại rối rắm, người già rồi đầu óc cũng không tốt, hai người cứ tiếp tục, tôi để Vodka lại giúp hai người canh chừng."

Nói xong Vermouth phất tay rời đi, bỏ lại Gin đang tức giận cùng Shinichi xấu hổ đỏ mặt.

Bên trong con người hẹp dài của Gin đều là ánh lửa, ngón tay khoát lên cò súng, nhưng từ đầu đến cuối không hề bóp cò.

Nhờ có Vermouth quấy rầy, hứng thú của hai người hoàn toàn không còn, nhưng chung quy cũng không xa cách như bình thường nữa.

Shinichi ôm lấy eo Gin, đặt đầu tựa trên bả vai hắn, nghe tiếng tim đập của Gin mà dần nhắm mắt lại.

Suýt nữa là làm!

Shinichi chỉ còn ý niệm này, cậu kỳ thật rất muốn cảm ơn Vermouth đã cản trở, nhưng lại có chút tiếc nuối, tuy nhiên có ra sao cậu cũng đều không hối hận. Cậu hiện tại như một tên đánh bạc, đem tất cả tiền đồ đặt lên người Gin, đứng trước hắn đầy mê man, sợ hãi thậm chí hoảng sợ, mà sau khi đặt cược dù kết cục tốt hay xấu, cậu đều đống ý gánh chịu hậu quả.

Gin yên lặng ôm Shinichi, đây là lần đầu tiên hắn ôm một người, có điều ở với xú tiểu quỷ hắn có rất nhiều cái đầu tiên, nhiều hơn nữa cũng không nhằm nhò gì.

Shinichi úp trong lồng ngực Gin, trầm thấp nói: "Gin, em không phải đang mơ chứ?"

Gin nhìn đôi mắt lúng liếng phảng phất có ánh sao của Shinichi, không khỏi bật cười nói: "Đứa ngốc."

Shinichi buồn bực phản bác lại: "Lão nam nhân."

Gin nhíu mày, khớp xương năm ngón rõ ràng trượt đến eo Shinichi, sau đó làm chuyện xấu hết bấm lại xoa eo cậu.

"Còn không phải do anh đáp ứng thoải mái thế sao!" Shinichi uốn éo gập eo chạy thoát khỏi ma trảo của Gin, hai tay đặt sau lưng, vừa lùi về một bên vừa cười nói.

Âm thanh vui sướng phát ra từ đáy lòng Shinichi truyền nhiễm tới Gin, Gin cũng nâng khóe môi cười, kẻ nói yêu hắn có quá nhiều người, kẻ thực sự mê luyến hắn cũng không phải không có, chỉ có điều xú tiểu quỷ này sẽ không khiến hắn cảm thấy phiền chán.

"Em thật sự thích tôi?" Gin đột nhiên mở miệng nói, cái giọng trầm thấp làm tan chảy người khác, Shinichi cảm giác da gà toàn thân mình đều nổi lên.

Shinichi mím mím miệng, nhìn lão nam nhân lững thững đi dạo, khó chịu trả lời: "Gin, anh đừng hiểu lầm, em chỉ thích anh một chút chút ......"

"Một chút, chút?" Gin bị vẻ mặt giả vờ bình tĩnh kia của Shinichi lấy lòng, hắn thoáng nghiêng đầu, ánh mặt trời chiếu lên sống mũi cao thẳng đẹp đẽ của hắn tạo ra bóng ma.

Shinichi như cố gắng biểu đạt độ chân thân trong lời nói, cậu nhón chân lên, cố ngang bằng trán Gin, từng chữ từng chữ lập lại: "Thật sự chỉ một chút, chút thôi."

Gin nở nụ cười, nhắm hai mắt lại: "Tùy em."

Shinichi ngây ngô một chút, tựa hồ cảm thấy Gin bị câu trả lời kia của cậu chọc tức, mới toại nguyện sửa lại lời: "Ừm so với một chút thì nhiều hơn một chút nữa."

Câu này hiển nhiên không thể tin, nhưng mà Gin biết vấn đề này Shinichi chỉ có thể trả lời đến đó mà thôi, thật là một tiểu quỷ quật cường.

Hoặc là chỉ những người quật cường mà tâm tư đơn thuần như vậy, mới khiến hắn không cân suy đoán những điều khác, chỉ cần nhìn vào mắt xú tiểu quỷ, có thể nhìn thấy tình cảm không chút che giấu trong ánh sáng trong suốt kia.

Thế giới của hắn quá phức tạp, cho nên mới cần đến sự sạch sẽ thanh tân này trà trộn vào.

"Đi thôi, trận đấu Polo sắp bắt đầu." Gin cắm một tay vào túi quấn, lãnh khốc đi về phía trước.

Shinichi hai ba bước đuổi theo, kéo tay Gin một cách tự nhiên, ánh mắt Gin đảo qua khuôn mặt sung sướng hân hoan của Shinichi, khóe miệng chậm rãi câu lên một nụ cười ôn nhu.

Hôm nay là ngày thu hoạch lớn nhất của Shinichi, cậu không nắm chắc khi tỏ tình nên vốn cho rằng sẽ tạo ra diện cục không thể cứu vãn, cậu tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không bao giờ hối hận. Bởi vì trải qua thời gian giãy giụa cùng nhau này, cậu cảm nhận rõ ràng tình cảm khác biệt cậu dành cho Gin, điều này tác động mạnh mẽ lên trái tim cậu, luôn muốn nhìn thấy nam nhân, không muốn để hắn rời đi, chỉ cần nghĩ tới sau này không thể gặp lại Gin nữa, tâm cậu từng trận lạnh lẽo, khó chịu như không thở nổi.

May mà, kết cục giống như bạch mã hoàng tử và công chúa lọ lem trong truyện cổ tích, hạnh phúc mỹ mãn.

Ôm ấp tâm tình như vậy, Shinichi thi triển tinh anh trên trường đấu, mỗi một lần vung gậy đều vẽ ra những đường cong tuyệt đẹp, bên trong khí định thần nhàn bên ngoài lộ ra dáng vẻ bày mưu tính kế.

Vodka thu hồi lại tầm mắt đang đặt trên người thiếu niên, không rõ lắm nhìn về phía Vermouth xinh đẹp đứng bên cạnh, trầm giọng nói: "Vermouth, cô cố tình đánh gãy chuyện tốt của đại ca."

Vodka không hiểu vì sao Vermouth đã đồng ý chuyện của đại ca và tiểu tử kia nên mới bắt tên nhãi nọ uống viên thuốc đó*, nhưng rồi lại đi quấy nhiễu bọn họ.

"Ai nha, tôi chỉ là không muốn tương lai thấy người nào đó khóc nhè." Vermouth tự nhận không phải kẻ lương thiện gì, hôm nay nếu như đổi lại là người khác, nàng căn bản không thèm để ý tới, nhưng người kia là trai của Yukiko......

Vermouth đã sớm nhìn ra cảm tình ẩn giấu của thiếu niên, chỉ là nàng cho rằng với tính tình của Shinichi, cả đời này sẽ không thổ lộ với Gin, vì thế sau khi hai người tách ra mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng ai mà ngờ Gin lại « đi ngang qua » nhà Kudo, một lần nữa nhen lên ngọn lửa trong tim đã tắt từ lâu.

Ánh mắt Vermouth lưu chuyển, nhìn khắp bốn phía, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Gin đang đứng dưới một bóng cây, khẽ cười nói: "Kudo Shinichi và chúng ta...... đến cùng không phải một loại người."

"Đại ca sẽ không khóc nhè." Vodka không dễ chịu xoa xoa mũi, đại ca lãnh khốc vô tình như vậy sao có thể vì chuyện này mà rơi lệ chứ?

"Anh nghĩ đi đâu vậy? Người tôi nói sẽ khóc nhè, là đứa bé kia." Vermouth trêu đùa, nghiêm túc ẩn giấu sâu xa trong con ngươi khiến Vodka không thấy.

Vừa lúc một quả cầu được đánh vào cầu môn, Shinichi ghì lại dây cương con ngựa đang hưng phấn, quay đầu hướng về phía Gin, trên mặt tràn đầy nụ cười tươi trẻ long lanh trong sáng.

Vermouth nhìn kĩ vẻ mặt Gin, bên trên cũng không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt lại bán đứng hắn, đại khái Gin đối với Shinichi cũng không phải là không để tâm gì.

Đồ vật nàng mong muốn, lại bị một tên quỷ con dễ dàng đoạt đi.

"Xú tiểu quỷ khóc nhè hay không, có liên quan gì đến chúng ta." Vodka không có nhiều tâm tư như vậy, Shinichi lại không phải người của Tổ chức, nếu như đại ca coi trọng cậu ta, vậy đó là vận may, trong quá khứ gã giúp đại ca xử lí không ít kẻ khóc nhè đâu.

"Ai nha, xác thực không liên quan, có điều bên kia tựa hồ có chút quan hệ." Vermouth chỉ một người ăn mặc bình thường phía xa đang nhìn xung quanh, vô vị nâng khóe môi, người của Scotland Yard ẩn nấp điều tra.

Vodka lướt nhìn qua, sắc mặt nặng nề đi về phía Gin, đều do ả đàn bà Vermouth này quấy phá, bằng không cũng không dẫn cảnh sát tới.

Chỉ chốc lát sau, Shinichi liền phát hiện Gin không thấy đâu, vì thế nửa trận Polo sau cậu có vẻ mất tập trung, cuối cùng vì đội ngũ chênh lệch mà giành phần thắng.

Shinichi và Hattori Heiji cùng đi ra phòng thay quần áo sau mã tràng, rồi chậm rãi đi về phía cửa sân đấu.

"Kudo, hôm nay cậu có chút kỳ lạ." Hattori Heiji khoác vai Shinichi, lo lắng nhìn bạn thân, sau khi Shinichi rời đi cùng người đàn ông lạ mặt kia, tâm tình luôn không đúng, lúc bắt đầu thì như ăn thuốc kích thích, đến lúc sau lại yên tĩnh lại......

"Cái tên Jessy Stoke kia đâu?" Shinichi bất động thanh sắc lảng sang chuyện khác, bởi vì cậu không biết phải trả lời vấn đề này của Hattori Heiji như thế nào.

"Người trong đội hắn nói hình như hắn đi cùng với một cô gái xinh đẹp nào đó, đại khái quá hưng phấn nên quên mất thời gian, cái tên kia luôn coi mình tuấn mỹ bất phàm, thân thủ thoăn thoắt......" Hattori Heiji khi nhắc đến Jessy Stoke, liền không nhịn được thay Shinichi nhổ nước bọt.

Shinichi không nói gì, theo thói quen luồn tay vào trong túi quần, lại tìm thấy một vật giống như mẩu giấy.

Môi chậm rãi cong lên, trong lòng Shinichi tràn đầy vui sướng đi về phía trước.

________________

Tranh thủ đợt này đang update lại truyện, mình beta lại bộ Trò chơi đuổi bắt, chứ đọc lại thấy nó lậm QT kinh quá 🥲 thời tôi edit bộ Trò chơi đuổi bắt mới 14, 15 tuổi thôi nên còn ngu ngốc lắm, mọi người thông cảm nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro