Chương 5. Xe ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tội nghiệt ẩn dấu dưới ánh sáng chói lọi so với máu tươi ẩn trong bóng tối còn dày đặc hơn rất nhiều"
______________________

"Tiểu thư, mời xuống xe." Xe ngựa dừng lại trước cổng lớn của Eton College, quản gia nhà Miyano cung kính đứng trước xe ngựa, nhẹ giọng nói nhỏ.

"Cảm tạ, Fiona." Một giọng nữ ôn nhu nhẹ nhàng trả lời, ngay đó một vị nữ tử mặc lễ phục váy tây Âu* đẹp đẽ bước ra từ trong xe ngựa, đưa tay khoát lên trên lưng tay của quản gia Fiona.

"Tiểu thư, xin cẩn thận." Quản gia Fiona đỡ lấy đại tiểu thư nhà Miyano suýt chút nữa giẫm lên gấu váy của chính mình, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Đại tiểu thư nhà Miyano vốn không thích lễ nghi quý tộc, mà yêu thích cuộc sống bình dân, nàng bình thường mặc đồng phục của ngân hàng đi làm, lúc ra ngoài tận lực khiêm tốn, bây giờ mặc trang phục xuất hành cũng suýt chút nữa xảy ra sai sót.

"Chị, đã sớm nói với chị rồi, không cần thiết thì đừng mặc như vậy ra ngoài!" Shiho với mái tóc màu cà phê bước xuống xe ngựa, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, tròng mắt sắc băng lam trong suốt lúc này bất đắc dĩ nhìn chị cả của mình.

Phu xe thấy tiểu thư nhà mình đã xuống ngựa xong, chậm rãi kéo chuyển đầu ngựa chạy về phía dừng xe.

"Shiho, cùng vị hôn phu gặp mặt làm sao có thể tùy tùy tiện tiện được? Cũng bởi vì em vẫn không chịu chủ động nên Kudo mới không thể chính thức cầu hôn." Miyano Akemi ôn nhu nói, trên người toả ra ánh sáng dìu dịu khiến người không thể chống cự.

Miyano Akemi vô cùng đau lòng em gái của chính mình, Shiho năm nay mới 18 tuổi, trên mặt lại thường xuyên chứa sự lạnh lùng cùng thành thục không tương xứng với tuổi tác, hết sức mạnh mẽ, ngoài miệng thì không chịu thua nhưng nội tâm lại không cứng rắn giống như bề ngoài. Bởi vì nguyên nhân từ cha mẹ, ngay khi sinh ra các nàng đã rơi vào trong đầm lầy tối tăm, mà em gái kế thừa tài năng cùng trí lực của cha mẹ, nên được người đàn ông kia trọng dụng, không thể không làm nhiều chuyện trái với tâm ý.

Đối diện với tất cả những thứ này, nàng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái chống đỡ cả nhà Miyano, đến tột cùng phải làm sao nàng mới có thể thoát khỏi vòng xoáy hắc ám ấy, không để em gái bởi vì nàng mà liên tục bị quản chế ở khắp nơi đây?

Miyano Akemi rơi vào trầm tư không cùng đi theo em gái Miyano Shiho rời khỏi chỗ xe ngựa, mà quản gia Fiona phát hiện góc váy của Miyano Shiho có một vết bẩn, tự ngồi xổm xuống chỉnh sửa váy giùm Miyano Shiho.

Đúng lúc này thì một chiếc xe ngựa bay nhanh gào thét mà đến, dường như mất khống chế lao về phía Miyano Akemi.

"A!" Sau khi Miyano Akemi nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc mới thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình, nhưng mà xe ngựa chạy nhanh dĩ nhiên đã sắp tới trước mắt, nàng kinh hãi không kịp phản ứng, chỉ biết đứng tại chỗ không cách nào phản ứng.

"Chị!" Miyano Shiho phát hiện một màn nguy hiểm này, vội vã chạy tới với suy nghĩ kéo Miyano Akemi lại.

Nhưng mà một nam tử tóc đen đã nhanh nhẹn hơn, chỉ thấy anh bước một bước dài đi tới, ôm Miyano Akemi lăn trên đường vài vòng, xe ngựa chạy nhanh tàn nhẫn đụng vào bả vai nam tử sau đó cách trăm mét phía trước mới dừng lại.

Miyano Akemi trong lòng vẫn còn sợ hãi mở mắt ra, một vị nam tử tóc dài tướng mạo tuấn lãng khắc vào trong tầm mắt nàng. Nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua nam tử nào để tóc dài như thế, còn ngổn ngang tán loạn ở đầu vai, buông xuống ngay trước người, cùng mái tóc mềm mại của nàng quấn quanh với nhau.

Tim Miyano Akemi lúc này đang thình thịch nhảy lên, nàng không biết bởi vì tình huống ngàn cân treo sợi tóc vừa nãy, hay là vì nam tử bao phủ một tầng hào quang trên người này.

Nam tử ôm Miyano Akemi lăn một vòng, lúc này anh một tay chống đất, một tay ôm bả vai bị thương của mình, thống khổ kêu rên một tiếng.

"Anh không sao chứ?" Âm thanh mềm mại của Miyano Akemi phảng phất như gió xuân phất qua đầu nam tử, khiến nam tử giương mi mắt lên, cùng ánh mắt lo lắng của Miyano Akemi chạm nhau.

"Không có chuyện gì." Nam tử nhìn nữ tử trước mắt, nụ cười trên mặt nàng cũng giống như giọng nói của nàng vậy, có một loại mị lực làm ấm lòng người. Nàng không tính là mỹ lệ làm rung động lòng người, thế nhưng nhu nhược khiến lòng người sinh ra thương tiếc, không nhịn được muốn ôm nàng vào trong ngực.

"Chị." Vẻ mặt lạnh nhạt như băng ngày thường của Miyano Shiho lúc này đã biến mất, lộ rõ sự lo lắng trên nét mặt.

Nam tử lúc này mới lạnh nhạt đứng dậy, thân sĩ hướng về phía Miyano Akemi vươn một bàn tay hữu ái.

Miyano Akemi do dự một chút mới áp tay lên bàn tay của nam tử, dựa vào sức lực của nam tử đứng dậy.

"Chị, chị không sao chứ?" Miyano Shiho lo lắng dò hỏi, tuy rằng chị mình xem ra cũng không có bị thương.

"Shiho, chị không có chuyện gì, cảm phiền ngài đây đã cứu tôi." Trên mặt Miyano Akemi mang theo một nụ cười nhạt nhòa, lại như là một đóa anh đào phấn bạch, vui tươi mà thơm ngát.

Nam tử sửng sốt một chút, nụ cười thuần túy của nữ tử lại như độc dược xâm nhập trong lòng anh, nụ cười thuần túy như vậy anh đã bao lâu không thấy?

Miyano Shiho đứng trước người Miyano Akemi, cảnh giác hỏi: "Anh là ai?"

"Akai Shuichi." Akai Shuichi nhàn nhạt nhìn Miyano Shiho một chút, nữ tử tóc màu trà hiển nhiên có sự cảnh giác với anh, mà nhìn trang phục trên người các nàng hẳn là xuất thân quý tộc, không phải người anh có thể kết bạn.

Akai Shuichi không chút nào lưu luyến xoay người rời đi, ngược lại trên gương mặt xinh đẹp của Miyano Akemi hiện lên một tia tiếc nuối.

"Shiho, bả vai ngài ấy vì cứu chị nên hình như bị thương......" Miyano Akemi trong lòng thực sự đang băn khoăn, nếu như không phải nàng sơ ý bất cẩn, thì vị thân sĩ kia sẽ không bị thương.

"Chị, tên Kudo kia còn đang chờ chúng ta." Miyano Shiho đánh gãy Miyano Akemi, tâm tư của chị gái, nàng làm em gái còn không biết sao, đơn giản là muốn đưa nam nhân không rõ thân phận kia đi bệnh viện —— Tuy rằng người đàn ông kia mặc cảnh phục quản đốc của Scotland Yard, thế nhưng ai biết hắn là người tốt hay là người xấu chứ?

"Nhưng là ......" Miyano Akemi trơ mắt nhìn Akai Shuichi càng đi càng xa, dần dần hóa thành một điểm đen, lời nhiều hơn cũng không nói ra được.

Quản gia Fiona mạnh mẽ giáo huấn phu xe của nhà tử tước nào đó, khi trở về nghe thấy đại tiểu thư Miyano Akemi hảo tâm tràn lan, trong lòng vướng mắc một hồi, sau đó thấy nhị tiểu thư nói ngăn cản, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng Miyano Akemi thuận theo ý của em gái Miyano Shiho, dựa theo hành trình sớm định ra đi thăm hỏi vị hôn phu Kudo Shinichi của Miyano Shiho.

Miyano Shiho tuy rằng cùng Kudo Shinichi là vợ chồng chưa cưới, thế nhưng hai người từ nhỏ đã thích tranh cãi, ở chung thì khách khí, lạnh lùng như băng, duy trì khoảng cách nhất định, điều này khiến Miyano Akemi cảm thấy hơi đau đầu.

"Cậu Kudo, tôi và Shiho đã nghe thấy chuyện xảy ra trên đoàn tàu, thật sự rất lo lắng cho cậu, đặc biệt là Shiho...... Nàng mấy ngày nay buổi tối đều không ngủ ngon giấc, vẫn đang sợ rằng cậu có bị thương hay không." Miyano Akemi nháy mắt cho em gái Miyano Shiho, để nàng phối hợp với bản thân.

"Ừ." Trong miệng Miyano Shiho liền phun ra một chữ, lạnh như băng, không xen lẫn chút tình cảm nào.

"Cảm tạ tiểu thư Miyano và Shiho đã quan tâm, tôi rất khỏe, cũng không bị tên vô lại nào làm bị thương." Trong mắt Kudo Shinichi hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, lúc này trong đầu cậu chỉ hiện lên hình ảnh góc nghiêng của nam nhân tóc màu bạc kia, nam nhân cao ngạo lãnh tích kia khác nào Tử thần chứ.

Hattori Heiji vì suy nghĩ đến EQ bằng không của bạn tốt mà thở dài, nhận mệnh nói với người duy nhất cậu quen biết chung trong phòng là Miyano Akemi: "Tiểu thư Miyano, Eton College gần đây mới xây dựng một hoa viên phong cách châu Âu, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ, nếu như tiểu thư Miyano có hứng thú, tôi rất tình nguyện dẫn đường cho quý tiểu thư."

"Cảm tạ cậu, cậu Hattori." Miyano Akemi chân tâm cảm tạ Hattori Heiji vì đã chừa ra không gian riêng tư cho hai người, tuy rằng hôn nhân của nhà Miyano cùng nhà Kudo có chứa yếu tố chính trị, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy đứa bé Kudo này làm người chính trực, thành thực, là một đứa bé đáng tin cậy, cùng em gái vô cùng xứng đôi. Nhưng mà giữa hai người vẫn không mặn không nhạt, mặc dù Shiho cùng Kudo từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm của nàng cùng Kudo còn không bằng phân tình cảm với đứa bé nhà Mouri.

Sau khi Miyano Akemi và Hattori Heiji rời đi, Kudo Shinichi mới thở dài một hơi, cả người ngã quắp trên ghế.

"Không giả bộ nữa? Đại thám tử?" Trên gương mặt tinh xảo của Miyano Shiho mang theo vẻ mặt tựa như cười mà không cười, Kudo Shinichi đứng trước mặt chị gái nàng vẫn luôn cương cứng cơ thể, như thể chị nàng sẽ ăn thịt cậu ta luôn ấy.

"Nữ nhân không đáng yêu." Kudo Shinichi lườm mắt một cái, có câu nói huynh trưởng như cha, chị cả cũng thế, vợ chồng Miyano nhiều năm không ở nhà, người nhà Shiho cậu thường gặp nhất là chị của nàng Miyano Akemi, lâu dần trong lòng liền tôn kính không dám thất lễ.

"Chị là từ trong miệng của mấy quý phụ kia nghe được chuyện của cậu trên đoàn tàu, một hai muốn tới thăm cậu, tớ cũng không ngăn cản được." Đôi mắt Miyano Shiho lạnh lùng nhìn chằm chằm Shinichi, trên thực tế nàng so với bất luận người nào đều bức thiết muốn đến gặp cậu, thế nhưng nàng tuyệt đối sẽ không tự mình thừa nhận.

Tên nhóc Kudo này xưa nay đều yêu thích để bản thân rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm, nàng cũng đã quen, chỉ là những lần nguy hiểm trước đây của cậu ta cũng không bằng lần hiểm ác này, trên đoàn tàu mạnh mẽ chạy nhanh đó, có một Ác Ma lấy khát máu mà sinh sống, là một sự tồn tại tuyệt đối không thể trêu chọc.

Nhưng Kudo ở dưới ngay mi mắt người kia cứu lấy toàn bộ người trên tàu, đồng thời muốn đem hàng hóa Tổ chức định phá hủy giao vào tay Scotland Yard, nàng không thể nào tưởng tượng được nếu như bị người kia biết tất cả những thứ này đều là do Kudo làm, Kudo sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào.

"Shiho, cậu không cần lo lắng, là nhân viên trên xe phát hiện ra nguy hiểm, tớ chỉ đưa ra vài ý kiến nhỏ, đều là do mẹ cùng bạn bè của nàng thổi phồng." Kudo không muốn để Shiho lo lắng, nếu như thân phận của nam nhân kia đúng như lời cha nói, cậu nói rõ sự tình ra cũng chỉ tăng thêm bất an mà thôi.

"Kudo, tớ nghe trên đoàn tàu có mấy người chết, cậu có truy tìm hung thủ không?" Shiho cũng không tin lời giải thích kia của Shinichi, mũi của Shinichi so với loài cảnh khuyển nào cũng đều linh hơn, đoàn tàu mất khống chế tám chín phần mười là cậu ta phát hiện, mà điều nàng quan tâm chỉ có một, Shinichi đã cùng Gin chạm mặt sao?

Shinichi trầm mặc một chút, lắc đầu nói: "Không có."

Miyano Shiho quan sát ánh mắt của Shinichi, cũng không có chút gợn sóng nào, Shinichi là người không giỏi che dấu, như vậy lời cậu nói là đúng sự thật.

"Thám tử ngu ngốc!" Miyano Shiho buông xuống gánh nặng trong lòng, nâng lên khóe môi chê cười nói.

"Này này, Shiho, tớ sớm muộn gì cũng bắt được hung thủ." Kudo Shinichi mất hứng nhún vai một cái, ác ý giật tóc Miyano Shiho. Cậu không biết nam tử tóc màu bạc đã phái ai giết chết nhân viên của đoàn tàu, thế nhưng cậu sẽ truy xét được hết!

Cuộc gặp ngắn ngủi nhanh chóng đi qua, xe ngựa nhà Miyano lúc chạng vạng tối rời khỏi Eton College, Shinichi cũng một lần nữa chìm đắm trong vụ án. Cậu rất lưu ý đến người cảnh viên mất tích mà Akai Shuichi nói, nếu như có thể cậu cũng muốn góp một phần sức lực.

Hattori Heiji nhờ vả cha cậu điều tra tư liệu nên ngay buổi tối hôm đó một vị cảnh thám Scotland Yard đã đưa tài liệu đến Eton College, Hattori Heiji suốt đêm đi đưa tài liệu cho Kudo Shinichi.

Mạn Đà La màu đen thanh lệ, cành lá xinh đẹp, là một loại hoa có tính mê hoặc rất mạnh, nếu người trúng kịch độc của hoa sẽ rất khó giải, vì vậy cũng bị thế nhân xưng là hoa tình, hoa ngữ[1] của nó là bóng tối, chết chóc cùng tình yêu lang bạt khắp nơi không thể đoán trước.

[1]  hoa ngữ: ngôn ngữ của loài hoa. Kiểu như, hoa hồng đỏ thẫm thì tượng trưng cho tình yêu, hoa hồng đen tượng trưng cho sự chia lìa,...

Mạn Đà La màu đen có một truyền thuyết, trong mỗi bông hoa Mạn Đà La màu đen đều có một tinh linh, bọn họ có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng trong lòng! Thế nhưng, bọn họ cũng có điều kiện trao đổi, đó chính là máu tươi của nhân loại! Chỉ cần dùng máu tươi của bản thân vẩy lên đóa hoa Mạn Đà La xinh đẹp, tinh linh trong hoa sẽ giúp ngươi thực hiện nguyện vọng trong lòng! Mà phàm là người tiếp xúc với loài hoa này đều là kẻ ác đầu sỏ của nhân loại, sẽ bị tiêm nhiễm tà khí, không còn cách nào trở lại Thiên Đường.

Mạn Đà La màu đen được xem là loài hoa tà ác nhất đồng thời cũng là hoa văn của tổ chức ngầm lớn nhất châu Âu - Tổ chức Áo đen, mà hoa văn cá nhân của BOSS đương nhiệm chính bộ xương người chết bị Mạn Đà La màu đen che lấp —— Shinichi vọng nhớ về đêm nhà tử tước Olmert bị đốt rụi, hoa văn trên xe ngựa kia ẩn trong đêm tối, lập tức xác định thân phận của nam tử tóc màu bạc.

Thân phận BOSS Tổ chức Áo đen không thể tìm ra, thân phận thủ hạ cũng không tra ra được, Scotland Yard chỉ biết rằng nhân viên cấp cao của Tổ chức Áo đen đều lấy tên rượu làm bí danh, trong đó một nữ nhân có bí danh là Vermouth khả năng là diễn viên ca kịch nào đó.

Shinichi linh quang chợt lóe, nhớ tới tấm poster vũ kịch Swan Lake trên đoàn tàu kia, nam tử tóc màu bạc kia lẽ nào là định đi tán thưởng thủ hạ của mình?

Swan Lake biểu diễn ở Nhà hát Opera Hoàng gia Anh, cậu có thể đi tìm dì Sharon để lấy một tấm vé.

Kudo Shinichi kiên định hạ quyết tâm gọi điện thoại cho Sharon • Vineyard, Sharon biết được Shinichi sẽ tới xem buổi biểu diễn của nàng nên hết sức cao hứng, phái người đưa cho Shinichi một tấm vé xem kịch ở phòng hạng nhất.

Mà từ cuối tuần trước đến nay, Shinichi xem báo cáo biết được cảnh viên bị mất tích kia vẫn chưa được tìm thấy, ma túy trên đoàn tàu được nhận định là do tử tước Olmert gây nên, đám người kia lại như bốc hơi khỏi thế gian không còn dấu vết gì.

Có lẽ ở Nhà hát Opera Hoàng gia Anh sắp diễn Swan Lake, cậu cũng sẽ lại có cơ hội tóm được nam nhân kia!

Shinichi yên lặng niệm lại với bản thân, cậu cảnh cáo chính mình không được do dự, nếu không, cậu mà đánh mất cơ hội này, không những không cứu được người cảnh sát mất tích, mà còn không tìm được tung tích của nam nhân kia.

"Cha, xin lỗi......" Kudo Shinichi đứng trước cửa Nhà hát Opera Hoàng gia Anh, trong tay nắm chặt tấm vé vũ kịch Swan Lake, sau khi hít thật sâu hai cái, dứt khoát kiên quyết đi vào trong nhà hát.

Mà sau khi Shinichi tiến vào nhà hát không lâu, một chiếc xe ngựa bóng loáng toàn thân đen kịt chậm rãi dừng trước cửa nhà hát, một nam tử tóc màu bạc mặc tây trang màu đen bước xuống xe ngựa, tay trái giơ lên đè trên mũ dạ, hơi giương mắt nhìn về phía bảng hiệu Nhà hát Opera Hoàng gia Anh —— Tội nghiệt ẩn dấu dưới ánh sáng chói lọi so với máu tươi ẩn trong bóng tối còn dày đặc hơn rất nhiều, những quý tộc chú trọng việc riêng lại muốn tiến hành một trận vật lộn mới giữa Đỏ và Đen. 

----------------------------------------

* váy lễ phục: thời quý tộc Anh có kiểu váy crinoline, là dùng một cái lồng sắt để tạo độ phồng cho váy =.= không biết tác giả có nghĩ tới nó không nhưng vì phù hợp hoàn cảnh nên mình vẫn giải thích chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro