Chương 27: Tình địch của Gin (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông đi xuân tới, phảng phất trong một đêm những cây anh đào bên đường đã điểm đầy những nụ hoa màu phấn hồng, hương mùa xuân dạt dào.
Trường trung học Teitan khai giảng, như cũ là học sinh năm hai, Shinichi đối mặt khu lớp học quen thuộc, phòng học, các thầy cô cùng với đám bạn học hoàn toàn không quen thuộc, trừ bỏ vô tận cười khổ, Shinichi cũng tìm không thấy biểu tình khác có thể biểu đạt đầy đủ nội tâm của cậu lúc này
Này đã là lần thứ ba cậu phát biểu dự lễ khai giảng của học sinh năm hai…… Khi nào là năm đầu ?
Bởi vì hoạt động ngoại khóa không đạt tiêu chuẩn mà làm cho cậu vẫn luôn vô pháp thuận lợi tốt nghiệp, chẳng lẽ cậu phải cả đời làm học sinh năm hai trung học?
Nghĩ đến đây, Shinichi khóe miệng không tự giác mà run rẩy.
Nhưng mà chỉ là giây lát, như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Shinichi nguyên bản thanh minh sáng trong ánh mắt nhanh chóng ảm đạm xuống, run rẩy khóe miệng cũng hóa thành một mạt tự giễu.
Có lẽ, năm nay cậu có thể thuận lợi tốt nghiệp, rốt cuộc nam nhân kia……
Tay vô ý thức đưa lên cổ chính mình nơi bị cổ áo lông bao đến kín mít, ở nơi đó vết bầm tím nam nhân lưu lại còn chưa hoàn toàn tán ứ. Trên thực tế, đến gần hai ngày, Shinichi mới có thể khó khăn mở miệng nói chuyện. Trước đó, ngay cả nuốt khẩu nước miếng đều vô cùng gian nan, đau đến xuyên tim.
Hiển nhiên, nam nhân lần này đối cậu hạ nặng tay. Hoặc là nói, khi đó nam nhân thật sự muốn giết cậu.
Làm học sinh duy nhất của trung học Teitan liên tiếp đọc phát biểu, Shinichi ở trường học cũng coi như là lâu phụ nổi danh, thậm chí biệt danh ‘ ba năm cao nhị sinh ’ nổi danh đã ẩn ẩn đuổi kịp và vượt qua tên tuổi thám tử trung học.
Kết quả là, tại đây khai giảng bắt đầu, Shinichi đã thu được vô số tò mò tìm tòi nghiên cứu chú mục.
Không khỏi nhất thời vô ý lộ ra vết bầm tím trải dài trên cổ dọa đám bạn học, Shinichi chỉ có thể không ngừng kéo cổ áo. Lại không nghĩ tới hành động quái dị này càng trêu chọc sự chú ý của các bạn học.
“Kudo, thân thể không thoải mái sao?”
Người hỏi là giáo viên dạy quốc văn ba năm nay của Shinichi, cùng Shinichi tương đối quen thuộc.
Shinichi trố mắt một chút, sau đó vội phủ nhận nói: “Không có.”
Giáo viên quốc văn cũng không tin tưởng Shinichi nói, nhìn chằm chằm Shinichi xem kỹ một hồi lâu, làm cho Shinichi lại đi cổ áo, mới không phải không có quan tâm nói: “Cô xem sắc mặt em không tốt lắm, nếu là có chỗ nào không thoải mái, đừng ngạnh chống.”
Shinichi tất nhiên là vội gật đầu không ngừng, đáp: “Em đã biết. Em thật sự không có việc gì, Cô giáo!”
Thật vất vả chờ đến tan học, tuy nói là ngày khai giảng đầu tiên, các giáo viên đều sơ lược nói qua chương trình học, đơn giản nói một chút kế hoạch học kỳ mới, nhưng là vô luận đi đến chỗ nào đều bị chịu chú ý Shinichi lại vẫn lăn lộn đến quá sức.
May là cậu là hưởng dự toàn Nhật Bản danh thám tử Kudo Shinichi, sớm đã quen bị mọi người vây xem, cậu chính là kéo cổ áo kéo đến tâm mệt mỏi…… Cổ áo lông kia đều bị kéo dãn  quá một mảng lớn.

Đi ra cổng trường, Shinichi thật dài mà thở dài ra một hơi.
Tiểu học Teitan cũng khai giảng, Shinichi trên đường về nhà gặp ba đứa nhóc của đội thám tử nhí.
“Anh Shinichi.” Ayumi đi đầu, ba đứa nhóc đều vô cùng nhiệt tình hướng Shinichi phất tay chào hỏi.
Shinichi trở tay đem cặp sách ném đến sau lưng, một tay cắm ở túi quần, không nhanh không chậm đi về phía bọn nhóc.
Hơi cúi người, Shinichi nhìn lướt qua Genta nhìn không ra khác thường hai chân, hỏi: “Genta, chân em đã khỏe chưa?”
Genta hắc hắc cười nói: "khỏe a, đã sớm khỏe.” Nói còn không quên dùng sức dậm dậm chân, lấy bằng chứng chính mình cũng không có nói bậy.
Shinichi yên tâm mà gật gật đầu.
Cùng ba đứa nhóc nói xong lời từ biệt, Shinichi chuẩn bị tiếp tục đi về nhà, lại ở vừa nhấc đầu, ngây người.
Cách đó không xa, dưới ánh hoàng hôn chiều tà, một bóng đen cao lớn không biết khi nào xuất hiện ở nơi đó.
Bởi vì ngược sáng, Shinichi không thể nào phân rõ mặt đối phương, chỉ có thể mơ hồ phân biệt đối phương ăn mặc một kiện áo khoác dài màu đen quá đầu gối.
Một cái chớp mắt, trái tim Shinichi chợt đập lỡ một nhịp.
Bất quá thực mau Shinichi liền tỉnh táo lại, thu hồi kinh ngạc ngu xuẩn trên mặt, cậu không khỏi ở trong lòng cười khổ tự giễu nói: Mày chờ mong cái gì, Kudo Shinichi!
Bóng người cao lớn kia từ từ đến gần, đến cách Shinichi không đủ hai mét đứng yên.

Shinichi hơi ngẩng đầu lên, mở miệng gọi một tiếng: “Ngài Morton”

Enzo Morton nhạt nhẽo cười cười, “Đã lâu không gặp, thám tử Kudo.” Ngữ pháp quá mức nghiêm cẩn cùng ngữ điệu lên xuống quái dị như cũ làm người cảm giác thập phần quái dị.
Enzo Morton hôm nay mặc áo gió dài quá đầu gối, chẳng qua không phải màu đen thuần mà là màu xám sẫm. Hắn cũng không có đội mũ, lộ ra mái tóc ngắn màu nâu thẫm.
“Đã lâu không gặp, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được anh.” Rốt cuộc vùng này không có danh thắng cũng không có di tích, càng không phải tuyến đường chính nhất định phải đi qua.
“Có chút việc, đường về vừa lúc đi ngang qua nơi này.” Trên mặt biết nghe lời phải, Enzo trong đầu không khỏi nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Klein hấp tấp xông vào văn phòng của hắn, không nói hai lời trực tiếp quăng một chồng ảnh chụp trên bàn làm việc.
Trên tấm ảnh tối đen một mảnh, hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc chụp cái gì.
Enzo duỗi tay đem mấy tấm ảnh xem như bài poker vê thành hình quạt, lại phát hiện mặt khác ảnh chụp cũng cùng trên cùng kia bức ảnh giống nhau, đen như mực hoàn toàn nhìn không ra cảnh vật.
Thu hồi tay, tuy là lại đạm nhiên, đáy mắt cũng nhiều ít toát ra nhè nhẹ nghi ngờ.
Klein phảng phất có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh trai hắn, lấy ra một tấm từ xấp ảnh chụp bị vê thành hình quạt đưa tới trước mặt Enzo.
Một góc ảnh chụp tối đen có một sợi không dễ bị phát hiện kim sắc thoáng hiện.
“Gin?” Enzo tuy mang nghi vấn lại thập phần khẳng định nói.
“Đúng vậy.” Klein gật đầu, đối với việc anh trai nhà nhà mình có thể nháy mắt từ bức ảnh này liên tưởng đến nam nhân kia, vô cùng bội phục.
Enzo dời đi tầm mắt dừng trên ảnh chụp, ngược lại nhìn về phía Klein, đôi mắt màu xám thấy giống như không có ngắm nhìn, lại không thiếu uy hiếp, “Em làm cái gì?”
Làm như bị hỏi trúng chỗ đau, Klein vẻ mặt táo bón nói: “Anh cũng đừng hỏi, em trai anh lần này hy sinh rất lớn…… Em chính là tới nói cho anh, anh muốn bắt tới tên thám tử kia, hiện tại chính là thời cơ thích hợp.”

Sau đó, liền có trước mắt ‘ ngẫu nhiên gặp được ’.
Hiển nhiên ý tốt của em trai, Enzo tiếp nhận.
“Hắt xì!”
Lúc này,Klein đang ngâm mình ở suối nước nóng cùng hai người đẹp bên cạnh, Klein thình lình hung hăng hắt xì.
Khịt khịt cái mũi, đầu gối lên bộ ngực mềm mại Klein nghiêng đầu hướng Nakamori Satoshi cách đó không xa rõ ràng đối hắn diễn xuất kính nhi viễn chi thở dài một hơi.
Chỉ nghe hắn u oán nói: “Ta cực cực khổ khổ bồi dưỡng lên 20 người điều tra…… Nam nhân kia quả thực phát rồ!”
Bị lôi đến suối nước nóng hội sở ‘ hưởng thụ ’ Nakamori Satoshi xoa xoa  huyệt Thái Dương, nói: “Nam nhân kia vốn dĩ không dễ chọc.”
Klein lại khẽ thở dài một tiếng, sau đó không sao cả mà nhún vai nói: “Dù sao mục đích của tớ chính là ly gián tình cảm của nam nhân kia cùng tiểu thám tử, hiện tại mục đích đạt thành, 20 người điều tra cũng coi như là chết có ý nghĩa.”
Nakamori Satoshi nghe hắn nói như vậy, mày thẳng nhảy, bọn họ tốn thời gian cố sức bồi dưỡng lên 20 người điều tra, đều cấp sử dụng như pháo hôi . Này quả thực là cực đại lãng phí!
Satoshi vô ngữ cứng họng.
Bên kia, hoàng hôn hạ, Enzo rũ mắt nhìn thiếu niên trước mặt như có xấu hổ, cảm giác tựa như một chú chó nhỏ, thập phần đáng yêu.
Shinichi là xấu hổ, cậu cùng ngài Enzo này tính cả lần gặp hôm nay tổng cộng cũng mới thấy qua bốn lần, trong đó hai lần vẫn là bởi vì án mạng, căn bản chưa nói tới quen thuộc, cũng chỉ so người xa lạ hơn một chút thôi. Huống chi nội tâm chân thật cảm giác mà nói, cậu đối với Enzo có một cổ mạc danh bài xích, có lẽ là bởi vì quanh thân đối phương đều tản ra giống như ‘ người này không lương thiện ’ hơi thở, cũng có lẽ bởi vì đối phương ở phương diện nào đó cùng nam nhân kia có chút giống nhau……
“Kia không có chuyện gì, tôi liền……” Đi trước.
“Không biết hôm nay tôi có hay không vinh hạnh mời đến ngài thám tử cùng dùng bữa tối?”
Hai người nói trước sau xuất khẩu, lại là Enzo trực tiếp đánh gãy Shinichi chào từ biệt.
Shinichi không dấu vết mà nhăn nhăn mày, vì nam nhân đánh gãy, cũng vì nam nhân lần nữa mời.
Vốn muốn uyển chuyển cự tuyệt, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh đám nhóc thám tử nhí. Nam nhân rốt cuộc ở phía trước trợ giúp quá, Shinichi cũng không nghĩ vẫn luôn thiếu đối phương ân tình này.
Nếu một hai phải lấy một bữa cơm tới hoàn lại, kỳ thật cũng chưa chắc không thể.
“Được, tôi đây liền không khách khí.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro