nắng-em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yah! Rốt cuộc anh cũng tới,làm cái quái gì mà lâu thế hả ông tướng này!?"-Trần Thiên Thư nhăn mày ngồi trên giường càu nhàu,đưa mắt nhìn anh người yêu chật vật bê đống túi nhỏ túi lớn để trên chiếc bàn đối diện

"Thôi mà đừng dỗi,tại anh phải đi mua trái cây cho em nữa mà"-Đỗ Minh Nhật cười bất lực nhìn cô người yêu đang nằm trên chiếc giường trắng

"Ùi,mệt thật đó...gọt trái cây cho em mau đi,người ta chờ táo nãy giờ đấy"-Thiên Thư chu chu cái môi hồng hồng nhưng nhợt nhạt ra vòi dỗi nũng nịu

"Vâng vâng,chờ anh tí"-Minh Nhật gật đầu cái rụp rồi đứng lên đi lại bàn gọt táo cho cô

"Ê mà khoan,anh đi mua nước cho em cái đi...bình thủy ở đây hết sạch nước rồi"-Thiên Thư lại nhăn mặt chu môi lên giơ cao cái bình thủy lên cho anh xem

"Vâng vâng,công chúa chờ thuộc hạ 1 xíu"-Minh Nhật lại lắc đầu và thở dài bất lực lần n bởi cái thói hay vòi dỗi và ăn vạ của cô người yêu

Trần Thiên Thư cười tít mắt nhìn bóng dáng anh vừa khuất sau cửa

Họ từng là cặp đôi nổi nhất nhì trường cấp 3 năm cả 2 được 18 tuổi,anh-Đỗ Minh Nhật và cô-Trần Thiên Thư,1 người là đại ca khét tiếng một thời còn 1 người là hoa khôi chăm chỉ đã yêu và quen nhau vào 1 ngày mưa rơi tầm tã ở trường

Trần Thiên Thư là 1 con người có tuổi thơ bất hạnh,anh biết.Đỗ Minh Nhật từng có quá khứ đen tối,cô cũng biết...họ đã chấp nhận nhau như 2 người có cùng hoàn cảnh,cùng chung cảm xúc và cùng chung tình yêu dành cho đối phương

Nhưng số phận trớ trêu vẫn không lần nào buông tha cho họ,từ lần Trần Thiên Thư suýt bị người ta cưỡng bức trên đường về nhà hay Đỗ Minh Nhật từng suýt bị người ta ám hại và giờ đây,nơi mà Trần Thiên Thư đang ở là bệnh viện với căn phòng trắng toát và cô đang nằm trên chiếc giường trắng muốt trong phòng bệnh,mắt thì nhìn chăm chú ngoài cửa sổ

"Căn bệnh ung thư máu của cô bé đang dần chuyển biến xấu đi,sức khỏe dạo này đang xuống thấp rất nhiều.Gia đình nên chuẩn bị tinh thần sẵn sàng vì cô bé có thể sẽ chỉ trụ được khoảng 1 tuần nữa"-Lời của vị bác sĩ già đó vẫn văng vẳng lại trong đầu Minh Nhật từ khi anh mua nước về đến giờ,anh khẽ thở dài...số phận của họ,quả là đen tối...nhỉ!?

Anh thật muốn quay lại cái quá khứ kia để giải thoát cho cô gái nhỏ của anh

Nếu,nếu cô không còn nữa...vậy xung quanh anh sẽ còn ai? Gia đình bây giờ đã không còn trên đời mà đến cô cũng bỏ anh đi thì chắc anh chỉ việc chết quách theo cô luôn cho xong...

"Nhóc con,anh mang nước về rồi...uống đi"-Minh Nhật lấy lại gương mặt bình thường,đẩy cửa phòng vào nói

"Á à,mày đi cái gì mà tới 30p thế hả Nhật? Tia gái góc nào à? Mà chúng ta bằng tuổi nhá,nhóc cái khỉ khô!"-Thiên Thư vẫn thế,ương bướng và trẻ con

"Em coi lại em đi,22 tuổi đầu rồi mà y như con nít.Anh nỡ bỏ em đi theo người khác chắc"-Minh Nhật cũng không vừa,đi tới cốc 1 cái thật đau vào đầu cô

"Chắc tui đấm bạn quá"-Thiên Thư xoa xoa cục u trên trán,mắt lườm liếc đủ kiểu vào Minh Nhật

"Thử xem"-Minh Nhật kề sát mặt cô xong hôn 1 cái /chụt/ ngay môi rồi vui vẻ đi gọt táo

"Aish cái thằng trời đánh,không thèm chấp"-Thiên Thư khoanh tay giận dỗi quay mặt ra nhìn phía cửa sổ

"Rồi rồi,thế cục cưng khỏi ăn táo nhá"-Minh Nhật giơ dĩa táo ra trước mặt cái người đang trẻ con quay mặt ra hướng khác

"Ây,mi thì còn bỏ được chứ ta không bao giờ bỏ táo đâu á há há"-Thiên Thư cười 1 tràn hả hê rồi giựt phắt lấy dĩa táo ăn

"Thế không coi người bạn trai này ra gì à?"-Minh Nhật cười tủm tỉm ngồi xuống mép giường vuốt sợi tóc mai trước mặt Thư vén ra sau tai

"Ai nói chớ,vẫn là tay sai của ta thôi há há"

Họ vẫn luôn như vậy,dù bão giông xảy ra vẫn ngang nhiên đùa giỡn,đúng là tuổi trẻ!

"À mà anh ơi"-Thiên Thư ăn xong dĩa táo,bỏ qua chỗ trống rồi quay qua hỏi Minh Nhật

"Hửm?"-Minh Nhật vừa lấy cái dĩa ngay chỗ trống vừa đứng lên đi lại cái bàn

"Bệnh tình của em...còn bao lâu?"-Thiên Thư hỏi ngay câu tim đen của anh,làm Minh Nhật khựng lại rồi nhanh chóng đi lại giường ngồi xuống

"Em hỏi gì thế?"

"Em nói là em còn sống được bao lâu với cái bệnh ung thư này?"-Thiên Thư vẫn kiên định,chậm rãi nhắc lại câu hỏi

"Bao lâu là bao lâu!? Em vẫn sẽ sống với anh suốt đời thôi,đừng có mà nghĩ bậy nghĩ bạ"-Minh Nhật nhanh chóng vỗ về Thiên Thư với mong muốn cô sẽ bỏ qua chuyện này nhưng...

"Trả lời!"-Thiên Thư gần như quát lên

"B..bác sĩ bảo...em còn 1 tuần"-Minh Nhật trầm mặc,cuối đầu xuống lí nhí nói

"À...."-Thiên Thư cười buồn cụp mắt xuống,hồi lâu lại ngẩn mặt lên khi nghe anh hỏi

"Mai là sinh nhật em nhỉ?"

"Thế anh không nhớ à?"

"Anh tính hỏi em muốn gì anh mua?"

"Muốn anh!"-Cô nhóc cười lém lỉnh nói

"Ngốc! Anh vẫn là của mình em mà,nói đi muốn gì anh mua cho"-Anh cười hiền xoa xoa mái đầu mượt mà của

"Ừm....vậy thì anh hát em nghe đi"-Thiên Thư xoa xoa cằm rồi ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt mong chờ

"Được,bài em thích nhé!?"

"Hoi,nghe nhiều lắm òi...bản ballad buồn anh tự sáng tác ấy,em muốn nghe"

"Nhưng anh chưa xong?"

"Kệ,tới đâu thì hát tới đó"-Cô cười quay đầu nhìn chỗ trống trên giường của mình,vỗ vỗ vào đó ý bảo anh tới đó ngồi xuống cạnh cô

Anh cười cười đi lại,cô tựa đầu vào vai anh...cả 2 cùng nhau im lặng ngắm hoàng hôn ngoài cửa 1 lúc rồi Minh Nhật bắt đầu cất chất giọng trầm ấm,khàn khàn lên...giọng hát của anh làm Thiên Thư thích cực kì,sau đôi mắt như 2 giọt cafe của anh thì chắc nó là cái thứ 2 cô bình chọn yêu thích đấy...

Vừa nhìn ánh hoàng hôn ngoài trời,Thiên Thư cố gắng chớp chớp mắt 1 xíu cho đỡ mỏi..cô ngáp dài 1 hơi trong khi nghe anh hát...Ừm,cô buồn ngủ rồi...

Minh Nhật có vẻ cũng cảm nhận được,nhưng anh không nói,anh muốn hưởng thụ những giây phút quý giá này ở bên cô.Anh nắm lấy tay cô,tiếp tục hát

Thiên Thư đưa mắt nhìn anh,góc nghiêng với sống mũi thẳng,đôi lông mày rậm cùng đôi môi mỏng đang hát làm bao em chết đứng,ấy thế mà giờ người đàn ông này đang bên cạnh cô đấy,khẽ cười...cô lại di dời xuống nằm trên đùi thay vì gối trên vai của anh,anh cũng biết ý...vừa vuốt mái tóc đen mượt của cô vừa ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ nhưng vẫn tập trung hát.Cô cười nhẹ nhìn ánh hoàng hôn đang dần lắng xuống,đến lúc cô phải đi theo ánh chiều tà ấy rồi...

Thiên Thư ngâm nga tiếng hát khe khẽ theo anh,đồng thời cũng đóng nhẹ đôi mắt trong sáng phản chiếu chút ánh cam ấy lại rồi cụp hẳn,hơi thở của cô dần yếu đi rồi lịm nốt kéo theo giai đoạn còn hát dở.Minh Nhật hoàn thành xong ca khúc...nước mắt lăn dài trên 2 gò má điển trai.Anh nhìn xuống chỗ nhóc con của mình,cô đã chìm vào giấc mộng ngàn thu và sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Minh Nhật nén tiếng sụt sùi ôm cô một cái thật chặt rồi lại bế cô đặt lên giường...cuối xuống hôn Thiên Thư từ trên tóc,trên trán,chóp mũi,2 bên má gầy gò và cuối cùng là đôi môi ngọt ngào hôm nào đã sớm nhợt nhạt tái đi.Anh nắm lấy đôi tay mềm mại đã sớm lạnh đi của Thiên Thư rồi áp lên mặt mình như mong muốn nó sẽ cử động 1 chút khi cảm nhận hơi ấm nhưng...cô không còn nữa

Minh Nhật cười một nụ cười chua chát hòa quyện cùng vị mặn của nước mắt,sau đó anh lấy cái mền trắng sạch đắp lên người cô,phủ qua đầu...

"Trần Thiên Thư-mối tình đầu trong sáng của anh,yên lòng an nghỉ nhé.Anh yêu em rất nhiều,nhóc con"

-----------------------------------------------------

Đám tang của cô diễn ra vào ngay hôm sau đó,gia đình có mặt đầy đủ tiễn đưa...

Cha mẹ của cô đã ly hôn,không 1 ai nhận nuôi làm cô gái nhỏ phải sống đơn độc và giờ họ đang nước mắt đầm đìa nhìn di ảnh của con gái.Bạn bè của Thiên Thư đứng vây tụ xung quanh,đứa thì trầm mặc cuối đầu,đứa thì nước mắt ướt mặt...

Minh Nhật đứng cách đó không xa,không khóc...cũng không buồn,chỉ là tuyệt vọng đến vô cảm.Anh đã khóc đến khô mắt ngày hôm qua để tiễn cô rồi,chỉ mỗi Thiên Thư được thấy thôi

Anh nhìn vào di ảnh của cô,ánh mặt trời của mùa đông chói lòa chiếu vào người con gái với nụ cười tươi trong di ảnh...lặng lẽ nhìn sang bên cạnh,là bánh kem

Phải rồi nhỉ,hôm nay lại là sinh nhật cô mà...chính tay anh đã làm chiếc bánh đó,chuẩn bị chu đáo định cùng cô đón sinh nhật.Tiếc rằng nay nó lại dùng làm món quà tiễn đưa cuối cùng mà Minh Nhật dành cho Thiên Thư

10 năm sau...

Một chiếc xe màu đen chạy vun vút trên đường cao tốc,hướng thẳng tới ngoại ô xa thành phố

Đỗ Minh Nhật-từ 1 tên đại ca khét tiếng bây giờ đã là 1 doanh nhân rất thành đạt.Anh đã có vợ và 2 đứa con trai lẫn gái,rất đầm ấm.Hôm nay là lễ Giáng Sinh,sinh nhật và cũng là ngày giỗ của cô.Anh vừa đi công tác về tiện đường nên tạc qua thăm cô,10 năm anh bỏ đi để lại ngôi mộ của cô quạnh hiu lẻ loi

"Thư à,anh tới rồi đây"-Minh Nhật đặt bó hoa tulip trắng hồng đan xen xuống,liếc qua thì thấy nhang còn vươn khói,hẳn ba mẹ cô nàng đã tới đây và dọn dẹp từ sớm

"Em sống ở đây một mình có buồn không thế? Nơi này quạnh hiu như vậy làm anh xót giùm em đấy nhóc! Xin lỗi em vì 10 năm nay anh đi lập nghiệp không về thăm em nhé,tại anh lo công việc quá nên hơi quên em thôi,đừng trách anh nhé"-Đỗ Minh Nhật cười nhẹ vuốt ve gương mặt của cô trên tấm ảnh

"Em chắc biết anh đã có gia đình rồi nhỉ? Vợ đẹp con ngoan,đều nhờ ơn phước của em cho anh không đấy"-anh ngưng 1 chút lại nói tiếp "Em biết anh nhớ em lắm không,rời xa anh lâu thế mà không nhớ lấy anh 1 hôm là anh giận đấy nhé.Anh kể em nghe,thật ra anh mới biết được trong tim anh có 4 ngăn đấy...1 ngăn là cho mẹ,1 ngăn là vợ,1 ngăn là 2 đứa con còn ngăn cuối là em đấy nhóc con"-Minh Nhật khẽ cười buồn ngồi thụp xuống kế bên bia mộ của cô

"À chắc em chưa gặp 2 bé con của anh đâu nhỉ? Chúng nó lớn rồi,khôn ngoan lanh lợi hệt em luôn đấy,bữa nào anh dẫn ra cho em gặp mặt nhé,bảo đảm em sẽ kết 2 đứa nó cho mà coi"-Minh Nhật nuốt nước bọt đẩy loạt cảm xúc trào dâng trong cổ họng của mình xuống,mẹ kiếp...mỗi lần muốn nói với cô vài điều mà đã làm anh muốn khóc rồi

"Cuộc đời 2 ta khốn nạn thật Thư nhỉ? Định mệnh cho chúng ta gặp nhau...sau đó ta lại bị số phận chia cắt,kẻ âm người dương...anh vẫn nhớ rõ...ánh hoàng hôn chúng ta ngắm lần cuối cùng nhau đó nhóc con"-Anh nghẹn ngào quệt vội nước mắt chuẩn bị chảy ra khỏi khóe mắt rồi đứng thẳng dậy,chỉnh lại bộ vest đen trên người rồi nhìn di ảnh Thiên Thư cười hiền

"Em muốn ăn bánh kem không nhóc?"-Tiếng nói của anh vang vọng khắp nghĩa trang phủ đầy màu xanh lá đó nhưng Minh Nhật vẫn đủ bình tĩnh để biết,sẽ không ai đáp lại lời anh ngoài tiếng gió

"Được rồi,dù em không nói nhưng anh vẫn biết...nhóc con của anh sẽ không bỏ lỡ bất cứ cái gì đâu nên mai anh sẽ mang bù bánh táo cho em nhé,em thích ăn táo mà...À quên nữa,chúc nhóc con Trần Thiên Thư của anh sinh nhật tuổi 22 mãi mãi vui vẻ và bình an bên kia nhé.Anh vẫn luôn ở đây,yêu thương em như cách em yêu thương anh thôi...đừng quên anh đấy"-Minh Nhật lúc này đã không kìm nén nỗi,tuyến lệ trào dâng khỏi mắt chảy dài xuống chiếc cằm tinh tế cương nghị

"Anh phải về thôi,vợ anh gọi rồi nếu không về cô ấy sẽ lèm bèm mất.Tạm biệt em nhé,mai anh sẽ dắt 2 đứa con nhỏ và cả vợ anh lại đây thăm em"-Minh Nhật cười rồi lấy tay quệt bừa hàng nước mắt đang chảy dài,bước nhanh ra xe khởi động máy

Từ trong xe,anh nhìn về phía ngôi mộ hiu quạnh của Thiên Thư rồi rồ ga chạy đi...

Nhưng có lẽ anh không biết,vẫn còn có người luôn theo dõi anh từ đằng xa.Một cô gái với tà áo trắng dài chạm đất,mắt cá chân mảnh khảnh như ẩn hiện,trên đầu là chiếc vòng nguyệt quế với từng chiếc lá vàng được đan vào nhau thật tinh tế,tay cô gái cầm cái lọ tròn nhỏ bên trong là cây nến trắng đang cháy và cô cười mỉm nhìn về phía anh vừa đi khỏi

"10 năm em đợi anh quả không uổng công...anh nhỉ?"-Thiên Thư nói khẽ

"Tiếc thật,em cũng muốn gặp gia đình nhỏ của anh lắm,nhưng có lẽ không kịp mất rồi"-Thiên Thư mỉm cười,cô rất vui mừng vì giờ đây anh đã hoàn thành ý nguyện của cô...trở thành một người thành đạt và xây dựng một tổ ấm hạnh phúc cho riêng mình

"Em phải đi rồi,nến nhỏ của em không trụ được bao lâu,cháy sắp hết rồi..."-Cô nói rồi nhìn xung quanh 1 lần cuối- đây là nơi đã cho cô gửi gắm thân xác và cho cô không khí bình yên suốt 10 năm.Sau đó nhìn lại lọ nến trong tay,hết mất rồi...

"Giá như em có thể trực tiếp nói trước mặt anh nhỉ,thôi kệ...anh vẫn khỏe mạnh là được"

"Em chỉ muốn nói rằng: Em ở đây, mãi mãi ở ngay đây.Em yêu anh,luôn yêu bằng cả tấm lòng"-Trần Thiên Thư cười tươi,chói lòa hệt như trong di ảnh,nhưng nó khác ở chỗ là không vướng chút muộn phiền nào...nụ cười của cô bé giờ đây là vô giá vĩnh cửu

Trần Thiên Thư từ từ tan biến dần vào không trung,hành trình khác đang đợi cô.Cả thế giới của cô,cảm ơn và tạm biệt!...

--------------------------------------------------

Ngày đăng:6/2/2022

Kết thúc:6/2/2022






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro