2 ❖『Ngọc Tảo Tiền Mộng/玉藻の前の夢』

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ hai

Ngọc Tảo Tiền Mộng

『玉藻の前の夢/Tamamo no Mae no yume

* * *

Những ngày gần đây, hoàng cung hiếm thấy vô cùng náo nhiệt, bởi vì có một ca vũ cơ mỹ lệ tuyệt luân tiến cung.

Ca vũ cơ kia chỉ là một người hát rong, lần này hoàng cung tổ chức một buổi tuyển ca cơ, nàng ta vừa khéo đi ngang qua, nghe thấy tin tức, liền hào hứng xin tham gia. Bình thường ứng cử viên sẽ có "người đại diện" đi chung, nhưng ca vũ cơ này lại chỉ có một mình.

Ca vũ cơ tự xưng là Mizukume, bởi vì là trẻ mồ côi, cho nên cũng không có họ. Tuy rằng chỉ là một người hát rong, nhưng danh tiếng của nàng tại Tougenkyou cũng không nhỏ. Mizukume chỉ muốn tới hoàng cung thử tài, hoàn toàn không có ý định nán lại lâu.

Ca vũ cơ mặc hoà phục đỏ tươi hoa lệ, dung nhan kiều mỹ như đoá hoa mẫu đơn chớm nở, trên tay ôm theo một cây đàn Koto (1). Nàng vừa có thể gảy đàn, vừa có thể múa hát, hơn nữa cũng có thể làm thơ, quả thực là đa tài đa nghệ.

(1) Koto — , : Đôi khi gọi là Sō (đàn tranh), là một nhạc cụ dây truyền thống của Nhật Bản. (Theo Wikipedia)

Không chỉ sở hữu sắc đẹp khiến lòng người mê đắm, ngay cả giọng ca trầm buồn của nàng cũng làm người ta phải thổn thức không thôi. Ngay từ những tiếng hát đầu tiên, nàng đã hoàn toàn chiếm được lòng yêu thích của nữ hoàng cùng các cận thần.

Mặc dù Mizukume nhìn qua vẫn còn rất trẻ tuổi, nhưng trong đôi mắt vàng kim của ca vũ cơ lại ngập đầy bi thương, giống như đã trải qua hết thế sự thăng trầm, hiểu thấu nhân tình ấm lạnh.

Không những thế, ca vũ cơ còn học sâu hiểu rộng, đối đãi mọi người đều ôn hoà có lễ, lễ nghi của nàng hoàn mỹ tới nỗi, ngay cả các vị phi tần cũng không thể bắt bẻ. Nếu không phải biết đối phương chỉ là một ca vũ cơ, có lẽ mọi người còn lầm tưởng người nọ là một quý tộc.

Nữ hoàng rất thưởng thức tài năng của Mizukume, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra thái độ "ái muội" của nữ hoàng. Cũng đúng thôi, với thiên tư cùng sắc đẹp của ca vũ cơ Mizukume, nữ hoàng có nạp nàng làm thê thiếp, bọn họ cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Nhưng ca vũ cơ Mizukume lại năm lần bảy lượt né tránh cùng nữ hoàng thân mật, thái độ của nàng mặc dù rất có lễ, nhưng lại thập phần xa cách. Bọn họ có cảm giác, ca vũ cơ Mizukume tựa như ánh trăng trên bầu trời đêm —— Xinh đẹp, thanh cao, khiến người ta nảy sinh ham muốn chinh phục. Vậy nhưng, người này cũng giống như cách họ rất xa, nàng hoàn mỹ tới độ không chân thật, như không thuộc về trần thế.

Thậm chí, họ còn vô thức nảy sinh ra một tia kính sợ không rõ nguyên do, họ cảm thấy, cho dù chỉ là chạm vào đối phương, như vậy cũng là một loại mạo phạm.

Nữ hoàng tự mình mời Mizukume một chén rượu, ca vũ cơ cũng không chối từ, mà cẩn thận đón lấy chén, nàng không chút câu nệ, hơi ngửa đầu liền uống một hơi cạn sạch. Cho dù là uống rượu, động tác của Mizukume vẫn không hề mất đi vẻ tao nhã.

Rõ ràng là rượu ủ trăm năm của hoàng tộc, nghe đồn chỉ cần nuốt xuống vài giọt, cũng đủ khiến người ta say không phân rõ trời đất trăng sao. Thế nhưng, cho dù uống cạn một ly, ca cơ Mizukume vẫn vô cùng tỉnh táo, trên gương mặt xinh đẹp thậm chí không có dù chỉ là một chút men say.

"Tửu lượng của ngươi rất tốt." Nữ hoàng nhìn Mizukume, trên gương mặt lạnh lùng hiếm khi mang theo một ít khen thưởng.

"Cảm tạ nữ hoàng khen ngợi." Mizukume dùng tay áo che miệng, nàng cười khẽ, thanh âm thanh thuý như chuông bạc, "Sở dĩ tửu lượng của ta rất tốt, là bởi vì ta từng sống tại Byakuya Rou (2) rất lâu, cho nên, ta đã sớm quen thuộc với việc tiếp rượu."

(2) Byakuya Rou — 白夜楼: Bạch Dạ Lâu/ Lầu Đêm Trắng.

(*) Byakuya — 白夜: Đêm trắng hay bạch dạ, là những ngày với khoảng thời gian ban đêm (tại địa phương) có độ chiếu sáng tự nhiên không quá thấp cho dù Mặt Trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, nghĩa là khoảng thời gian ban đêm chỉ có thể coi như là bao gồm mỗi hiện tượng tranh tối tranh sáng (hoàng hôn hay rạng đông). (Theo Wikipedia)

(Ảnh) Đêm trắng tại Sankt Peterburg lúc 23 giờ 00 phút (giờ địa phương) ngày 28 tháng 6 năm 2006. (Wikipedia)

Nữ hoàng lại nâng lên một chén rượu, nàng hơi nhếch môi, "Kỹ viện nổi tiếng đó? Ngươi là kỹ nữ của Byakuya Rou?"

Kỹ nữ trong lời nói của nàng... cũng không rõ là nói bán thân hay bán nghệ. Thế nhưng, trong thanh âm của nữ hoàng mơ hồ có một chút trêu cợt, khiến người ta theo bản năng nghĩ về vế đầu nhiều hơn là vế sau.

Ngữ điệu của nữ hoàng không khác gì trực tiếp bôi nhọ Mizukume, chỉ cần là người biết suy nghĩ, nghe qua câu nói này, họ có thể dễ dàng nhận ra nàng đang mỉa mai, nhưng ca vũ cơ cũng không hề tỏ ra bất mãn. Mizukume vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hoà ở trên mặt. Chợt nhìn qua, điệu cười của nàng có vẻ thập phần lễ phép, cũng rất xinh đẹp, nhưng nữ hoàng lại nhìn ra được, trong mắt của ca vũ cơ này, từ đầu đến cuối đều không có nổi một chút ý cười.

"Chỉ là đã từng thôi, thưa ngài." Mizukume bình thản đáp lại, ánh mắt của nàng có chút sâu xa, tựa như đang hồi tưởng về quá khứ, "Sau khi Byakuya Rou sụp đổ, ta trở thành mại ca giả (3) lang bạt tứ phương."

(3) Mại ca giả — 賣歌者: Người hát rong.

"Hơn nữa, bởi vì ta đã không còn thuộc về Byakuya Rou, ta cũng không còn là kỹ nữ. Hiện tại, ta chỉ là ca vũ cơ." Mizukume vẫn mỉm cười, thế nhưng đôi mắt vàng kim kia lại lạnh như băng, hoàn toàn không mang theo bất cứ cảm xúc gì, "Một ca vũ cơ chỉ bán nghệ, không bán thân."

Nữ hoàng nghe vậy, nàng cũng không tiếp tục buông lời nhận xét, chỉ là hơi mỉm cười. Cả hai người mắt đối mắt, trong lòng là đủ loại mưu kế phức tạp, nhưng ngoài mặt, bọn họ vẫn treo lên nụ cười không phân rõ thật giả. Người ngoài nhìn vào, thậm chí còn có thể cảm thấy cảm tình giữa hai người rất tốt đẹp.

... Là yêu quái sao? Nữ hoàng — Tenchi Chiyo — thầm suy nghĩ. Nàng không cảm nhận được dù chỉ là một tia yêu khí trên người của Mizukume, nhưng nàng lại có cảm giác, đối phương không giống như là nhân loại.

Có đôi khi, chỉ cần nhìn vào một ai đó, ngay từ ánh mắt đầu tiên, ngươi đã nhận ra đó không phải là một "con người".

Chưa nói tới dung mạo tuyệt diễm tới nỗi có chút không chân thật kia, chỉ riêng ánh mắt lạnh lẽo cùng khí chất bất phàm của Mizukume, cũng đủ để khiến Tenchi Chiyo ghé mắt để ý. Huống hồ, Mizukume còn nói mình xuất thân từ Byakuya Rou...

Nếu không phải Mizukume bịa chuyện, vậy thì khả năng cao, nàng ta là một yêu quái hàng thật giá thật.

Nhưng vì sao Mizukume lại không thèm che giấu thân phận? Lẽ nào, nàng ta đang coi khinh thực lực của Tenchi Chiyo và hoàng tộc sao?

... Không thể không nói, Tenchi Chiyo đoán vô cùng chính xác, Mizukume hoàn toàn không đem hoàng tộc đặt vào trong mắt.

Tenchi Chiyo hơi rũ mắt. Không phải nàng đang nghi thần nghi quỷ, mà vô cùng chắc chắn, bởi vì từ trước tới nay, những kẻ từ Byakuya Rou đi ra đều không phải là nhân loại.

Sở dĩ Tenchi Chiyo dám khẳng định chắc như đinh đóng cột, là do Byakuya Rou vốn là nơi giam nhốt nô lệ, các nô lệ đều là yêu quái được bắt giữ từ bốn phương tám hướng. Những nô lệ này được hoàng tộc sử dụng với nhiều mục đích —— Bị ép làm vật tiêu khiển cho các vị khách, trở thành nô lệ tình dục, hay thậm chí, cũng có người sử dụng họ như những con tốt trên chiến trường.

Nơi đó không có nhân loại, cho dù có, cũng chỉ là những người canh giữ hoặc quản lý.

Nhưng, cũng như Mizukume vừa nói, Byakuya Rou đã sụp đổ, hiện tại, nơi đó chỉ còn là một đống đổ nát. Dĩ nhiên, Tenchi Chiyo cũng nghĩ tới việc xây dựng nó lại một lần nữa, nhưng những tổn thất của việc Byakuya Rou bị phá huỷ là quá lớn. Bọn họ không chỉ mất đi tiền tài và danh tiếng, mà những yêu quái từng bị giam giữ trong Byakuya Rou đều đã trốn thoát.

Tệ hơn là, mấy con yêu quái dám cả gan đánh sập Byakuya Rou, lại thành công thoát khỏi tay các âm dương sư. Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của hoàng tộc cùng âm dương sư hoàng gia, Tenchi Chiyo phải giải quyết rất nhiều vấn đề, cho nên tạm thời, nàng còn chưa có thời gian lên kế hoạch xây dựng một Byakuya Rou thứ hai.

Nói gì thì nói, nàng vẫn tin rằng Mizukume không phải nhân loại, thế nhưng, Tenchi Chiyo lại không thể cảm nhận được yêu khí của đối phương, ngay cả nàng còn không nhận ra, nói gì tới các âm dương sư khác.

Nhưng như vậy cũng chứng minh một chuyện, rằng thực lực của yêu quái này... sâu không thể lường được.

Tenchi Chiyo có thể cảm nhận được yêu khí của các yêu quái, thậm chí, nàng có thể nhận ra chủng loài của đối phương là gì. Cơ mà, dĩ nhiên cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ, tuy rằng khá hiếm có.

Ngoại lệ ở đây là, các yêu quái có thực lực ngang bằng với nàng, hoặc là... cao hơn, Tenchi Chiyo sẽ không thể cảm nhận được.

Tenchi Chiyo không rõ Mizukume thuộc về vế nào, thế nhưng, cho dù nàng ta là vế nào đi chăng nữa, yêu quái này đều có khả năng gây bất lợi cho nàng và Tougenkyou.

Tenchi Chiyo thập phần thận trọng cùng cảnh giác, nhưng nàng sẽ không ngu xuẩn chủ động đánh rắn động cỏ, nàng còn chưa rõ ràng thực lực của đối phương mạnh yếu ra sao, nếu như đột ngột ra tay, bức đối phương tới tuyệt lộ, chỉ sợ yêu quái này sẽ nổi điên, sau đó làm ra sự tình kinh khủng nào đó, gây nguy hại tới những người dân vô tội.

Mizukume liếc nhìn nữ hoàng một cái, cặp mắt hoa đào hơi rũ, lông mi dài khẽ run lên, tựa như cánh bướm, vừa vặn che đậy ý cười trào phúng trong đôi mắt màu vàng kim.

Nàng dĩ nhiên có thể nhìn ra việc Tenchi Chiyo đang đề phòng mình, Mizukume không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lại thập phần khinh thường mà nghĩ.

Người này... luôn tự cho mình là đúng, nàng ta luôn miệng nói muốn bảo vệ cho Tougenkyou, bảo vệ cho nhân loại, nhưng Tenchi Chiyo chưa từng để ý tới, nàng ta đã gây ra biết bao đau thương cho các yêu quái vô tội. Trong mắt của Tenchi Chiyo, yêu quái đều là xấu xa, không bao giờ có ngoại lệ, nàng ta có thể giết hại hàng trăm triệu yêu quái, chà đạp lên tôn nghiêm của họ, coi họ như một kiện hàng hoá, hay những món đồ vô giá trị, mà trong lòng của Tenchi Chiyo, thậm chí không hề xuất hiện nửa tia áy náy.

Đối với nàng ta, yêu quái thấp kém tới nỗi còn không xứng đáng để tồn tại.

Vương toạ Tenchi Chiyo đang ngồi bên trên được xây nên từ xương cùng máu thịt của các yêu quái, dưới chân nàng ta là thây sơn biển máu của hàng triệu yêu quái vô tội. Thế nhưng, Tenchi Chiyo lại cho rằng đó là vinh quang, là chiến tích, nàng chưa từng hối hận, hoàn toàn ngược lại, nàng còn cảm thấy vô cùng tự hào.

Cũng không phải tự nhiên mà yêu quái giận dữ và căm hận nhân loại như vậy, trước kia, các yêu quái hầu hết luôn giữ thái độ bàng quang, thái độ đối với con người đều là "có cũng được mà không có cũng được", nói cách khác là nước giếng không phạm nước sông, nhưng cũng vì họ quá thờ ơ, nhân loại mới cho rằng bọn họ là quả hồng mềm dễ bóp nát. Đối phương năm lần bảy lượt phá huỷ quê hương của các yêu quái, chèn ép không chút kiêng nể, lại chủ động khiêu khích, thành ra, đa phần yêu quái đều trở nên căm thù con người.

Tenchi Chiyo luôn muốn diệt trừ những mối hoạ ngầm ngay từ trong trứng nước, nhưng nàng ta chẳng hề phát giác, chính bản thân nàng ta lại là người châm ngòi cho những tai hoạ.

Mizukume nâng chén trà lên bên miệng, chậm rì rì nhấp một ngụm, đáy mắt của nàng nhất thời có chút u tối.

Tuy rằng hiện giờ, Mizukume đã không còn cố chấp muốn báo thù cho các đồng tộc, nhưng nàng vẫn chán ghét Tenchi Chiyo như thuở ban đầu. Người này... toàn thân trên dưới, không chỗ nào là không lây dính mùi máu tanh cùng tội nghiệt, khiến Mizukume chỉ nhìn thôi cũng sẽ cảm thấy lợm giọng buồn nôn.

Nghĩ đoạn, Mizukume đặt chén trà xuống bàn, sau đó chậm rãi đứng dậy. Sắc mặt của Tenchi Chiyo không chút thay đổi, một tay lại âm thầm đè lên chuôi đao bên hông. Chỉ cần Mizukume làm ra bất cứ hành động mang tính đe doạ nào, Tenchi Chiyo sẽ không chút chần chừ ra tay.

Mizukume cũng trông thấy động tác nhỏ của Tenchi Chiyo, đáy mắt nàng xẹt qua một ít ý cười, nhưng nó cũng biến mất rất nhanh, nhanh cũng tựa như khi nó xuất hiện.

Mizukume không chủ động công kích, nàng chỉ hơi cúi người, quy củ làm một cái lễ, "Ta cảm thấy có chút ngột ngạt, thứ lỗi cho ta không thể tiếp rượu, xin phép nữ hoàng để ta được đi ra ngoài hít thở không khí một lát."

"... Không thành vấn đề." Tenchi Chiyo từ từ rời tay khỏi chuôi đao, nàng cũng không tính toán ngăn cản Mizukume, như vậy có vẻ lộ rõ ra rằng nàng đang đề phòng đối phương.

"Vậy ta xin phép." Mizukume cũng không nói nhiều, nếu Tenchi Chiyo đã không cấm, nàng tội gì phải ép buộc bản thân ở lại nơi này?

Mizukume rất nhanh đã ẩn mình vào trong đám đông, kỳ quái là, rõ ràng chỉ vừa mới không lâu trước đó, Mizukume còn là tâm điểm của mọi sự chú ý, nhưng hiện tại nàng rời đi, lại không có bất cứ ai nhận ra nàng đã rời khỏi chính điện.

Tenchi Chiyo âm thầm phái vài yêu quái đi theo giám sát Mizukume, để phòng ngừa Mizukume làm chuyện mờ ám sau lưng nàng. Mizukume dĩ nhiên đã nhận ra có kẻ bám theo mình, nhưng nàng cũng lười để ý, dù sao cũng chỉ là vài yêu quái "yếu ớt", Mizukume căn bản chẳng cần phải lo lắng.

Sắc mặt của Mizukume vẫn bình tĩnh ung dung, tựa như nàng hoàn toàn không phát giác việc mình đang bị bám đuôi. Mizukume bất ngờ xoay thân, chuyển vào một ngã rẽ —— Nơi đó có một cây cầu dài nối giữa chính điện và hậu cung.

"Ả ta định vào hậu cung?"

Hậu cung được xem là cấm địa của hoàng cung, ngoại trừ nữ hoàng, tất cả những người không có phận sự đều bị cấm đặt chân vào, cho dù chỉ là nhìn ngó cũng là một trọng tội, bị xử chém đầu là chuyện đương nhiên.

Thế mà... thế mà một kẻ ngoại lai lại dám ngang nhiên như không mà đi vào hậu cung!

Các yêu quái theo đuôi lập tức đuổi sát theo sau, ai nghĩ khi họ tới nơi, trên cây cầu đã hoàn toàn không có một bóng người.

"Không thể nào! Làm sao ả có thể rời đi nhanh như vậy được?" Ngưu yêu sửng sốt, ả ngó đông ngó tây, gần như không thể tin vào hai mắt của mình.

"Cây cầu này thực sự rất dài, ả giống như biến mất vào hư không vậy..." Miêu yêu kiểm tra hồ nước hai bên cầu, ả nói với vẻ mặt khó coi, "Với tốc độ của một con người, không ai có thể đi hết cây cầu trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Chưa kể đến việc ả ta còn không gây ra bất cứ động tĩnh lớn gì..."

Quả nhiên như nữ hoàng nói, ca vũ cơ kia thực sự không phải nhân loại! Huống hồ, bọn họ cũng không phải hạng yêu quái yếu kém gì, thực lực thậm chí còn vượt xa cả các âm dương sư phục vụ cho hoàng tộc, vậy mà ả ta lại có thể qua mặt họ dễ như bỡn...

Kỳ thực, dựa vào thái độ tự tin của đối phương, dễ thấy được thực lực của ả cũng không hề thấp hơn ai. Ả thậm chí còn không xem nữ hoàng ra gì mà nói thẳng ra thân phận của mình, rằng ả đến từ Byakura Rou.

"Mau báo lại với nữ hoàng! Lập tức phong toả toàn bộ hoàng cung!" Một trong số các thị vệ nhận ra sự tình không đơn giản, nàng cấp tốc cho người phong toả các lối ra vào.

Nếu như kia thực sự là một yêu quái, vậy thì một kẻ có thể qua mặt cả nữ hoàng, khẳng định đó là một đại yêu!

Đã rất nhiều năm không có đại yêu nào xuất thế, không ngờ... Thị vệ càng nghĩ càng sợ, xem ra lần này, bọn họ đã đụng phải thú dữ rồi.

Trong khi đó, kẻ chủ mưu khiến cho cả hoàng cung náo loạn — Mizukume — đang dửng dưng đi về phía vườn thượng uyển. Việc cắt đuôi đối với Mizukume chỉ dễ như một cái nhấc tay, huống chi, ảo ảnh và mê hoặc vốn là năng lực đặc thù của hồ tộc các nàng. Mizukume còn là cửu vĩ hồ, nàng có thể dễ dàng khiến người ta nhầm lẫn giữa thực tại và ảo tưởng, khiến thật giả trở nên lẫn lộn. Chỉ cần Mizukume mong muốn, trong mắt người khác, nàng sẽ giống như một kẻ hoàn toàn vô hình, mọi người sẽ xem nàng như không khí, cho dù Mizukume vẫn đang đứng sừng sững trước mặt họ.

Thoát khỏi yến hội ngột ngạt khiến Mizukume cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng vươn tay áo che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, trong đôi mắt hoa đào là sự ghét bỏ chẳng thèm che giấu.

Những nhân loại này... trên thân thể lây dính quá nhiều oán khí, thậm chí còn có thể sánh ngang với các lệ quỷ. Cho dù bọn họ có mang trên mình những chiếc mặt nạ mỹ lệ ra sao, diễn xuất có hoàn mỹ tới thế nào, Mizukume cũng có thể dễ dàng xuyên thấu qua lớp da giả tạo kia, nhìn thấu bộ mặt chân thật của họ.

Nàng chỉ cảm thấy bọn họ bẩn thỉu tới cực điểm. Nếu còn nán lại đó lâu hơn, chỉ sợ, Mizukme sẽ không thể kiềm lòng được mà trực tiếp nôn oẹ.

Hôm nay nàng chỉ muốn tới "chào hỏi" Tenchi Chiyo một chút. Mizukume vốn tưởng rằng đối phương sẽ nhớ mình là ai, dù sao suốt nhiều năm như vậy, dung mạo của Mizukume cũng chẳng thay đổi nhiều lắm. Nhưng xem ra nàng đã đánh giá Tenchi Chiyo quá cao...

Cơ mà cũng đúng thôi, dù gì cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy, huống hồ, trong mắt của Tenchi Chiyo, nàng đã sớm chết.

Mizukume cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm cái bóng của chính mình, nếu như để ý kỹ, còn có thể thấy bóng đen đôi khi sẽ hơi vặn vẹo, thoạt nhìn có vẻ thập phần đáng sợ.

Mặt trời đã sớm lặn xuống, nhưng khắp hoàng cung đều được đốt sáng đèn, xung quanh nàng vẫn sáng trưng như ban ngày.

Mizukume đã rời xa chính điện, nơi mà nàng đang đứng vô cùng tĩnh lặng, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Bởi vì các cung nữ đều đang bận rộn lo liệu yến hội, nơi này cũng không có nổi một bóng người.

Cơ mà, Mizukume cũng không chán ghét bầu không khí im lặng này, ngược lại, nàng còn rất yêu thích. Những lúc như thế này, mọi suy nghĩ tiêu cực trong đầu Mizukume đều biến mất không thấy tăm hơi, nàng cảm thấy tâm trí của mình vô cùng thanh thản.

Trời lại bắt đầu rơi tuyết, Mizukume hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời tối đen trên đỉnh đầu, có một bông tuyết rơi xuống chóp mũi nàng, tiếp xúc cùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể, lại rất nhanh tan mất. Mizukume thở ra một luồng khói trắng, nàng hoài niệm nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên có chút khổ sở.

—— Xin lỗi, ta tới quá muộn...

Nụ cười của Mizukume vô cùng dịu dàng, nét mặt của nàng cũng trở nên nhu hoà, nàng bây giờ... cùng ca vũ cơ thanh cao mà khó gần kia, tựa như hai người khác nhau.

Chợt, Mizukume cảm nhận được chân mình bị ai va phải, suy nghĩ của nàng bị cắt đứt ngang chừng, Mizukume ngay lập tức liền mở bừng mắt ra, biểu cảm ôn nhu kia đã biến mất từ khi nào, giống như chỉ là ảo giác chợt loé mà qua.

Mizukume cúi đầu xem, phát hiện đó là một đứa trẻ thấp bé, trên người đứa bé mặc hoà phục kiểu dáng đơn giản, mái tóc dài màu đen gần như che khuất hai mắt. Mizukume nheo mắt, nàng có thể cảm nhận được yêu khí trên người đối phương...

"Xin... xin lỗi! Là ta vô ý va phải ngài!" Đứa trẻ rối rít cúi người xin lỗi, sợ tới nỗi lưng áo thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Nàng chỉ là một nô lệ thấp kém của hoàng tộc, ngay cả thị nữ cũng có quyền bắt nạt nàng. Dựa vào y phục hoa lệ của Mizukume, nàng có thể đoán được thân phận của đối phương cũng không thấp. Nếu Mizukume tức giận, nàng thực sự không biết phải làm sao bây giờ.

Cũng rất kỳ quái, rõ ràng trước đó nơi này còn không có người nào, ai biết nàng lại đột nhiên va trúng người khác...

"... Ngươi là Zashiki Warashi (3)?" Mizukume cũng không để ý đến việc đối phương đang dập đầu tạ tội, nàng lạnh nhạt hỏi đứa trẻ.

(3) Zashiki Warashi — 座敷童/座敷童子 — Toạ Phu Đồng Tử: Là một loài yêu quái hiền lành rộng lượng của Nhật Bản, xuất xứ từ tỉnh Iwate. Chúng thường sống chung với một gia đình nào đó và được cho là đem lại điềm lành cho ngôi nhà của những gia chủ đã nhận nuôi nó, cũng như mang đến vận xui cho gia đình này khi chúng rời đi. Chúng cần phải được chăm sóc và nuôi dưỡng một cách hợp lý và kỹ càng, cứ như trẻ con vậy, nếu không thì chúng sẽ bỏ đi. Là một loài yêu quái sở hữu hình dáng giống một đứa trẻ, chúng thường có xu hướng gây ra những trò đùa nghịch ngợm vô hại quanh nhà, đồng thời có vẻ bề ngoài của một cô bé mặc kimono, với mái tóc ngắn quá vai một chút. (Theo Touhouwiki)

Mà... cũng không hẳn là Zashiki Warashi.

Mizukume biết, đối phương chỉ là một sản phẩm chắp vá của hoàng tộc. Yêu khí của đứa trẻ này bị trộn lẫn cùng nhân khí, yêu lực đầy tạp chất, quyền năng của đối phương cũng không thể sánh bằng một Zashiki Warashi thực sự. Nếu không phải vừa rồi Mizukume cố ý nới lỏng yêu lực che mắt, nàng ta còn lâu mới có thể chạm vào nàng.

Đứa trẻ hơi run lên, nàng tóm chặt lấy vạt hoà phục, thanh âm bé tới nỗi gần như là lầm bầm lầu bầu, "Phải, ta là một Zashiki Warashi... Tên của ta là Takara."

Takara len lén nhìn trộm Mizukume một cái, vừa rồi nàng vô cùng hoảng hốt, cũng không có tâm tình nhìn kỹ gương mặt của đối phương. Hiện tại trông thấy rõ, Takara chợt mở to mắt, tựa như trông thấy thứ gì cực kỳ khó tin.

"Ngài... ngài là..." Takara hoảng loạn khua chân múa tay, nàng lắp ba lắp bắp một hồi lâu, sau đó, Takara mới có chút không mấy xác định mà nhỏ giọng nói, "Ta biết là rất vô lễ khi hỏi câu này, nhưng mà... ngài là... cửu vĩ hồ sao?"

Tại Tougenkyou này, yêu hồ thực ra cũng có không ít, bọn họ sở hữu năng lực sinh sản rất nhanh, số lượng ấu tể được sinh ra mỗi năm có khi phải lên đến hàng trăm. Thêm nữa, bởi vì yêu hồ cứ cách một thời gian ngắn lại có một thời kỳ phát tình, trong khoảng thời gian này, lý trí của bọn họ gần như biến mất, họ chỉ còn biết nghĩ đến việc giao phối để thoả mãn bản thân. Mà trong lúc đó, yêu hồ căn bản cũng chẳng để tâm đối tượng giao phối của mình là ai, huống hồ, bọn họ cũng không cố kỵ việc khác biệt chủng tộc, nói thẳng ra là bụng đói ăn quàng.

Cũng bởi vậy, đa số yêu hồ đều là lai tạp giữa nhiều chủng yêu quái khác nhau. Qua thời gian, yêu hồ thuần huyết càng ngày càng hiếm thấy, mà cửu vĩ hồ cũng chẳng có nổi mấy vị, bởi vì yêu hồ muốn tu luyện từ một đuôi lên tới chín đuôi, quá trình thực sự quá mức gian nan, chưa kể tới việc hỗn huyết sẽ khiến việc tu luyện gặp phải rất nhiều vấn đề. Sở dĩ đa số yêu hồ đều tử vong giữa chừng, là do nhân loại cùng yêu quái đều khao khát yêu lực từ những cái đuôi của họ. Yêu hồ bị cả đồng loại lẫn con người săn bắt, số lượng yêu hồ có thực lực càng ngày càng thuyên giảm, cho tới thời điểm hiện tại, một yêu hồ tu luyện tới ba đuôi đã có thể xem là cực kỳ hy hữu.

Từ trước tới nay, thế gian chỉ có duy nhất một yêu hồ thành công tu luyện đến chín đuôi, hơn nữa nàng ta còn không phải là một thuần huyết. Bởi vì là độc nhất vô nhị, cho nên danh tiếng của cửu vĩ hồ đó cũng vang xa vạn dặm, có thể xưng tụng không ai không biết.

"..." Mizukume hơi khựng lại một vài giây, nàng thực sự cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ đứa trẻ này lại nhận ra thân phận của nàng, có lẽ là vì Zashiki Warashi vốn là loài yêu quái nhạy bén... Không, cho dù Takara có nhận ra nàng là yêu quái, thì cũng chẳng có lý do gì để nàng ta có thể nghĩ rằng nàng là cửu vĩ hồ.

Mizukume tán thưởng mỉm cười, nàng gật gật đầu, cũng chẳng thèm che giấu chân tướng, "Đúng thế."

"Nhưng mà, làm thế nào ngươi nhận ra được?" Mizukume chỉ đơn thuần là tò mò muốn biết, dù sao, đến cả người sở hữu tu vi cao như Tenchi Chiyo cũng không hề phát giác ra nàng là cửu vĩ hồ, thế mà yêu quái nhỏ yếu này lại nhận ra được, việc này không khỏi có chút kỳ quái.

"Ta... cũng không phải do tài năng gì..." Takara sợ tới nỗi chân mềm, suýt chút nữa thì trực tiếp quỳ xuống. Nàng chỉ là nửa tin nửa ngờ hỏi một câu, ai nghĩ tới... ai nghĩ tới lại là thực sự!

Cửu vĩ hồ yêu... Là cửu vĩ hồ yêu trong truyền thuyết! Thân là một Zashiki Warashi hỗn huyết, thân phận thấp kém chẳng bằng ai, Takara theo bản năng muốn quỳ gối thần phục đối phương.

"Ta từng... gặp ngài tại Byakuya Rou, rất rất nhiều năm về trước..." Takara lắp bắp trả lời, ánh mắt láo liên, không dám nhìn thẳng vào gương mặt tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật của Mizukume, "Khi đó ta đi theo phục vụ tiểu chủ nhân, ngài ấy là một vị đại nhân của gia tộc Minamoto..."

"... Thì ra là thế." Mizukume cũng không ngoài ý muốn cho lắm.

Khi trước, Mizukume phải tiếp đãi rất nhiều người hoàng tộc, nàng biết, bên cạnh các quý tộc thường đi theo mấy tên Shikigami hoặc yêu quái nô lệ. Quý tộc thường thích phô trương thanh thế, mà yêu quái đi theo họ là công cụ khoe khoang tốt nhất, yêu quái chủng loại hiếm có hay tầm thường, tu vi cao hay thấp, sẽ chứng minh địa vị của họ là như thế nào.

Mizukume đã từng tận mắt trông thấy bọn họ khoe mẽ Shikigami cùng nô lệ, nàng nhìn quá nhiều, cũng đã sớm thành thói quen. Vốn ban đầu, nàng còn có thể bất bình hai ba câu, sau này hiểu rõ việc nhân loại sẽ không bao giờ thông cảm hay lắng nghe, Mizukume cũng lười can dự.

Có lẽ, Mizukume quả thực đã từng tiếp đãi chủ nhân của Takara, chỉ là nàng không nhớ rõ mà thôi.

Bởi vì Mizukume là yêu hồ, lại có thể làm thơ, đánh đàn múa hát, cho nên năm đó nàng rất được người hoan nghênh, phí "mua" nàng một đêm cũng không thấp. Nói Mizukume là yêu quái được hoan nghênh nhất nhì Byakuya Rou cũng không phải nói ngoa. Thậm chí, chỉ vì muốn nghe nàng đàn ca một bài, hay múa một khúc, người ta cũng có thể điên cuồng tranh giành, giẫm đạp lên nhau, đưa ra những cái giá trên trời.

Cho dù Mizukume vẫn luôn đeo mặt nạ hồ ly che khuất nửa khuôn mặt, nhưng chỉ cần vô ý nhìn trúng đôi mắt hoa đào kia, cũng đủ để khiến người ta trở nên si mê như trúng tà.

Dù có là người của âm dương sư thế gia Minamoto nổi tiếng, cũng bị Mizukume mê hoặc tới điên cuồng si dại.

Như đã sớm nói, hồ yêu vốn là loài yêu quái lợi hại nhất trong khoản mê hoặc nhân tâm, khơi gợi dục vọng nguyên thuỷ cùng suy nghĩ đen tối bên trong tâm khảm người khác, Mizukume dĩ nhiên cũng không phải ngoại lệ. Không riêng gì nhân loại, chỉ cần hồ yêu sở hữu tu vi đủ cao, ngay cả yêu linh cũng có thể bị mị thuật của họ ảnh hưởng đến thần trí.

Không nghĩ tới, đã trôi qua nhiều năm như vậy, Takara còn có thể nhớ rõ gương mặt của yêu hồ tại Byakuya Rou năm đó. Đến cả bản thân Mizukume còn cảm thấy ký ức khi xưa có chút mơ mơ hồ hồ.

Bởi vì, hồ yêu năm đó thực sự... rất mỹ lệ.

Takara vẫn còn nhớ rõ thân ảnh màu đỏ kia, mặc dù nàng đứng cách khán đài rất xa, nhưng những ký ức kia vẫn cứ rõ ràng như mới chỉ là ngày hôm qua.

"Ngài là... Tamamo no..." Takara còn chưa kịp nói hết câu, có hai thị nữ đi ngang qua đã vô tình cắt ngang lời nàng. Bởi vì Mizukume cùng Takara đứng tại một góc khuất, hai thị nữ cũng không thể trông thấy bọn họ.

"... Ngươi định tới chỗ của Đại công chúa?" Thị nữ lớn tuổi hơi nhíu mày, "Đã muộn như vậy, ngươi còn định đi sao? Trực tiếp bỏ qua cũng được mà, dù sao cũng chỉ là một buổi tối, nàng ta sẽ không chết đói nhanh như vậy."

Chợt nghĩ tới điều gì, ả lại cười đầy mỉa mai, "Mà không, nàng ta vốn dĩ cũng đâu thể chết được."

"Không ổn đâu! Lỡ như nàng ta bất mãn, nói với nữ hoàng chuyện này, kết cục của ta chắc chắn sẽ cực kỳ thê thảm..." Thị nữ thấp bé — cũng chính là Kisame — rụt rụt bả vai, "Nói gì thì nói, cho dù nàng ta là một kẻ điên điên khùng khùng, nhưng suy cho cùng, trên danh nghĩa thì nàng ta vẫn là Đại công chúa của Tougenkyou."

"Ngươi thực sự không cần lo lắng về vấn đề này, nàng ta sẽ không cáo trạng với nữ hoàng. Đừng quên nàng ta không bao giờ bất mãn." Thị nữ khinh khỉnh cười, hoàn toàn không có chút lo sợ nào, nàng tràn ngập ác ý mà chế giễu, "Cho dù ngươi có đưa cho nàng ta một giỏ phân chó, có lẽ kẻ điên kia cũng vui vẻ nhận lấy cũng nên!"

Hai thị nữ cùng che miệng cười khúc khích, bọn họ không hề có chút kính trọng nào đối với người nọ, ngay cả cái danh "Đại công chúa" họ thốt ra, cũng giống như đang âm thầm trào phúng.

"Thôi nào Ryoko, ngươi nghĩ ta muốn đảm nhiệm công việc này lắm sao?" Kisame thấp giọng oán trách, trên mặt là chán ghét rõ ràng, "Kẻ điên đó thực sự quá phiền toái! Thay vì phải tốn thời gian đi đưa đồ cho nàng ta, ta thà rằng đi tìm vài thị vệ xinh đẹp hẹn hò một chút."

Bọn họ mặc dù đều ghét bỏ Tenchi Yuma, nhưng đối phương dù gì cũng là Đại công chúa, cho dù có khinh thường, họ cũng không dám công khai thể hiện ra ngoài mặt. Sở dĩ hai thị nữ không chút e dè, là vì họ cũng không hề nghĩ tới việc còn có Mizukume cùng Takara đang ở gần đó, hai yêu quái đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của họ.

Thân phận của Tenchi Yuma tại hoàng cung có chút khó diễn tả, Tenchi Chiyo không sủng ái cô bằng các công chúa khác, nhưng đồng thời, nàng cũng không hoàn toàn lãng quên việc mình có một đứa con tên Tenchi Yuma. Mặc dù, số lần Tenchi Chiyo chủ động tới gặp Tenchi Yuma thực sự rất ít, ít tới nỗi dùng hai bàn tay cũng đủ để đếm hết, ngay cả nhu yếu phẩm cũng là giao cho thị nữ chuyển tới.

Thái độ của Tenchi Chiyo đối với Tenchi Yuma thập phần thờ ơ, cho dù Tenchi Yuma có sốt cao hay trượt chân ngã vào hồ nước, Tenchi Chiyo cũng chỉ tuỳ tiện ậm ờ cho qua, chỉ có duy nhất một việc là nàng cực kỳ để ý, đó là nghiêm cấm Tenchi Yuma rời khỏi Thiên Thủ Cung.

"Cái kia..." Takara nhìn về phía hai thị nữ, thấy đối phương cũng không chú ý tới sự có mặt của họ, nàng mới hơi thở phào. Takara lại quay đầu nhìn Mizukume, vốn còn định hỏi thêm vài thứ, cơ mà, khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mizukume, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người.

Mizukume sững sờ, hai mắt của nàng mở to, đồng tử dựng thẳng như là dã thú, hô hấp cũng có chút nặng nề, gương mặt diễm lệ tràn ngập kinh hãi, tựa như vừa nghe thấy chuyện kinh khủng gì.

Cho dù Takara có chút trì độn, nhưng nàng cũng nhận ra trạng thái của Mizukume có gì đó không đúng lắm.

"Ngài làm sao..." Takara ngập ngừng, muốn hỏi Mizukume là xảy ra chuyện gì, nhưng nàng còn chưa kịp dứt lời, Mizukume đã giật mình, tựa hồ rốt cuộc hồi thần, bả vai của đại yêu quái hơi run lên, nàng không nói một lời liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại Takara vẫn còn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"... Mukademaru điện." Shirotsuru vươn tay, nhẹ nhàng kéo cửa giấy ra, nét mặt của nàng có chút ảm đạm.

Mukademaru ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh Tenchi Yuma, thiếu nữ vẫn đang hôn mê, bộ đồ nhàu nhĩ trên người cô đã được Mukademaru cởi ra, thay thế bằng y phục thoải mái hơn.

Shirotsuru mấp máy môi, sau đó mới thấp giọng nói với Mukademaru.

"Mukademaru điện, để ta trông coi cơ quân, ngài hãy quay về phòng nghỉ ngơi đi." Shirotsuru có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, chuyện vừa nãy khiến nàng cảm thấy xuống tinh thần trầm trọng.

Mukademaru liếc nhìn Shirotsuru một cái, nàng cũng không phản bác, dù sao bọn họ cũng đã phân chia với nhau rõ ràng, mỗi ngày sẽ thay phiên nhau làm hầu cận, phục vụ chủ thượng. Hôm nay tới lượt Shirotsuru, đối phương muốn chăm sóc cho Tenchi Yuma, Mukademaru dĩ nhiên sẽ không ngăn cản.

Mukademaru nhẹ nhàng vuốt lên hàng mày nhíu chặt của Tenchi Yuma, khiến lông mày của cô giãn ra, động tác của nàng thập phần dịu dàng, trên gương mặt lạnh lùng của Tsukumogami hiếm khi xuất hiện một nụ cười. Kế tiếp, Mukademaru mới chậm rãi đứng lên, yêu quái cao lớn nhỏ giọng nói với Shirotsuru, "Có chuyện gì, lập tức gọi bọn ta tới."

Shirotsuru gật gật đầu, nàng thực sự không giỏi việc kiềm chế cơn điên của Tenchi Yuma, so sánh với nàng, Kiyohime và Rin có vẻ làm việc này tốt hơn nhiều. Về phần Mukademaru, nàng ta vốn không am hiểu chuyện khuyên nhủ này kia, nhưng nói về việc áp chế bằng vũ lực, bọn họ hẳn là thua xa Mukademaru.

Mukademaru nhẹ chân rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại. Shirotsuru nhìn theo bóng lưng của đối phương, tới khi xác định Mukademaru đã đi xa, nàng mới chậm rì rì tiến đến bên tấm nệm. Shirotsuru quỳ gối xuống, quy quy củ củ canh giữ Tenchi Yuma. Chỉ cần Tenchi Yuma hơi nhíu mày khó chịu, hay là có dấu hiệu như sắp sửa chuyển tỉnh, cơ thể của Shirotsuru sẽ ngay lập tức trở nên căng chặt.

... Lần này cơ quân hôn mê có chút lâu, là do Kiyohime truyền vào cơ thể ngài ấy quá nhiều độc tố sao? Shirotsuru hơi nhíu mày, trong lòng có chút nôn nóng.

Tuy rằng nàng biết rõ, Kiyohime sẽ không bao giờ làm ra sự tình có hại tới cơ quân, nhưng Shirotsuru vẫn theo bản năng cảm thấy sợ sệt bất an.

"...?!" Chợt cảm giác được có yêu khí xa lạ tiếp cận, đồng tử của Shirotsuru co rút lại, nàng dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút ra uchigatana (4) giắt bên hông, nháy mắt đánh úp về phía đối phương.

(4) Uchigatana — 打刀/Đả đao: Được sử dụng rộng rãi vào thời Muromachi (1336 - 1573). Chúng nhẹ hơn và lưỡi kiếm cũng mỏng hơn Tachi, và trở nên rộng rãi trong các trận chiến đấu cần tốc độ. Hơn nữa, vì sức nặng của chúng và cách chúng được đeo, Uchigatana có thể dễ ràng rút khỏi bao kiếm và tấn công trực diện trong một đòn, không như Tachi cần phải thực hiện với nhiều bước. (Theo Touken Ranbu Fandom)

Mizukume phản ứng cũng cực kỳ mau lẹ, thấy Shirotsuru chém tới, nàng cũng ngay lập tức rút ra một cặp tessen (5) giắt bên hông, dùng chúng chặn lại đòn tấn công của Shirotsuru. Kim loại mãnh liệt va chạm vào nhau, vang lên thanh âm thanh thuý mà cũng thập phần chói tai.

(5) Tessen — 鉄扇/Quạt chiến: Còn được gọi là "thiết phiến", đây là một loại quạt chiến lợi hại, chủ yếu được các Kunoichi (くノ一/Ninja nữ), Samurai sử dụng khi chiến đấu trong thời phong kiến ở Nhật Bản. Đây là một loại vũ khí chết người, có khả năng gây sát thương cao, khác hẳn với vẻ ngoài mềm mại, nữ tính.

Cải trang thành chiếc quạt gấp bình thường, tưởng chừng như vô hại, những kỳ thực Tessen được làm từ thép vô cùng sắc bén và được sử dụng như một loại vũ khí để tấn công bất ngờ khi giao chiến.

Chính vì bị đánh lừa vì vẻ duyên dáng, mềm mại bên ngoài, nên ít người đề phòng quạt chiến Tessen. Do đó, đây thực sự là một vũ khí cầm tay đáng sợ và độ nguy hiểm của chúng nằm ở yếu tố bất ngờ trong mỗi pha ra đòn với những phiến thép sắc nhọn được ẩn giấu khéo léo bên trong.

Ở Nhật Bản, nhiều trường kiếm thuật Samurai thời cổ cũng giảng dạy việc sử dụng quạt chiến khi chiến đấu. Kỹ thuật chiến đấu sử dụng quạt chiến Tessen được võ thuật Nhật Bản gọi là Tessenjutsu (鉄扇術). (Theo Võ Thuật)

Mizukume dùng sức đem Shirotsuru đẩy ra, Shirotsuru bị lực đẩy mạnh khiến cho hơi giật lùi lại một bước, nhưng nàng vẫn kiên trì giơ đao, hai mắt tràn ngập đề phòng.

Mizukume nhíu mày, trên mặt chợt xuất hiện một ít nghi ngờ, "Hạc yêu?"

Tại sao ở đây lại có một con hạc yêu? Chẳng phải tộc hạc yêu đã sớm diệt vong rồi sao?

"Cửu vĩ hồ, ngươi tuỳ tiện xông vào đây là có ý đồ gì?" Shirotsuru lạnh giọng truy hỏi, tay nàng siết chặt uchigatana, thời thời khắc khắc đều sẵn sàng giao chiến.

Mizukume lại không để ý nhiều tới thái độ tràn ngập địch ý của đối phương, có thứ khác khiến nàng để tâm nhiều hơn.

Mizukume cảm nhận được một khí tức vô cùng quen thuộc bên trong căn phòng này, quen thuộc tới nỗi... nàng vô thức cảm thấy khoé mắt hơi nóng lên, dường như muốn bật khóc.

Shirotsuru cũng chú ý tới biểu cảm có chút xúc động của Mizukume, nàng cắn chặt môi dưới, dùng tay áo che khuất Tenchi Yuma, tránh để thiếu nữ bị đối phương nhìn thấy, nhưng hành động cố ý che chở của nàng đã khiến Mizukume chú ý đến, hồ yêu cấp tốc tiến lên trước một bước, nhưng lại bị Shirotsuru huy đao xua đuổi, thanh âm của nàng không khỏi có chút gấp gáp.

"Đó có phải là... là..." Thanh âm của Mizukume run rẩy tới nỗi nghe không quá rõ ràng, nàng tựa hồ không dám thốt ra cái tên kia. Mizukume cảm giác, đây tựa như một giấc mộng, mà chỉ cần nàng hãm quá sâu vào trong ảo tưởng, hiện thực sẽ tàn nhẫn đánh tỉnh nàng.

Cửa phòng đột ngột bị mở ra, Mizukume vốn còn đang chìm đắm trong kinh hỉ, nhưng cảm nhận được sát ý tiếp cận, nàng cũng không chút chậm trễ nghiêng người né tránh cung tên bay tới. Cơ mà, cho dù Mizukume đã kịp thời né đi, nhưng mũi tên sắc bén vẫn kịp để lại một đường máu trên cổ nàng.

Mizukume đưa tay che lại miệng vết thương, ngăn cho máu chảy ra, thế nhưng yêu khí của nàng đã sớm tràn ra ngoài, bởi vì thuật ẩn thân bị phá vỡ, phía sau lưng Mizukume mơ hồ hiện lên chín cái đuôi cáo, đồng tử cũng dựng thẳng như dã thú, gần như chuyển thành màu đỏ ma mị.

Rin giơ cung tên được kết thành từ băng trên tay, gương mặt thanh tú lạnh lẽo như sương tuyết, trong mắt nàng là sát ý lạnh thấu xương. Phía sau Rin là Kiyohime cùng Mukademaru, Kiyohime siết chặt thanh wakizashi (6) tẩm độc trong tay, vẻ mặt hung tợn như chỉ giây sau sẽ lao tới cắn xé Mizukume thành trăm ngàn mảnh. So sánh với phản ứng của bọn họ, Mukademaru có vẻ biểu hiện bình tĩnh hơn, trên gương mặt của nàng vẫn luôn không có nhiều biểu cảm lắm, nhưng trong mắt của Tsukumogami lại thập phần âm u, giống như tuỳ thời tuỳ chỗ đều có thể rút bản thể ra, cùng Mizukume đánh giáp lá cà.

(6) Wakizashi — 脇差/Hiếp sái: Nghĩa đen là "kiếm đeo bên mình để hỗ trợ". Wakizashi có độ dài từ 30 – 60 cm, được chia làm 2 loại. Một loại khá lớn, có độ dài xấp xỉ một thanh katana được gọi là Oowakizashi, và một loại nhỏ hơn, xấp xỉ Tantou được gọi là Kowakizashi. Thanh Oowakizashi thường đi cùng với Katana để hợp thành 1 daishou. Còn thanh Kowakizashi thường được sử dụng trong đánh cận chiến, được dùng để chặt đầu đối thủ hoặc sử dụng trong nghi lễ seppuku (mổ bụng tự sát). Wakizashi cũng thường được những người không phải samurai mang bên mình nhằm mục đích phòng thân. (Theo Nippon Kiyoshi)

Mizukume có chút ngạc nhiên, nàng không ngờ tới ở đây sẽ có nhiều yêu quái như vậy, hơn nữa, bọn họ đều là đại yêu sở hữu thực lực không thua kém gì nàng. Vốn dĩ, trong hoàng cung thường chỉ có yêu quái cấp thấp được tuỳ ý đi lại, đại yêu quái như vậy, hẳn là phải bị Tenchi Chiyo kiểm soát chặt chẽ mới phải.

Trọng điểm là...

Ánh mắt của Mizukume mang theo một tia phức tạp, "Là các ngươi..."

Thật sự vô cùng trùng hợp, tất cả bọn họ đều từng là "đồng nghiệp", hoặc phải nói đúng là, họ đều từng là nô lệ của Byakuya Rou. Sở dĩ Mizukume nhớ mặt các yêu quái này rất rõ, là bởi vì trong quá khứ, đối phương đều là những yêu quái không chịu khuất phục trước nhân loại, bọn họ luôn bị Byakuya Rou kiểm soát gắt gao —— Có rất nhiều điểm chung với Mizukume.

Thậm chí sau này, khi Byakuya Rou sụp đổ, Mizukume cũng nghe loáng thoáng được vài tin đồn rằng, chính các yêu quái này là thủ phạm đã đánh sập Byakuya Rou, sau đó, họ đã bị hoàng tộc bắt giam chờ đợi ngày xử tử, nhưng cuối cùng họ lại thần kỳ mà trốn thoát được khỏi bàn tay của các âm dương sư, từ lúc đó tới tận bây giờ, bọn họ này vẫn luôn biệt tăm không chút tung tích.

Ai có thể ngờ tới, họ kỳ thực vẫn luôn ở trong hoàng cung, chẳng hề đi bất cứ nơi nào khác.

Dĩ nhiên, Rin bọn họ cũng đều nhớ Mizukume là ai, năm đó hồ yêu này một mình trốn thoát khỏi sự kiềm giữ của Byakuya Rou, còn triền đấu với đám âm dương sư một hồi, bọn họ vẫn còn nhớ rất rõ.

"... Tamamo no Mae, ngươi đột ngột xông vào đây, là có ý đồ gì?" Rin chủ động đánh vỡ bầu không khí im lặng đầy áp lực, nàng vẫn chưa thả cung tiễn xuống, trong mắt Rin cũng không có nửa phần tín nhiệm, mà chỉ có đề phòng cùng nghi kỵ.

Mặc dù họ từng là "đồng nghiệp", cũng từng có chút giao tình, nhưng hiện tại, Rin đã đi theo Tenchi Yuma, mục tiêu duy nhất của nàng là bảo hộ cơ quân chu toàn, bất cứ ai có ý đồ gây nguy hiểm cho Tenchi Yuma, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!

"Ý đồ?" Mizukume... Không, Tamamo no Mae cười mỉa mai, nói giống như nàng đến đây với mục đích xấu vậy.

Tuy nàng không rõ ràng nội tình cho lắm, nhưng dựa theo tính cách của Tenchi Yuma, Tamamo no Mae cũng không khó để suy đoán ra chân tướng.

Nhìn vào thái độ bảo hộ Tenchi Yuma như dã thú hộ thực của các yêu quái, dễ thấy được, họ rất coi trọng thiếu nữ nọ. Tamamo no Mae biết mình và mấy yêu quái này đều cùng thuộc một phe cánh, nội đấu là điều hoàn toàn không cần thiết.

Ngay khi Tamamo no Mae tính toán mở miệng tự giới thiệu bản thân, nàng đột nhiên cảm thấy đuôi của mình bị một người túm lấy, nhẹ kéo kéo.

Nếu như là bình thường, Tamamo no Mae chỉ sợ đã không chút do dự dùng tessen chặt đứt cánh tay đang tác oai tác quái kia, dù sao đuôi cũng là bộ phận nhạy cảm của hồ yêu. Nhưng vào lúc này, Tamamo no Mae chẳng những không tức giận xù lông, trái lại còn sững sờ tại chỗ.

"Tama..." Thanh âm của người nọ thập phần yếu ớt, cũng nhỏ nhẹ vô cùng, đã gần như tiếp cận với thì thào. Nhưng khi giọng nói này vang lên, toàn bộ yêu quái trong căn phòng này đều không hẹn mà cùng nín thinh.

Tamamo no Mae ngây ra như phỗng, một hồi lâu sau, nàng mới chợt hồi thần mà quay ngoắt đầu lại, trông thấy thiếu nữ đang mỉm cười với mình, nàng nhất thời có chút chần chừ, nghi hoặc cất tiếng, "... Yu?"

Thiếu nữ nhè nhẹ mỉm cười, lẽ ra, đây hẳn phải là một nụ cười tràn ngập sức sống, nhưng bởi vì sắc mặt của cô quá đỗi tái nhợt, cho nên, điệu cười này cũng có chút miễn cưỡng.

"Là ta, đã lâu không gặp, Tama."

Tai cáo trên đầu Tamamo no Mae hơi run run, nàng hồ nghi hỏi tiếp, "Ngươi... ngươi vẫn còn sống?"

Câu hỏi này có vẻ thập phần kỳ quái, dĩ nhiên Tenchi Yuma còn sống, nếu không, cô đã không thể nằm ở đây cùng nàng nói chuyện. Nhưng Tenchi Yuma lại hiểu ý tứ của Tamamo no Mae.

"Đúng vậy." Cô vuốt ve đuôi cáo trong tay, động tác vô cùng thân mật, "Ta còn sống."

Tamamo no Mae nửa tin nửa ngờ, nàng nửa mừng vui, nửa lo sợ. Lỡ như, đây chỉ là ảo mộng, chỉ là ảo giác do nàng tự huyễn tưởng ra, Tamamo no Mae cũng không dám chứng thực, nàng sợ sẽ lại bị hiện thực đả kích tới thương tích đầy mình, giống như bao nhiêu lần trước đây...

"... Ngươi thực sự tồn tại sao? Mà không phải... ảo giác của ta?" Tamamo no Mae chần chừ vươn tay ra, muốn chạm vào gương mặt của Tenchi Yuma, xác nhận đối phương là có tồn tại, mà không phải là hư ảo. Thế nhưng, tay của Tamamo no Mae vừa vươn ra lại rụt trở về, nàng hèn nhát không dám xác minh.

Nàng sợ, khi nàng chạm vào đối phương, giấc mộng đẹp này sẽ biến mất. Nàng sẽ tỉnh lại, mà ở trong hiện thực, đối phương đã sớm không còn...

"Không tin ta sao? Vậy ngươi thử tự mình xác nhận xem." Tenchi Yuma ôn nhu cầm lấy tay Tamamo no Mae, thấy nàng theo bản năng muốn rụt tay lại, cô dùng sức giữ chặt tay đối phương, chủ động áp nó lên má mình.

Tamamo no Mae cảm nhận được bàn tay gầy yếu đang nắm lấy tay nàng, nàng cũng không dám dùng sức lấy tay ra, sợ làm bị thương tới thiếu nữ.

Tamamo no Mae vô thức rùng mình, nàng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay — Đó là độ ấm của sinh mệnh.

"Thấy không, Tama?" Thiếu nữ rũ mắt, "Ta có tồn tại."

Ta vẫn còn sống.

Ta không chết.

Ta ở đây, ngay bên cạnh ngươi.

Cảm giác chân thực như vậy, khiến Tamamo no Mae cơ hồ muốn rơi lệ.

"..." Bả vai của Tamamo no Mae run rẩy kịch liệt, đột ngột không hề báo trước, nàng quỳ sụp xuống trên thảm tatami, cửu vĩ hồ kích động ôm chầm lấy thiếu nữ tóc đen, không chút hình tượng nào mà bật khóc nức nở.

Ban đầu, thấy Tamamo no Mae ôm lấy cơ quân, các yêu quái lập tức liền xù lông nhím, giống như dã thú bị đâm trúng vảy ngược, bọn họ tính đi lên kéo nàng ta ra, nhưng khi nhìn thấy Tenchi Yuma dịu dàng ôm lấy hồ yêu, họ nhất thời lại không rõ ràng lắm, bản thân rốt cuộc nên làm cái gì mới phải...

Khả năng... là họ đã nhầm, Tamamo no Mae không phải kẻ địch, mà là đồng bạn.

Thậm chí, dựa vào phản ứng của cơ quân, hồ yêu này có lẽ đã quen biết Tenchi Yuma từ rất lâu trước kia.

Các yêu quái vô thức cảm thấy có chút khổ sở. Bọn họ thực sự chẳng hề hay biết gì về quá khứ của Tenchi Yuma, rõ ràng họ vô cùng thân cận với đối phương, những tưởng đã hiểu nhau rất rõ, nhưng kỳ thực, họ lại hoàn toàn không biết gì cả.

"Đừng khóc, không phải ta đang ở đây rồi sao?" Tenchi Yuma ôn thanh an ủi Tamamo no Mae, nhưng đại yêu quái vẫn bất an mà ôm siết lấy cô, chín cái đuôi to gắt gao cuốn xung quanh Tenchi Yuma, nhìn qua, tựa như thiếu nữ đang bị áo choàng lông cáo vây kín.

"Cơ quân..." Shirotsuru không nhịn được, rốt cuộc ngập ngừng lên tiếng, "Ngài quen biết hồ yêu này sao?"

Tuy rằng chỉ cần nhìn vào thái độ của Tamamo no Mae, không khó để nhận ra họ thực sự có quen biết, nhưng các yêu quái vẫn muốn nghe cơ quân chính miệng xác nhận.

"Đúng thế, ta biết nàng ta." Tenchi Yuma thẳng thắn thừa nhận, dường như nghĩ tới điều gì, cô lại nói thêm, "A, nhưng mà khả năng, ta sẽ quên ngay lập tức thôi."

Tamamo no Mae lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, nghe thấy vậy, nàng không khỏi tràn ngập mờ mịt nhìn Tenchi Yuma, khoé mắt hồng hồng còn vương một ít nước mắt, nhìn có vẻ thập phần đáng thương.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Tamamo no Mae thấp giọng hỏi, "Tại sao lại nói sẽ quên?"

"... Bởi vì thuật pháp của mẫu thượng đại nhân." Tenchi Yuma hơi rũ mắt, thanh âm trầm thấp, cô vuốt ve hai tay của Tamamo no Mae, biểu cảm trên mặt mơ hồ có chút bi ai, "Ta đã mất đi hầu như toàn bộ ký ức, hiện tại chỉ là ta nhất thời khôi phục trí nhớ mà thôi, nhưng rất nhanh, ta sẽ lại quên đi."

"... Chiyo!" Tamamo no Mae nghe thấy vậy, nàng dĩ nhiên đã hiểu rõ nguyên do, đại yêu quái phẫn hận rít lên, hai mắt long sòng sọc, yêu khí nồng đậm bộc phát ra ngoài, gần như muốn đem nhà cửa ép sập. Cũng may có Rin cùng Kiyohime kịp thời dùng yêu lực ngăn cản, yêu khí này mới không truyền tới chỗ của Tenchi Chiyo cùng các âm dương sư. Bọn họ không ngại giao chiến, chỉ là, nếu Tenchi Chiyo phát hiện ra... Tenchi Yuma hẳn là sẽ gặp phiền toái lớn.

"Bình tĩnh lại, Tama, ta không sao cả, thực sự." Tenchi Yuma nhanh chóng kéo lấy tay áo của Tamamo no Mae, ngăn cản cửu vĩ hồ phẫn nộ tới tìm Tenchi Chiyo tính sổ, "Ta chỉ lãng quên quá khứ mà thôi."

Tenchi Yuma ngừng lại một lúc, sau đó mới chậm rãi nói tiếp một nửa câu sau, "Hơn nữa, kỳ thực ta nghĩ... như thế này cũng rất tốt."

Tamamo no Mae nghe vậy, nhất thời sững sờ, nàng nhíu mày nhìn Tenchi Yuma, tựa hồ không tài nào hiểu được suy nghĩ của cô, "... Rất tốt?"

"Ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ... ngươi không muốn chống cự nữa sao?"

"Ngươi muốn buông bỏ sao?"

"... Ta đã cố gắng giãy dụa để thoát khỏi xiềng xích rất lâu rồi, Tama." Tenchi Yuma bất đắc dĩ lắc đầu, cô cười tự giễu, "Nhưng mà, có tác dụng gì sao?"

"Bởi vì ta chống cự, Raikou mới rơi xuống tràng cảnh chật vật như ngày hôm đó. Cũng bởi vì ta chống cự, ta mới tự đẩy bản thân mình xuống kết cục nực cười như ngày hôm nay."

"Ta không phải muốn buông tha, Tama." Tenchi Yuma thở dài, thanh âm của cô thập phần trầm thấp, còn hơi run rẩy, tựa như là muốn khóc.

"Chỉ là... ta thực sự đã quá mệt mỏi rồi."

Đôi lúc, quên đi tất cả lại là một chuyện tốt, ít nhất, cô còn có thể lựa chọn nhắm mắt làm ngơ mọi thứ. Tenchi Yuma thích cái cảm giác được làm một đứa trẻ ngây thơ, có thể dựa dẫm vào người khác, chứ không phải... một mình đối mặt với đau thương, lại không biết phải kể ra cùng ai.

Thực sự... rất mệt mỏi. Cả tinh thần cùng thể xác đều thập phần mỏi mệt...

"..." Tamamo no Mae cắn chặt môi tới bật máu, trái tim đau đớn như bị người siết chặt lấy, khoé mắt của nàng hơi ửng đỏ, đã sớm đong đầy nước mắt, nhưng nàng vẫn kiên trì không có rơi lệ.

Nhớ năm đó, nàng đã từng bất chấp tất cả mà thả xuống lòng thù hận, nàng chỉ một lòng muốn giải thoát Tenchi Yuma khỏi lồng giam này.

Chấp niệm của Tenchi Yuma là tự do, mà chấp niệm của Tamamo no Mae... chính là Tenchi Yuma.

Nàng khuyên nhủ Tenchi Yuma, muốn cô gạt bỏ toàn bộ gánh nặng, cùng nàng cao chạy xa bay, thoát xa chốn hoàng cung bị chôn vùi bởi dục vọng dơ bẩn này.

"Nếu ngươi mệt mỏi, ngươi có thể lựa chọn chạy trốn."

... Khi đó, Tenchi Yuma đã trả lời nàng như thế nào?

"Bỏ chạy gì đó... Nghe thật sự là... rất tốt đẹp."

Nhưng cho đến thời điểm hiện tại, Tamamo no Mae vẫn chưa nhận được câu trả lời. Tenchi Yuma không nói đồng ý, cũng không trực tiếp từ chối, cô chỉ... tảng lờ đi.

Nhưng hôm nay, khi hai người bọn họ một lần nữa tương phùng, Tenchi Yuma lại nói, "Ta mệt mỏi rồi."

Cô nói, "Quên đi cũng tốt."

"... Tamamo no Mae điện, chúng ta có thể trò chuyện một chút chứ?" Rin khẽ giọng gọi Tamamo no Mae, đối phương đang nhẹ tay đóng cửa phòng Tenchi Yuma lại.

Sau khi thốt ra câu nói kia, Tenchi Yuma giống như đã hao hết toàn bộ khí lực còn sót lại, cô lập tức liền ngã vào lòng Tamamo no Mae, trực tiếp ngất đi. Sự tình biến chuyển quá mức đột ngột, khiến các yêu quái ai nấy đều luống cuống tay chân, lo sợ tới nỗi nói năng không lưu loát. Cũng may ở đây có Kiyohime am hiểu y thuật, sau khi xác định Tenchi Yuma chỉ là phát sốt, cùng với quá mức mệt mỏi mà ngất xỉu, tảng đá đè nặng trong lòng bọn họ mới được thả xuống.

Sau một hồi cân nhắc, họ quyết định để hầu cận ngày hôm nay — Shirotsuru — đảm nhiệm công việc chăm sóc cho Tenchi Yuma, Kiyohime đã đi vào phòng bếp nấu thuốc hạ sốt, Mukademaru thì lên núi hái thảo dược còn thiếu, trong đình viện, cũng chỉ có Rin cùng Tamamo no Mae là rảnh rỗi không có việc gì cần làm.

"..." Tamamo no Mae chầm chậm bước đi tới bên đình viện, tự nhiên như không mà nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Rin. Nàng đưa tay cầm lấy chén trà xanh nóng hổi đặt trên khay, chậm rì rì nhấp một ngụm, kế tiếp, đại yêu quái mới nhẹ giọng cất lời, "Ta biết ngài muốn hỏi cái gì, Rin điện, xin cứ hỏi thẳng, chỉ cần là chuyện ta biết, ta tuyệt đối sẽ thành thật trả lời."

Rin cũng không nói vòng nói vo, nếu Tamamo no Mae đã thẳng thắn như vậy, nàng cũng chẳng việc gì phải xoắn xuýt.

"Ngài nói cơ quân không chết... là có ý gì?"

Bàn tay đang cầm ly trà của Tamamo no Mae hơi khựng lại, kế tiếp, ánh mắt của nàng có chút âm u, tựa như đang hồi tưởng lại sự tình không vui nào đó.

"Chuyện này có chút dài dòng, nhưng ngài hẳn là biết, Yu... cơ quân là ai." Tamamo no Mae cười nhạt, "Ta nghĩ, ngài ít nhiều cũng nên đoán ra rồi mới phải."

Bởi vì Tenchi Yuma đang trong tình trạng mất trí nhớ, để không khiến đối phương bối rối sau khi tỉnh lại, Tamamo no Mae quyết định ký kết khế ước cùng Tenchi Yuma, trở thành Shikigami phục vụ cho cô.

Tamamo no Mae vốn là yêu quái không thích bị người khác ràng buộc, nhưng... nếu đối phương là Tenchi Yuma, nàng cũng không ngại bị cô tròng xiềng xích lên cổ, hay bị cô kiểm soát. Thậm chí, Tamamo no Mae sẽ chủ động đón nhận tất cả, thái độ còn thập phần vui sướng.

"... Dĩ nhiên ta biết." Nghe thấy vậy, Rin cũng mơ hồ đoán ra được chút gì, nhưng nhìn vào sắc mặt không mấy dễ nhìn của Tamamo no Mae, nàng cũng không tính toán đào bới quá sâu.

____________

Tác giả có đôi lời muốn nóiNgày hôm nay là Karneval, nhưng trời mưa khá lớn, khả năng Cáo Nhỏ cũng không có cơ hội ra đường xem đoàn diễu hành _(:зゝ∠)_ Vốn gia đình Cáo Nhỏ dự định thứ hai này sẽ đi lên Hamburg chơi Karneval, nhưng mà trời mưa rất lớn, nghe nói Hamburg thậm chí còn có nước dâng ngập nhà... Chuyến đi khả năng sẽ bị hoãn lại.

Chương này... xem như là quà mừng Karneval đi, chúc các thiên sứ Karmeval vui vẻ! (ˊᗜˋ  )

Chương này đăng lên khá vội, thậm chí còn chưa chỉnh sửa, 10 giờ 30 phút sáng Cáo Nhỏ sẽ soát văn xem lại, số lượng từ cũng sẽ bổ sung sau, có sai lầm chỗ nào, mong các thiên sứ lượng thứ!

Cảm ơn các thiên sứ đã ủng hộ (و •̀ㅂ•́)و Yêu mọi người rất nhiều, chương sau gặp lại, moa moa~ ╭(╯₃╰)╮

Cập nhật: Chỉnh sửa lần cuối vào thứ ba _ 04 giờ 50 phút _ 12/05/2020.

____________

CHÚ THÍCH

Giải thích tên gọi, nguồn gốc, truyền thuyết,...


Tảo Nữ藻女/MizukumeNgọc Tảo Tiền玉藻の前/Tamamo no Mae』→ Tại Nhật Bản, cửu vĩ hồ được gọi là Kyūbi no Kitsune. Vào thời kỳ Muromachi, Otogizōshi đã viết và sưu tập các câu chuyện về Tamamo no Mae (Ngọc Tảo Tiền), và nó cũng được Toriyama Sekien đề cập đến trong Konjaku Hyakki Shūi (今昔百鬼拾遺/Kim tích bách quý thập di). Tamamo no Mae là một kỹ nữ của Thiên hoàng Konoe.

Cô được cho là một tuyệt thế mỹ nữ và đồng thời cũng cực kỳ thông minh. Cô đã khiến cho Thiên hoàng trở nên rất ốm yếu, sau khi Abe no Yasuchika đến để chẩn đoán nguyên nhân gây ra tình trạng sức khỏe kém của Thiên hoàng, cô đã bị người này đuổi đi. Abe no Yasuchika đã khám phá ra bản chất thực sự của Tamamo no Mae. Một vài năm sau đó, trong khu vực Nasu, người ta đã trông thấy cửu vĩ hồ ăn thịt các phụ nữ và lữ khách.

Thiên hoàng Konoe do đó đã sai Kazusa no Suke và Miura no Suke cùng tám vạn quân đi giết cửu vĩ hồ. Cuối cùng, cửu vĩ hồ đã bị giết chết trên các đồng bằng của Nasu và nó hóa thân thành một tảng đá gọi là "Sesshoseki" (Sát Sinh thạch). Tảng đá liên lục thoát ra khí độc, giết chết tất cả mọi sinh vật mà nó tiếp xúc. Tảng đá được xem là đã bị phá hủy trong thời kỳ Nam-Bắc triều, và các mảnh đá của nó đã bay đến các phần khác nhau tại Nhật Bản.

Yêu tinh - Hoa Dương phu nhân chạy trốn cũng được mô tả trong Sangoku Yōko den (三国妖狐伝/Tam Quốc yêu hồ truyện) của Hokusai.

Trong câu chuyện mà Hokusai thuật lại, được hình thành vào thời kỳ Edo, cửu vĩ hồ chiếm hữu thân thể Đát Kỷ (妲己), song sau đó đã không bị giết chết, thay vào đó, nó chạy trốn đến Ma Kiệt Đà ở Thiên Trúc (Ấn Độ cổ đại). Ở đó, cửu vĩ hồ trở thành thiếp của một vương tử, khiến ông hạ lệnh cho chém đầu 1000 nam giới. Sau đó, nó lại bị đánh bại, và phải chạy trốn khỏi nước này.

Khoảng năm 780 TCN, chính con cửu vĩ hồ này đã chiếm đoạt thân thể Bao Tự và lại bị lực lượng quân sự của con người đánh đuổi.

Cửu vĩ hồ đã không hoạt động một khoảng thời gian. Đến năm 753, cửu vĩ hồ biến thành một thiếu nữ 16 tuổi tên là Wakamo, nó đã lừa phỉnh Kibi Makibi, Abe no Nakamaro, và Giám Chân; và đã lên con tàu đoàn sứ thần Nhật Bản đến triều Đường khi con tàu chuẩn bị quay trở về Nhật Bản. Năm 1113, Sakabe Yukitsuna (坂部行綱), một samurai không có gia đình, đã gặp một bé gái bị bỏ rơi là Mizukume (藻女/Tảo Nữ) mà thực ra là cửu vĩ hồ biến thành, và đã nuôi đứa bé này trong 17 năm. Vào năm 18 tuổi, cô gái đổi tên thành Tamamo no Mae.

Theo truyền thuyết Nhật Bản, Cửu vĩ hồ ly có một viên ngọc gọi là Hoshi no tama (ほしのたま/Quả cầu ngôi sao). Truyền thuyết miêu tả nó phát sáng với ngọn lửa hồ ly. Một số câu chuyện cho rằng nó thực sự là viên ngọc trai hoặc đá quý ma thuật. Khi trong hình dạng thực, cửu vĩ hồ giữ viên ngọc trong miệng hoặc trên chiếc đuôi của nó. Viên ngọc ấy chứa sức mạnh huyền bí và linh hồn của cửu vĩ hồ, nếu không có viên ngọc, cửu vĩ hồ sẽ chết. Nếu một người nào đó có được viên ngọc ấy thì có thể trao đổi và được giúp đỡ bởi cửu vĩ hồ.

Đát Kỷ (chữ Hán: 妲己, cũng viết là 妲妀; Bính âm: Dájǐ), tính Kỷ (), thị Hữu Tô (有苏), biểu tự Đát, hay được phiên âm là Đắc Kỷ, là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử Trung Quốc thời nhà Thương. Bà được biết đến là Vương hậu của Đế Tân (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.

Hình tượng phổ biến nhất về Đát Kỷ có lẽ là sự tích do hồ ly tinh hóa thành. Trong nhiều câu chuyện cổ cho đến tiểu thuyết, sân khấu, bà luôn được mô tả là kỹ nữ có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa. Tuy nhiên, do là yêu tinh và có nhiều hành vi trực tiếp hoặc gián tiếp làm chết quá nhiều người, nên dân gian thường gọi bà là yêu cơ. Trong tác phẩm Phong thần diễn nghĩa, một tiểu thuyết phổ biến hình tượng Đát Kỷ nhất, mô tả Đát Kỷ họ Tô, là con gái của Tô Hộ (蘇護), chỉ là người bình thường, nhưng trên đường dâng nạp cho Trụ Vương đã bị hồ ly tinh nhập xác để thực hiện nhiệm vụ của Nữ Oa giao cho, đó là làm cho Trụ Vương mê muội và nhà Thương sụp đổ, tạo điều kiện cho nhà Chu thu phục thiên hạ.

Bà cùng với Muội Hỉ nhà Hạ, Bao Tự nhà Chu và Ly Cơ nhà Tấn được xem là [Tứ đại yêu cơ/四大妖姬], là những ví dụ điển hình của "hồng nhan họa thủy" (紅顏禍始), tức mỹ nhân tuyệt sắc gây đại họa liên lụy đến các quân vương, là nguyên nhân làm sụp đổ triều đại trong văn hóa không chỉ Trung Quốc mà cả các nước đồng văn như Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam.

Các sách Quốc ngữ, Sử ký và Liệt nữ truyện là những cuốn sách ghi chép sớm nhất về Đát Kỷ theo hiểu biết cổ thư hiện tại. Nguyên lai Đát Kỷ là công chúa của Hữu Tô thị, là một chư hầu nhà Thương. Đế Tân chinh phạt Hữu Tô thị, vua Hữu Tô Thị đem con gái Đát Kỷ vào hậu cung và rất được Đế Tân sủng ái. Đế Tân sủng ái Đát Kỷ, nói gì là làm theo, lập nàng ta làm Vương hậu. Khi ấy, quyền hành của Đát Kỷ rất lớn, hễ bà thích ai thì Đế Tân sẽ rất quý trọng người đó, còn ghét ai thì người đó chắc chắn sẽ có kết cục thê thảm.

Chính vì say luyến Đát Kỷ, triều Thương thời Đế Tân đã bị diệt vong, Đát Kỷ bị cho là thủ phạm chính khiến triều Thương lừng lẫy hỗn loạn. Tương truyền, trong cung Thương có một nơi dành riêng cho thú vui của Đế Tân, ông thường cùng Đát Kỷ say mê hưởng hết các trò khoái lạc. Họ ra lệnh dùng roi đánh khắp người các con vật thật đau, để hằn lên vết đỏ, rướm máu, rồi mang nướng lên để thưởng thức, đem thịt treo ngoài thành rừng, gọi là Nhục lâm (肉林/Rừng thịt). Nơi này được thiết kế với những hồ nhỏ, Đế Tân cho đổ rượu vào đầy hồ, gọi là Tửu trì (酒池/Ao rượu), rồi cùng Đát Kỷ và các mỹ nhân xuống tắm rượu. Đế Tân còn cho xây Lộc Đài (鹿臺/Đài hươu) vuông mỗi bên ba dặm, cao ngàn thước, quy mô lớn chưa từng thấy, phải dùng đến hàng vạn thợ xây, xây 7 năm mới xong.

Đát Kỷ bất hòa với thân thuộc của Đế Tân là Tỷ Can, vì Tỷ Can luôn khuyên can Đế Tân và chủ trương phế giết Đát Kỷ. Một lần, Tỷ Can không thể chịu được hành vi của Đát Kỷ, khẳng khái trước mặt Đế Tân mà nói:"Không nghe theo điển phạm của đời trước, lại chỉ chăm chăm nghe theo ý kiến của một mụ đàn bà, ngày rước họa không còn xa nữa!/不脩先生之典法, 而用婦言, 禍至無日。」. Đế Tân tức giận, giết chết Tỷ Can rất tàn khốc bằng cách cho người mổ tim ông.

Vì việc làm tàn bạo này, Chu Vũ vương Cơ Phát phát động chính biến, lật đổ Đế Tân. Đát Kỷ trong cơn loạn bị bắt và bị chém đầu thị chúng.

Theo Phong thần diễn nghĩa thì Đát Kỷ (có nơi đọc trại thành Đắc Kỷ) nguyên danh là Tô Đát Kỷ (蘇妲己), con gái của Ký Châu hầu Tô Hộ (蘇護).

Tô Hộ có hai người con, một là con trai trưởng Tô Toàn Trung (蘇全忠), văn võ song toàn, dũng trí hơn người, hai là Tô Đát Kỷ 16 tuổi, quốc sắc thiên hương. Do Trụ Vương vốn háo sắc, nghe lời của Bí Trọng (費仲) và Vưu Hồn (尤渾), nên đòi Tô Hộ phải dâng con gái để nạp làm phi tần. Tuy Tô Hộ phản ứng mạnh trước yêu cầu này, nhưng sau khi có thư khuyên giải cân nhắc của Tây Bá hầu Cơ Xương, ông quyết định gả con gái đi.

Tương truyền, Đát Kỷ đẹp đến nỗi ngay cả khi nàng nổi giận cũng khiến Trụ Vương mê hồn. Trụ Vương cùng Đát Kỷ ngày đêm hoan lạc đến nỗi không màng tảo triều. Chánh cung vương hậu Khương thị thấy Trụ Vương bị mê hoặc bèn gọi Đát Kỷ đến mắng. Đát Kỷ không kính nể Khương hậu, còn nói khích nên bị Khương hậu trừng phạt. Trụ Vương biết được càng yêu chiều Đát Kỷ và căm ghét Khương hậu. Đát Kỷ muốn lật đổ Khương hậu nên vu cáo Khương hậu có ý ám sát Trụ Vương. Trụ Vương tức giận truyền chỉ tống giam và dụng hình ép cung. Khương hậu bất lực, khoét mắt tự minh oan rồi chết, Trụ Vương lập Đát Kỷ làm tân hậu. Đát Kỷ truy sát hai người con trai của Trụ Vương với Khương hậu là Ân Hồng (殷洪) và Ân Giao (殷郊), nhưng hai công tử đã sớm trốn khỏi cung. Ả thanh trừng hậu cung, dọa nạt khiến Dương thị, một vương phi khác ở Ninh Khánh cung sợ hãi tự vẫn. Sau đó ả xin Trụ Vương đưa Hồ Hỷ Mỵ và Ngọc Mỹ nhân đều có yêu thuật và nhan sắc nhập cung.

Đát Kỷ đuổi Khương Tử Nha đi, Thân Công Báo (申公豹) được làm quốc sư là do tài nâng đỡ và mồm miệng của Đát Kỷ thuyết phục nhà vua. Sau một thời gian được Trụ Vương cung phụng, cuối cùng Đát Kỷ sinh cho vua một người con trai tên Vũ Canh, tuy còn nhỏ song cũng khôn lanh, được Trụ Vương yêu hơn cả Ân Hồng và Ân Giao do Khương hậu sinh. Về sau, được Cơ Phát sắc phong cho một cõi chư hầu, nối kiếp lửa hương.

Bá Ấp Khảo (伯邑考) đẹp trai, văn hay, võ giỏi, con trai của Tây Bá hầu Cơ Xương. Đặc biệt chàng có biệt tài về âm nhạc, trời phú cho có đôi tay tinh tường, những ngón tay như thần có thể điều khiển tiếng đàn. Vẻ đẹp cùng với tài năng của chàng đương nhiên đã khiến Đát Kỷ say như điếu đổ. Vốn tính dâm dục, Đát Kỷ là gái có chồng đã bất chấp luân thường đạo lý, lập mưu tính kế chiếm giữ trái tim chàng. Có lẽ trên thế gian này có người nào đó ở trong một cung điện xa hoa cùng với một mỹ nữ tuyệt sắc như Đát Kỷ mà có thể giữ được bình tĩnh thì người đó chính là Bá Ấp Khảo. Vương hậu xinh đẹp, quyến rũ, vuốt ve mơn trớn thế nào, chàng cũng nhất định không phục tùng nên bị chặt đầu rồi băm thịt làm nhân bánh bao gửi về cho Cơ Xương.

Ân triều còn có một vị quan trung nghĩa tên Hoàng Phi Hổ, có người vợ là Giả thị (賈氏) nhan sắc diễm lệ, nức tiếng xa gần. Theo lệ triều đình hàng năm, cứ đến Tết nguyên đán các quan phải đưa phu nhân vào cung bái yết đại vương. Giả phu nhân theo chồng vào cung, Trụ Vương thấy Giả thị xinh đẹp, nói chuyện duyên dáng nên cuồng si vọng tưởng. Đát Kỷ thấy vậy nên ganh ghét, bày kế hãm hại, giả vờ mời Giả thị tham dự dạ yến với Trụ Vương, sau đó cáo mệt về cung trước. Trụ Vương say rượu, không giữ lễ nghĩa nên sủng hạnh Giả thị. Vốn là người trọng tiết tháo, Giả thị không chịu được nhục nhã, lao mình từ trên lầu cao xuống đất tự tử. Vương phi Hoàng thị của Trụ Vương, vốn là em gái Hoàng Phi Hổ, nghe tin vô cùng phẫn nộ, chạy đến trách Trụ Vương vô sỉ, còn dọa giết Đát Kỷ để trả thù nên bị Trụ Vương lỡ tay đánh chết.

Những câu chuyện về Đát Kỷ còn nhiều vô kể, nhưng có lẽ câu chuyện làm người đời "rùng mình" nhất chính là về sự hiếu kỳ của ả. Chuyện kể rằng, một lần Trụ Vương cùng Đát Kỷ đi dạo, thấy cảnh một cụ già và một em bé đi trong mưa tuyết, cụ già thì khỏe mạnh, còn em bé run rẩy vì lạnh. Đát Kỷ cảm thấy thật hiếu kỳ. Không lẽ cụ già sinh ra lúc cha mẹ còn trẻ nên ống chân có tủy, đứa trẻ kia sinh ra lúc cha mẹ già yếu nên ống chân không có tủy? Nghĩ vậy, ả bèn sai người chặt chân cụ già và em bé ra xem rồi cười ha hả! Lại có một lần, Đát Kỷ cùng các cung nữ ra ngoài ngắm cảnh, thấy một người phụ nữ mang thai đi qua. Đát Kỷ tò mò giới tính của thai nhi nên sai quân lính mổ bụng người mẹ ra xem. Sự hiếu kỳ của ả một lúc đã cướp đi sinh mạng hai mẹ con. Trong triều có Tỷ Can là vị đại thần vô cùng giỏi giang, học vấn uyên thâm, là một trụ cột của nước Thương lúc bấy giờ. Đát Kỷ lại cảm thấy kỳ lạ, ông ta học nhiều như vậy, kiến thức cất ở đâu cho hết? Lại nghe câu "Thánh nhân chi tâm hữu thất khiếu" (Trái tim người tài có bảy ngăn). Ả bèn hạ lệnh moi tim ông ra để xem liệu tim Tỷ Can thật có bảy ngăn hay không.

Chu Vũ vương Cơ Phát được sự phò tá của Khương Tử Nha đã đánh đổ nhà Thương. Trụ Vương mất nước bèn mặc áo dát ngọc leo lên Lộc Đài tự châm lửa thiêu và chết trong đám cháy. Trụ Vương chết rồi, Thái Bạch Kim Tinh cho mang vong hồn về sao Phá Quân, phong làm thần phá hoại. Còn Đát Kỷ thì bị Khương Tử Nha xử tử hình. Thái Bạch Kim Tinh cho bắt vong hồn Đát Kỷ về phong làm thần dục vọng, ác liệt, hoang đàng để cai quản sao Tham Lang. Tinh cầu này đầy chó sói hung dữ không thần nào trị nổi chúng. Nhưng lúc Đát Kỷ tới nơi thì chúng reo mừng. Trong Tử Vi đẩu số, sao Tham Lang mang tính chất điếm đàng tửu sắc, ưa vung phí ăn chơi, tượng trưng người đàn bà phá hoại chồng con, vô tài, thất đức. (Theo Wikipedia)

(Ảnh 1) Bản khắc gỗ của Tsukioka Yoshitoshi.

(Ảnh 2) Hình tượng Đát Kỷ trong tranh của Hokusai.

_____________

TỔNG SỐ LƯỢNG TỪ: 13334 từ.

ĐĂNG TẢI: Thứ hai _ 02 giờ 25 phút _ 24/02/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro