Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi lễ âm hôn tại ngôi miếu cổ, Nguyệt Lam trở về nhà với tâm trạng rối bời. Cô không ngừng nghĩ về việc mình vừa thực hiện một hôn lễ với một lệ quỷ, và điều kỳ lạ là nó không hề đáng sợ như cô tưởng. Trên đường về, cô thậm chí còn bật cười khi nhớ lại ánh mắt của Thanh Hòa khi nghe cha cô đọc sai nghi lễ. Nhưng khi màn đêm buông xuống, cô bắt đầu cảm thấy bất an.

Tối hôm đó, Nguyệt Lam tự nhủ rằng có lẽ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ kỳ quặc và cô có thể tỉnh dậy vào sáng mai như bình thường. Cô ngồi trên giường, cầm quyển sách nhưng tâm trí không thể tập trung vào những dòng chữ. Một phần trong cô vẫn đang cố chấp phủ nhận sự tồn tại của Thanh Hòa, phần còn lại lại lo lắng rằng bất kỳ lúc nào, Thanh Hòa có thể xuất hiện trước mặt cô.

Đúng như cô dự đoán, khi kim đồng hồ điểm nửa đêm, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua căn phòng. Nguyệt Lam ngẩng lên và thở dài.

"Được rồi, tôi biết cô sẽ đến."

Và quả thật, ngay khi lời nói vừa dứt, Thanh Hòa xuất hiện, đứng ngay trước cửa phòng cô, vẻ đẹp huyền ảo của nàng càng thêm nổi bật dưới ánh trăng nhợt nhạt. Dù là lệ quỷ, nhưng Thanh Hòa toát lên vẻ thanh thoát, mảnh mai với chiếc áo dài trắng tinh khôi. Đôi mắt đỏ của nàng không còn chứa đựng sự đáng sợ, mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm và chút ngượng ngùng kỳ lạ.

Nguyệt Lam khẽ cười, thả quyển sách xuống.

"Cô có biết rằng xuất hiện bất thình lình thế này thật không dễ chịu chút nào không?"

Thanh Hòa mỉm cười, bước nhẹ nhàng vào phòng.

"Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ nửa đêm là thời điểm thích hợp nhất để gặp cô. Cô nghĩ sao?"

Nguyệt Lam lắc đầu, nhưng không thể phủ nhận rằng có một chút thích thú với cách nói chuyện của Thanh Hòa.

"Được rồi, có vẻ cô thích xuất hiện vào ban đêm. Vậy… bây giờ cô định làm gì? Đây là… đêm tân hôn của chúng ta à?" – Cô nói với vẻ bông đùa, nhưng rồi ngay lập tức hối hận vì câu nói của mình. Mặt cô nóng bừng lên, còn Thanh Hòa chỉ khẽ cười.

"Nếu cô muốn, tôi có thể biến mất và xuất hiện lại vào lúc khác." – Thanh Hòa nói với giọng điệu trêu chọc, bước gần hơn.

Nguyệt Lam đỏ mặt nhưng cố giữ bình tĩnh.

"Không, không cần đâu. Tôi chỉ… tôi chỉ đùa thôi."

Thanh Hòa mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn. Nàng bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh Nguyệt Lam. Sự hiện diện của Thanh Hòa mang lại một làn hơi lạnh, nhưng không hề đáng sợ. Thay vào đó, Nguyệt Lam cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi Thanh Hòa ở bên cạnh, dù điều này có hơi kỳ quặc.

"Tôi sẽ không làm gì khiến cô khó chịu đâu," – Thanh Hòa thì thầm, giọng nàng ấm áp một cách bất ngờ – "Tôi chỉ muốn ở bên cô, dẫu chỉ trong khoảnh khắc này."

Nguyệt Lam quay sang nhìn Thanh Hòa. Dù là lệ quỷ, nhưng nàng trông thật mong manh và yếu đuối, như thể bị kẹt lại giữa hai thế giới. Trong ánh mắt đỏ rực ấy, Nguyệt Lam nhìn thấy một nỗi buồn khó tả, một sự oán hận nào đó mà Thanh Hòa chưa từng nói ra.

"Cô đã ở trong bóng tối bao lâu rồi?" – Nguyệt Lam bất giác hỏi, giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn.

Thanh Hòa nhìn lên trần nhà, đôi mắt mờ đi trong ký ức.

"Hơn một trăm năm rồi... Tôi đã tồn tại trong sự cô đơn, không thể thoát ra, không thể tìm thấy sự bình yên. Cho đến khi... cô xuất hiện."

Nguyệt Lam không biết phải đáp lại thế nào. Một phần cô cảm thấy đồng cảm với Thanh Hòa, nhưng một phần khác vẫn còn hoài nghi về toàn bộ tình huống kỳ lạ này.

"Vậy bây giờ... tôi là người cứu cô sao?"

Thanh Hòa quay lại nhìn Nguyệt Lam, đôi môi nàng khẽ mỉm cười.

"Không hẳn là cứu. Cô là người duy nhất mà tôi có thể dựa vào trong lúc này."

Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ và ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa. Nguyệt Lam cảm nhận được sự lạnh lẽo từ Thanh Hòa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ từ sự hiện diện của nàng.

Bất ngờ, Thanh Hòa khẽ chạm vào vai Nguyệt Lam, làm cô giật mình.

"Ơ này, cô làm gì thế?" – Nguyệt Lam phản ứng ngay lập tức, quay sang nhìn Thanh Hòa với ánh mắt cảnh giác.

"Chỉ là muốn thử chạm vào cô một chút thôi. Đừng lo, tôi không có ý định gì xấu đâu." – Thanh Hòa nói, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa chút trêu chọc.

Nguyệt Lam nhìn nàng, rồi không thể nhịn được, bật cười.

"Cô đúng là một hồn ma kỳ lạ. Tôi đã nghĩ lệ quỷ thì phải ghê rợn và đáng sợ cơ."

Thanh Hòa mỉm cười nhẹ nhàng.

"Tôi có thể đáng sợ nếu cô muốn, nhưng có vẻ cô không cần điều đó."

Nguyệt Lam ngã ra giường, thở dài.

"Được rồi, được rồi. Nhưng mà… chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cô cứ xuất hiện mỗi đêm như thế này?"

Thanh Hòa lặng yên một lúc rồi đáp:

"Có lẽ. Nếu cô không phiền."

Nguyệt Lam nhìn Thanh Hòa, đôi mắt đầy tò mò.

"Cô không có việc gì khác để làm sao?"

Thanh Hòa bật cười, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại mang chút buồn bã.

"Khi cô đã là một hồn ma, không còn nhiều việc để làm ngoài việc chờ đợi. Và bây giờ, tôi chỉ muốn chờ đợi cùng cô thôi."

Nguyệt Lam im lặng, không biết nên nói gì. Cuối cùng, cô chỉ khẽ gật đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm nay, có lẽ sẽ là một trong những đêm dài nhất cuộc đời cô – nhưng cũng là đêm đầu tiên cô cảm nhận được sự gắn kết kỳ lạ với một hồn ma.

Và dù có phần ngượng ngùng, cô biết rằng từ đây, cuộc sống của mình sẽ không bao giờ còn bình thường như trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro