C.01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Phạch*

" Tới nha"

" Trời, nay mày ăn gì hên dữ vậy Prem"

" Tao mà, thắng là điều đương nhiên, đâu ra cái chuyện hên ở đây"

" Gì ghê vậy ? Lên mặt quá nha, giảm xuống chút đi bạn hiền"

" Nói nhiều quá, chung đi"

" Chung thì chung, mẹ nó, nay xui quá, tao ngưng"

" Tuỳ mày"

Mấy câu nói này chẳng xa lạ gì khi chúng ta ở trong sòng bạc. Chuyện thắng thua cũng có thể cho là ăn may nhưng cũng có thể cho là kĩ năng.

Em, hai mươi hai tuổi, tay bài xuất chúng. Em " vào đời" khi vừa mười sáu. Sáng em đi học, tối em đi lật bài. Nay cũng sáu năm rồi, tay nghề em trong cái sòng BUN này ai cũng phải nể.

Có khi, mấy đứa được gọi là giỏi trong cái " nghề" này muốn thách đấu với em, tụi nó cho em là đồ tép riu ăn may nhưng sau rồi, thường thì thách đấu sẽ gặp cao thủ. Trong sáu năm, em chưa từng thua một ván vào, cũng chẳng huề, chỉ có thắng.. và thắng, hôm nay cũng vậy, ván cuối cùng em hốt trọn ba tỷ chỉ trong mười phút.

Cái thời còn học cấp ba, em sống cùng ba mẹ, giờ lên đại học nên em sống riêng với điều kiện toàn bộ chi phí em phải tự trả. Gia đình em có một công ty xuất gỗ nhỏ, nói nhỏ thì cũng không nhỏ lắm vì nó xuất đi nước ngoài nữa. Tiền ba mẹ cho em không thiếu chỉ quan trọng em không thích.

Khi vào "nghề" năm mười sáu, em có đi theo thằng anh quen biết ngoài xã hội, thằng đó tên Kon. Nó nắm trùm cái khu em ở lúc ấy, ai đụng đến nó chắc cũng phải mềm mình nhưng em là ngoại lệ.

Hôm đó là cuối tuần, em đang mon men đứng trước BUN, nó nhắm trúng rồi lại cặp cổ em bước vào trong. Nhìn em từ trên xuống dưới, nó thích. Không phải thíc kiểu yêu đương mà là nó cảm thích em thích hợp làm tay trái tay mặt cho nó.

Sau vài ván trong BUN, nó xác định ngay em về " đội" nó. Ban đầu em nghĩ do mình ăn may nên mới thắng nhưng không, do em biết tính toán, cái gì cũng vậy, cái gì cũng cần tính toán mới ra.

" Nay sao rồi bé yêu"

" Kon, anh đừng kêu vậy, nghe ghê"

" Rồi rồi, nay sao ? Ổn không ?"

" À, cũng vài tỷ"

" Xời, tiền tỷ mà nó làm như lá mít lá me mà nó cũng vài tỷ"

" Rồi đi ăn không, em khao nè, kêu đàn em anh đi chung đi, khao tụi nó"

" Tụi bây, nay xã đi, anh ba tụi bây khao kìa"

" CẢM ƠN ANH BA"

" Thôi được rồi, đi thôi"

Kêu là " anh ba" vì thằng Kon là anh hai, tụi nó không thích kêu đại ca hay lão đại, chỉ thích hai, ba cho thân thuộc. Đàn em thằng Kon không nhiều, chỉ vài trăm, tụi nó chia nhau ba cái khu lặt vặt ở Bangkok.

Nay có tiền, em dắt tụi nó đi bia bọt một hôm ở quân quen. Thấy đám người bước vào là dân người ta biết ai liền, họ né như né tà vậy, họ sợ liên luỵ đám này lắm.

" Bà chủ, bao quán"

" Dạ cậu"

Em lên tiếng bao quán thì tất nhiên mọi người trong quán cũng tự khắc rời đi, khôgn ai dám ở lại, chỉ có anh thanh niên đeo kính vẫn đang nhâm nhi nổi lẩu của mình.

Thằng Kon bắt đầu thấy khó chịu, đó giờ chưa ai dám ngang nhiên như vậy. Nó hùng hổ bước tới, ngồi xuống đối diện, giật ly rượu trong tay anh thanh niên rồi nốc một hơi. Anh thanh niên này thuộc dạng "cứng", vẫn rót lý tiếp theo, nó tiếp tục giật rồi uống.

" Mày lì vậy à ? Mới đến đây hả ?"

" Uống nữa không ? Uống thì uống, không uống thì mời đi"

" Mày.."

" Kon"

Thấy Kon định làm chuyện như bình thường thì em bước đến dịnh vai lại. Em không phải người xấu nhưng vì đi chung với đám này nên bị vạ lây. Kon bị dịnh vai nên hiểu ý, tự đi về bàn của mình, để em giải quyết.

" Chào anh"

Chìa tay ra trước mặt anh thanh niên, có ý định bắt tay..

" Xin lỗi, tay bận ăn, không bắt được"

" Ê thằng kia"

" Kon"

Tất nhiên, em là người của Kon, nó đứng thấy anh thanh niên có thái độ không hợp tác nên đập bàn đứng dậy nhưng lại bị ngăn cản.

" Ok, không sao nhưng mà tôi đã bao quán thì phiền anh..."

" Chuyện các người bao quán là chuyện bắt đầu từ năm phút trước, chuyện tôi đang ăn đã bắt đầu từ ba mươi phút trước, tôi nằm ngoài dự định của các cậu, nên là phiền cậu ra khỏi bàn của tôi, tôi đang cảm thấy rất phiền"

( Cứng phết)- X

Dòng suy nghĩ chạy ngang đầu em, thật sự đã sáu năm, chưa ai nói chuyện bằng cái giọng đó với em. Mặc dù có đánh bài, có rượu chè nhưng em chưa bao giờ hại ai, nói chuyện với người khác cũng chưa bao giờ lớn giọng nên cũng phải nói dân thường trong khu này cũng nể em lắm. Anh thanh niên này mới dọn đến đây một tuần, nên không biết cái băng này cũng phải.

" Thôi được, xem như tôi bao luôn cả anh, bàn ăn này tôi trả"

Em đứng lên rời khỏi bàn, bước đến gọi bà chủ thanh toán trước mặt anh thanh niên. Không để tâm bao nhiêu, vốn dĩ, anh không thích uống rượu, chẳng qua nghe lẩu ở đây ngon nên ghé ăn thử. Bước vào thấy trên bàn ai cũng có hai hay ba chai rượu nên cũng bắt chước kêu, nãy giờ toàn uống trà thôi. Thử rót ra một ly thử thì bị thằng Kon giật mất, suy ra anh thanh niên vẫn chưa chạm môi vào ly rượu.

Em trở về bàn, lẩu đã được bưng lên cho các bàn đầy đủ. Tiếng " dô" cũng vang dôin vì lượng người quá đông, sau đó là tiếng nói chuyện, nó ông cả một khu phố. Có khi dân không làm được gì cũng kêu cảnh sát nhưng thằng Kon với thị trưởng lại là cột chèo nên cũng xem như xong.

" Bà chủ, tính tiền"

" Dạ, nãy cậu kia tính rồi"

" Bao nhiêu"

" Dạ lẩu và rượu luôn là hai trăm ạ"

" Là người kia à"

" Dạ"

Anh gật đầu, khoác lên mình cái áo hoodie dày cộm, đeo ba lô rồi tiến đến bàn em vơi Kon đang ngồi. Khẩu trang giờ che đi khuôn mặt đẹp, để lộ đôi mắt lạnh lùng qua cặp kính cận.

" Mày muốn gì đây thằng chó"

" Hai trăm, cảm ơn, nên dùng tiền này đi từ thiện vẫn hơn"

Anh thanh niên thảy hai trăm trên bàn, chân bước đi không ngoảnh đầu lại.

" Tụi bây xử thằng đó cho tao"

" Thôi, đứa nào đi, tao xử"

" Prem, sao đấy ? Em xem nó nói chuyện"

" Dò rồi, người mới về, tha lần này đi"

" Haizzz ăn tiếp đi"

Em cầm hai trăm trên tay, xoa đi xoa lại rồi cười nhếch mép, em thích tính cách của người này.

" À, xong chầu này em vắng hai hôm, về nhà, ba mẹ réo rồi"

" Ok, để anh cho thằng Jass theo"

" Thôi khỏi, mắc công lắm"

" Anh sợ không an toàn thôi, kêu học võ học tự vệ cũng không, lì thấy ớn"

" Kệ em, ăn thôi"
______________________
[ 23:06/ 290724] - Chyn❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro