C. 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác một giấc ngủ ngon tự nhiên bị lây dậy nhưng lại giật mình vì trước mặt là một người lạ.

" Anh .. sao anh .. AHHHHH"

" Cậu còn sống à ?"

" Anh vào đây làm gì ? Anh biến thái à"

Em nhảy cẩn lên thành bồn tắm, trên ôm ngực, tay dươi che nhưng thứ " không cần thiết" nhưng suy nghĩ lại nãy em nằm im trong bồn vẫn hay hơn chứ.

" Biến thái cái đầu cậu đấy, cậu trễ giờ học của tôi hai mươi phút hơn rồi"

" Cái gì ? Anh bảo là mười phút tôi muốn làm gì làm mà"

" Nhìn đi"

Anh giơ điện thoại lên ngay mặt em, chớp chớp đôi mắt rồi nhìn thật rõ, đã tám giờ hai mươi lăm, tức là trễ gần nửa tiếng. Biết mình sai rồi, ngại đến tai đỏ ửng luôn.

" Xin.. xin lỗi.. anh ra ngoài đi, tôi .. tôi xuống ngay"

" Nhanh đi, tốn thời gian quá"

Chân mày anh châu lại như không còn khe hở, anh cực kì nhạy cảm vấn đề thời gian. Từ nhỏ đến lớn, phải nói rằng thời gian đối với anh chưa bao giờ là sai, đây là lần đầu tiên. Anh đặt ra qui định cho chính mình và học trò của mình " không thiếu của trò, không dư của thầy" tức là đăng kí học bao nhiêu thì sẽ học bao nhiêu chứ không có chuyện thiếu giờ rồi thêm giờ.

Bước xuống lầu, ruột gan nó cứ nóng hừng hực, anh bực thiệt. Nóc hết ly trà nguội mà em chuẩn bị khi nãy, thân không ngồi yên mà cứ đi đi lại lại, lâu lâu miết ngón tay lên mấy phím đàn.

" Tôi xuống rồi"

" Ba mươi hai phút"

" Xin lỗi, tối qua.."

" Cậu đã đọc qua tệp nốt tôi gửi chưa ?"

" Tôi ..."

" Ngồi đi"

Kéo cái ghế ngồi sẵn cho em ngay chỗ để đàn, mặt anh nghiêm nghị đến phát sợ. Lần đầu trong đời em sợ thầy đến vậy, không phải vì em phá phách, ngông cuồng mà là vì em học quá giỏi nên thầy cô nào cũng yêu thương hết, chỉ có mỗi ông thầy đàn này có hơi khó " thương".

Em với cây đàn như hai thế giới khác nhau, em không biết nó và nó cũng chả biết em. Sau một tiếng hơn cặm cụi thì chắc nó biết em rồi còn em thì cũng vậy, chưa biết nó, em cũng cố muốn biết nhưng mà chắc ông trời không cho biết thì phải.

" Cậu tập trung được không ?"

" Tui .. tui tập trung mà thầy"

" Nếu tập trung thì đã nhớ nốt rồi"

" Thầy định lấy tư trả thù công đúng không ?"

Em bực bội, rõ là em tập trung mà, chỉ là em đâu ngờ phím đàn nó laị khó hơn lá bài. Nhớ lại cái khoảnh khắc hôm đó thằng Kon hùng hổ, em sợ anh trả thù bằng cách này nên mới nói như thế.

" Trả thù gì ?"

" Thì hôm ở quán lẩu, bọn tôi làm khó thầy giờ thầy trả thù tui chứ gì"

" Tôi thấy cậu có nhầm lẫn rồi, đây là lần đầu tôi gặp cậu"

" Gì ? Thầy không nhớ à ?"

" Tôi chỉ nhớ những thứ cần thiết, tập trung đi, nửa tiếng nữa sẽ giải lao"

Anh đi vòng ra phía sau lưng, khom người, đầu ngang tai em, hai tay choàng lên trước cầm tay em nhấn vào những phím đàn. Vừa hay, cây đàn được em đặt ngay khung cửa sổ, tuy bây giờ là chuẩn bị chuyển sang giờ trưa nhưng ánh nắng chiếu vào cũng làm nên hình ảnh khá đẹp.

Hơi thở anh cận kề ở má trái, em vô thức quay qua vì cảm nhận hơi nóng. Hai gương mặt cận nhau đến mức  dính nhau, môi em chạm nhẹ lên má anh. Giật mình, lấy người ra khỏi người em, không khí trở nên ngượng ngùng đến lạ.

" Ờ.. giải lao chút đi"

" Ờ.. ờ, để... để tui đi lấy nước"

" Um"

Bốn cái tai đỏ chét, em thì hoảng loạng, anh thì ngẩn ngơ nhìn ra cửa chính.

" Nước... nước nè Thầy"

" Cảm ơn"

" Tui.. tui xin lỗi, tại... tại thầy đứng gần quá chứ bộ"

" Không sao"

" Ờmm mình học bao lâu nữa nghỉ á thầy"

" Theo lịch là mười một giờ ba mươi nhưng cậu trễ mất nửa tiếng nhưng tôi lại không thể bù vì kẹt lịch của người khác, chắc tôi sẽ sắp xếp bù sau"

" Dạ dạ, bù sau đi thầy"

Anh nhìn em bằng con mắt khó chịu, anh cho là nghe " bù sau" là cái mặt hí hửng thì làm gì có chuyện học giỏi. Anh có nghe ba em nói sơ về thành tích học tập, cũng ngưỡng mộ nhưng thái độ học thế này thì thôi không thích nữa.

Quay đi quay lại cũng đến giờ kết thúc, đồng hồ trong điện thoại vừa reo là anh cho kết thúc buổi học rồi vác túi ra về. Trước khi về anh không quên dặn ôn bài để tránh mất thời gian cho buổi học sau.

" Lần sau nhớ ngủ đủ, đừng để chuyện như sáng nay, nếu là người không đàng hoàng thì sáng này cậu không sống yên rồi"

" Ahh tui biết rồi, thầy đừng nhắc nữa mà"

" Um, nhớ ôn bài, tôi về đây"

" Bai thầy không gặp lại"

" Hửm ?"

" À không hẹn ngày gặp lại"

" Ừm, sẽ sớm không gặp nữa thôi, yên tâm đi"

Dáng người cao cao rời khỏi nhà em, trên vai quải túi vải trắng, đeo cái khẩu trang đen với cặp kính cận, trông thật thư sinh, khác với em hoàn toàn.

Đóng cửa cái sầm, nhảy bổ lên cái ghế lười nằm vung cả chân tay sao cho thoải mái nhất.

* Ọtttttt*

Cái bụng em nó réo rần trời, vừa buồn ngủ vừa đói, giờ mà nấu ăn thì biết bao giờ mới được ăn nên em đặt cho mình phần đồ ăn thịnh soạn. Hàng giao cũng nhanh, tầm mười lăm phút là có, một phần kimbap chiên xù, một phần tokbokki phô mai thêm hai xiên chả cá, ... tóm lại là bốn năm món lận. Em bày ra bàn rồi ăn một cách ngon lành.

< Tối nay chín giờ kèo hai tỷ- BUN>

< Chốt>

< Nghe nói tay này ở vùng khác, nổi tiếng đeo mặt nạ chưa từng thấy mặt>

< Nổi thì nổi chứ em mà>

< ok, Prem là nhất>

< Gớm>

Đang ăn thì thằng Kon nhắn tin báo kèo mới, kèo này ngon, phải nói là nhắc đến tiền tỷ là em khoái nhưng lần này em thích hơn vì đối thủ còn che mặt nạ nữa chứ.

Còn phía anh sau khi đi về thì tới ngay lớp đàn, tầm một giờ là bắt đầu có lịch nên cũng tranh thủ ăn uống. Hôm nay toàn lịch đặt học riêng như em, một kèm một thôi nên cũng khoẻ, không mấy dồn dập.

* Ting ting*

Đang soạn bài cho học viên thì tin nhắn đến, anh đọc nó, chắc có vài dòng rồi nhếch mép cười với đôi mắt thích thú.

* Ting tong*

" Chào thầy, em là Lin, em đăng kí khoá học một tháng ạ"
__________________
[ 20:04/ 040824] - Chyn ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro