C. 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thầy .. đừng mà  Thầy"

" Làm gì la dữ vậy, chỉ cài nút thôi mà"

Em ngại đến đỏ tai mà anh cứ như bình thường.

" Bây giờ mới bảy giờ, học không ? Tám rưỡi nghỉ"

" Cũng được thầy"

Mở cửa cho em vào nhà, bên trong căn nhà chẳng có gì ngoài nhạc cụ, sách. Em nhìn khắp nơi để tìm gì đó được gọi là " cảm giác mạnh" nhưng thật sự không có.

" Lên đây"

" Sao không học cái này ạ ?"

Em chỉ vào cây đàn to đặt giữa nhà.

" Nó có vấn đề"

" À dạ"

Lẽo đẽo theo anh lên căn phòng khi nãy, căn phòng này trống trơn, không có gì hết ngoài cây đàn và cái ghế. Một tiếng rưỡi trôi nhanh lắm, lạ thay hôm nay em thuộc hết nốt ấy chứ, rành rọt như một học viên lâu năm.

" Giỏi á, cứ thế phát huy"

" Dạ, thôi tui về, thầy nghỉ ngơi đi"

" Ăn gì không ? Chắc cậu chưa ăn tối mà hả ? Đi ăn lẩu đầu đường đi"

* Ọttttt*

" Hì hì cũng được nhưng mà..."

" Phần thưởng cho ngày hôm nay"

Cái bụng thay tiếng nói, đưa nhau ra quán lẩu đầu ngỏ, vì sao gọi là đưa mà không gọi là đi cùng nhau vì em đi trước anh đi sau, đôi mắt anh dán chặt lưng em. Cũng chẳng hiểu lí do gì anh cảm thấy người này cần được chăm sóc hơn một chút.

Quán lẩu chuẩn bị vào giờ " cao điểm", anh và em chọn một góc bàn sát mé đường, nơi đó ít người. Nồi lẩu được bê ra nóng hổi, đầy ụ. Như khách VIP, bà chủ đem luôn một két bia để sẵn dưới chân em...

" Bà chủ đổi hộ tôi nước suối"

" Nhưng mà..."

Anh lên tiếng đổi nước nhưng ánh mắt bà chủ nhìn em có chút khó xử.

" Nay đổi nước suối đi"

" Dạ cậu"

Sợ chứ, bà sợ đám thằng Kon vô cùng, sợ phật ý em thì cái quán banh chành liền. Buổi ăn không có qua nhiều lời nói, chỉ là đôi ba câu hỏi thăm nhau về gia đình, sở thích ngắn gọn.

Vỏn vẹn cũng đã hơn mười giờ đêm, sáng mai anh có buổi hội thảo cùng với mẹ ở trường đại học, tranh thủ đưa em về nhà, tận mắt thấy em khoá cửa rồi mới rời đi. Lên căn phòng của chính mình, em nhìn đăm đăm cái trần nhà màu trắng kia, thấy đâu đó vài hình ảnh yên bình nhất rồi thiếp đi lúc nào không hay.

[ Trường Đại Học - 08:00]

Buổi diễn thuyết sẽ bắt đầu vào mười lăm phút nữa, có chàng trai chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, giày bata và thêm vài ba cái phụ kiện vậy mà hút vô cùng. Đám nữ sinh đứng xoay quanh anh như một vòng tròn, anh là cái tâm.

Thật may buổi diễn thuyết này thuộc dạng mười học sinh tiêu biểu của từng khoa mới được tham gia chứ không phải ai cũng vào được.

" Lại đẹp trai"

" Con của mẹ có xấu bao giờ"

" Học mãi, không ngưng một tí kiếm cháu cho mẹ"

" Thôi, nhà mẹ đầy cháu"

" Đâu ?"

" Mấy cây đàn ấy"

" Cái thằng này"

" Ha ha"

Khi anh gần gia đình thì nụ cười ấy mới thật sự xuất hiện, nó trong trẻo, vô tư vô lo, một nụ cười hạnh phúc. Anh theo sau mẹ vào hội trường, vì quy định trễ mười phút sẽ bị loại phiếu nên hầu như đã đầy đủ ghế, chỉ trống có hai ghế hàng đầu.

Tiêu đề của cuộc hội thảo hôm nay khá thú vị "Đại học có phải là con đường duy nhất ?" . Câu hỏi này luôn được đặt ra hằng ngày, hằng tháng, hằng năm và nó luôn sẽ có những câu trả lời khác nhau từ những khía cạnh khác nhau.

" Boun, tám giờ mười bốn rồi đóng nha"

Bác bảo vệ đứng ngoài cửa gọi nhẹ anh.

" Dạ"

" KHOANGGGG CÒN CON CÒN CON NỮA"

Cánh cửa đang đóng thì cái tiếng la thất thanh từ dọc hành lang vang vào tận hội trường, làm ai cũng chú ý.

" Bác cho con dô đi bác, còn tới một phút lận, năn nỉ bác, nha nha nha"

" Cậu không thể nghiêm túc trong mọi hoàn cảnh sao ?"

" Ủa thầy ? Sao thầy ở đây vậy ?"

" Vào đi trễ rồi"

" Dạ dạ, yêu thương thầy, yêu thương bác bảo vệ"

Lách qua cánh cửa rồi bước vào, nó lại tiếp tục tạm đóng...

" Bác ơi, con đến muộn, bác cho con vào được không ạ"

" Không được đâu con, theo quy định..."

" THẦY ƠI, EM NÈ THẦY, THẦY NÓI CHO EM VÔ ĐI THẦY"

Anh vẫn đang đứng gần cửa chuẩn bị sắp tài liệu, nghe tiếng kêu to, anh khó chịu quay người, thì ra là con Lin.

" Chuyện gì ?"

Bước lại gần rồi nhăn mặt.

" Thầy, em bị kẹt xe, thầy nói cho em vào đi thầy, dù gì hội thảo chưa bắt đầu mà thầy"

" Qui định đặt ra không phải để trưng bày, ai thích ngắm thì ngắm, ai thích đọc thì đọc còn ai không thích thì biện minh"

" Nhưng mà thầy .."

* Cạch*

Câu nói chưa dứt, anh đã tự tay đóng cánh cửa lại, vậy là cái ghế hàng đầu kia vẫn còn thiếu một cái là của con Lin. Buổi thuyết trình diễn ra khá là suông sẻ, rất nhiều vấn đề được đưa ra để các giảng viên, sinh viên cùng nhau thảo luận về nó.

" Tôi là Boun Noppanut đang học cao học chuyên ngành Âm nhạc*, tôi đứng đây với tư cách là đại diện cho sinh viên nói về vấn đề trên. Theo tôi cùng với đa phần sinh viên tại trường Đại học X và khảo sát giới trẻ tại ứng dụng X thì chúng tôi nhận định rằng việc học đại học đúng là không phải con đường duy nhất nhưng nó là con đường tốt nhất để dẫn đến cuộc sống ổn định trong tương lai......"

Bài phát biểu của anh nhận được ủng hộ rất cao từ tất cả mọi người trong hội trường và đó cũng là lúc kết thúc buổi hội thảo sau ba tiếng ròng rã. Mọi người dần dần rời hội trường... chỉ còn mỗi ông thầy khó tính và cậu học viên.. à không còn mẹ ông thầy nữa.

" Prem, hôm nay cô thấy em trầm hẳn"

" Dạ cô, em thấy chủ đề hôm nay rất hay, rất thu hút"

" Um, ban đầu là chủ đề khác cơ, nói về việc làm mà thằng này nó đổi nè"

Cô nói rồi chỉ vào anh đang đứng ngay bục.

" Người đó là .."

" Con trai cô, lớn rồi mà cứ cắm đầu vào học không chịu kiếm người yêu gì hết, chắc thân già này phải mô côi cháu quá"

" Cô có già đâu, còn trẻ còn khoẻ quá trời"

" Em đó, cái miệng vẫn vậy"

" Cái miệng ở đây khác chứ ở ngoài khác đó mẹ"

Anh sắp cặp tài liệu đi xuống, cái mặt khó ưa lại cuất hiện khịa em.

" Con làm như biết rõ người ta lắm vậy"

" Biết chứ ? Cái người mà con kể mẹ nghe đó, báo đời đó"
__________________

Ngành Âm nhạc*: Là ngành học phân tích âm thanh, nhạc cụ,... cho phép bạn thưởng thức nghệ thuật biểu diễn và nghiên cứu khía cạnh học thuật của âm nhạc...
___________________
[ 11:13/090824] - Chyn ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro