C.18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im lặng, trên chiếc xe không còn tiếng gào thét nào nữa, một khoảng không bao trùm cả chiếc xe. Anh lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái rồi nhìn sang em, đôi bàn tay nhỏ bé đang ôm trọn khuôn mặt với những tiếng nấc nhẹ. Lúc này thật sự muốn ôm em lắm nhưng chắc chắn em sẽ từ chối nó, đành vậy, đành nhìn em.

Về đến nhà anh, lặng lẽ xuống xe với em và thùng hàng, cho đám lính lui về hết. Không làm gì, em chỉ biết đi theo anh vào nhà. Căn nhà thật khác, nó không còn màu vàng trang nhã nữa mà chuyển qua màu đỏ thần bí rồi. Khuôn mặt buồn thiu ngồi ở sô-pha rồi nhìn ra cửa sổ, lâu lâu lại cầm điện thoại chờ đợi cuộc gọi từ Kon nhưng sao chẳng thấy.

" Em uống đi"

" Anh muốn gì ? Muốn giê.t tôi thì làm ngay đi, không cần phải giả nai đâu"

" Em nghĩ anh như vậy hả Prem ?"

" Chẳng phải sao ? Chẳng phải anh mang tôi ra cá cược với thằng Nick sao ? Chẳng phải anh là người trèo lên giường cởi áo tôi theo để thoã mãn lòng thằng Nick sao ? À không thoả mãn cả anh nữa mà đúng không ? Anh vui mà, vui lắm đúng không ?"

" EM IM ĐI"

" ..."

" Em thì hơn anh cái gì ? Không phải em đến với anh chỉ vì thú vui, vì cái trải nghiệm mới thôi sao ? Em chơi đùa với tình cảm anh bằng cách đó à ? Em có biết anh đau ở đây như thế nào không ?"

Cả hai đều có khuôn mặt méo mó, nước mắt trực trào tuôn xuống má. Cả anh và em đều nói ra những nói đau mà mình đã ôm lấy trong mấy ngày nay, ai cũng cần cầu trả lời xác thực.

Trong phút chốc khi nghe câu hỏi của đối phương, bản thân cả hai cũng tự nhận thức được tất cả chỉ là lừa đảo. Em khuỵ xuống sàn, hay tay ôm mặt không nói lên tiếng nào, không giải thích, không la lớn, chỉ có khóc... tiếng nấc không dứt làm người lớn kia cũng phải mũi lòng. Bước chân lớn chạy đến ôm thân nhỏ, ôm thật chặt, anh ôm lấy tiếng nấc, tự nhủ lòng giá như mình đừng lớn tiếng với em.

" Prem.. anh xin lỗi, đừng khóc mà.. xin em"

" Hức .. anh đáng ghét.. Boun ơi.. em không thương anh nữa... đau lắm.. hứcc.. em không thương nữa"

" Em muốn gì cũng được nhưng em đừng khóc nữa được không, đừng khóc mà"

Chỉ biết ôm thật chặt rồi vỗ thôi, anh không biết phải làm gì. Tầm mười phút sau, tiếng nấc cũng thưa hẳn, em rút ra khỏi vòng tay kia, đôi mắt còn đọng nước, nó nhìn người trước mặt..

" Prem.. anh muốn nói, anh không biết những thông tin em có là từ ai, nó như thế nào nhưng mà chuyện hôm đó, anh buộc phải làm như vậy, nếu anh không làm vậy tụi nó sẽ không rời khỏi đó, em tin cũng được, em không tin cũng được, anh chỉ có thể nói như vậy thôi.. vì đó là sự thật"

" Có thật.. hứccc không ?"

" Anh nói thật, nếu như anh nói không thật ra đường xe .."

" Thôi ..hứccc em tin mà.."

" Vậy em đừng khóc nữa"

" Nhưng mà em đi gặp thằng Kon làm gì ? Để nó thu âm em như vậy ?"

Anh mở đoạn ghi âm cho em nghe, lòng em lại nháo nhào lên, hôm đó em đã khóc rất nhiều khi nói như vậy.

" Em không có ý đó .."

" Anh biết mà, anh biết anh không nhìn lầm người mà, ngoan, anh thương"

Kéo em về, lại ôm thật chặt, bao nhiêu đó thôi, cả hai chỉ cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ để tấm lòng nhẹ nhõm hơn. Chuyện không dừng lại, mặc dù đã yên tâm phần anh nhưng còn Kon, sống chết ra sao em vẫn chưa biết. Quơ cái điện thoại bấm vào số của Kon, nhưng hiện tại vẫn không ai bắt máy.

" Em đừng gọi nữa, sẽ không sao đâu, sáng mai anh sẽ chở em đến đấy"

" Sao anh biết không sao ? Anh biết ai làm vậy à ?"

" Lính của anh sẽ ở đó với nó, còn ai làm chắc em cũng biết mà"

" Nick sao ?"

" Um, số hàng thật anh để trong kia kìa"

Quả thật hôm nay em với Kon có chút sơ xuất, khi mang hàng đến kho và đến sớm hơn thời hạn nửa tiếng vì muốn ra ngoài hóng mát nên hai người đã để thùng hàng trong kho mà đi ra phía ngoài cửa đứng. Nick nó đã núp ở đó đủ lâu, ban đầu nó định mượn tay anh xử Kon trong khoảnh khắc nào đó hợp lí nhưng không ngờ thùng hàng ngon trước mắt, nó chuyển kế hoạch.

Đem số đồ giả mà có sẵn trong kho ra tráo, nó đem số hàng thật cho vào một giỏ to rồi cho thằng em đem về trước. Trên đường rời khỏi đó, xe anh vừa đến, thấy lính quen nên hỏi chuyện, ai ngờ biết được sự thật nên khử luôn thằng đó rồi lấy hàng. Để không bứt dây động rừng, anh vẫn đến kho giao dịch như bình thường mặc cho bản thân biết Nick đang nấp phía sau.

Anh và Nick chơi với nhau đã lâu, bản thân đủ hiểu nó muốn làm gì nên anh đã vố trí thêm hai ba thằng đứng ngoài kho, đợi khi có việc thì vào ứng cứu. Rõ là thật, khi xe anh chở em vừa lăn bánh, thằng Nick liền đứng dậy " tặng" Kon viên kẹo ngay rồi rời khỏi đó nhanh chóng. Đám lính anh thấy vậy cũng kịp thời đưa vào viện, hiện đang được cấp cứu.

" Cảm ơn anh"

" Không sao mà, tất cả vì em, miễn em yên lòng, anh sẽ làm tất cả"

Nói thêm làm gì, anh vuốt nhẹ má phính rồi hôn lên đó, một nụ hôn an ủi sau bao cơn đau dồn dập cậu bé nhỏ của anh.

" Đi tắm nhé, rồi xuống ăn"

" Không ăn"

" Nào"

" Em không đói"

" Vậy thì anh cũng không ăn, bữa ăn cuối cùng của anh là trưa hôm qua, anh chờ em"

" Boun.."

" Nào đi tắm"

Ai sẽ bướng hơn ai ? Anh đưa em lên phòng, một căn phòng lạ lẫm, nó nằm đối diện phòng đàn hôm trước học. Phòng không quá to, nhưng đủ để cái giường to. Soạn cho em cái áo thun tay dài màu đen với chiếc quần lửng cho thoải mái, chuẩn bị nước ấm rồi xà phòng các thứ mới yên tâm ra khỏi phòng.

Em ôm bộ đồ rồi chui vào nhà tắm, mà lần này em không ngâm bồn nên chừng hai mươi phút là thấy ra rồi. Bước ta ngoài có mùi hương từ dưới lầu bay phất lên, thơm lắm. Lén la lén lút xuống ngay cầu thang nhìn trộm, là anh thanh niên em thương đang trong bếp, anh ta đang nấu nồi cháo nấm, một món mà em thích.

" Xuống đây đi, nấp đó làm gì ?"

Nghe cái mùi thơm là anh biết em bé xuống rồi, mà chờ mãi chẳng thấy lên tiếng, quay người thì thấy có cái bóng nấp ở phía cầu thang nên lên tiếng.

" Lại đây"

" Anh nấu cháo ạ ?"

" Um, cháo nấm, tắm rồi thấy thoải mái không ?"

" Có ạ"

" Boun.. anh làm gì vậy ?"

Bế xốc bé nhỏ lên cái bàn ăn, hai bàn tay ôm trọn cặp đào căng mọng bên dưới, nó mềm mại vô cùng.

" Em thơm"

" Thì em tắm bằng xà phòng anh để mà"

" Anh thích"

" Um, cháo chín chưa ? Em đói"

" Chín rồi, anh mới tắt bếp, anh cũng đói"

" Vậy ăn đi"

" Ăn gì ?"

" Thì ăn cháo, anh hỏi lạ"

" Um, ăn cháo, há miệng đi"

" Làm gì ?"

" Đút cháo, nhanh đi"

" Em tự ăn được"

" Nhanh đi mà"

" Ah.. ưm~ ..ounnnn"
______________________
[ 15:28/ 180824] - Chyn ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro