Giới thiệu + Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• All for you, all about you •
(Tạm dịch: Tất cả vì người, tất cả dành cho người)

Tác giả: Lục Nguyệt Tam Phục
Rawhttps://archiveofourown.org/works/43037436/chapters/108144402
Edit: Quẩy (với sự trợ giúp của QT / GG trans...)

Couple: Gojo Satoru x Fushiguro Megumi
Bản gốc: 11 chương (Hoàn)


Summary:

Thiết lập ABO: Alpha Gojo x Omega Megumi.
Đây là câu chuyện về Gojo Satoru ban đầu dự định nuôi một Alpha nhưng cuối cùng lại nuôi nhầm một Omega.


Quẩy: Again, chủ nhà không biết tiếng Trung, kinh nghiệm edit truyện Trung ít ỏi đến đáng thương, làm vì vã là chủ yếu, bản edit chắc chắn còn nhiều thiếu sót, khuyến khích đọc bản gốc nếu biết tiếng Trung, ai thích đọc QT thì đọc QT 〒▽〒 Ai chịu đựng được bản chuyển ngữ chỉ đảm bảo 70-80% độ sát nghĩa so với bản gốc thì kiên nhẫn ở đây cùng tui vậy (¬‿¬)


※※※※※


01.

Khi mở cửa, Fushiguro Megumi không ngờ rằng sẽ nhìn thấy Gojo Satoru.

Người thanh niên này tay dài chân dài, có những ưu điểm vượt trội của Alpha, một mình nằm đã chiếm hơn nửa cái sô pha. Tivi đang bật Shin Cậu bé bút chì, trên bàn trà có không ít đồ ăn vặt nằm rải rác, hầu như đã ăn gần hết. Nghe thấy tiếng cửa mở, Gojo Satoru quay đầu lại, trong miệng còn ngậm que thạch, cứ thụt lên thụt xuống theo động tác nhai mút.

Fushiguro Megumi đứng hình mất một lúc, lui ra ngoài nhìn số nhà, sau lại quay vào trong, đứng ở cửa gọi một tiếng Tsumiki, nhận được lời đáp mới bình tĩnh thay giày ở lối vào.

Gojo có chút bất mãn với thái độ bình tĩnh này. Anh nằm dài trên sô pha và lớn tiếng hỏi, "Nè, sao nhóc không hỏi anh tại sao anh lại ở đây?"

"Em không quan tâm, chỉ cần Tsumiki không bị thương tổn gì là được rồi."

Aaa — Gojo kéo dài âm cuối, "Anh cùng tộc Zen'in thương lượng vài ngày mới đoạt được em về tay, em không tò mò bọn anh đã bàn bạc những gì ư?"

Tsumiki đang bận rộn trong phòng bếp, bước chân vào cửa mới nghe thấy tiếng dầu ăn nổ lách tách. Em đem cặp sách cất trong phòng ngủ và lôi bài tập về nhà ra, Gojo cắm đầu chầm chậm đuổi theo.

Anh dựa người vào lưng ghế và nhìn xuống Megumi, khi thì xoa tóc, khi lại nhòm ngó đề toán trên vở, duỗi một ngón tay dài ra chỉ trỏ, hỏi Megumi có biết giải không, có cần ãnh giảng cho nghe không.

Đứa bé bị quấy nhiễu phiền không chịu được, em dừng tay, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh đến đây không phải vì có chuyện muốn nói với em hay sao?"

"Không, anh chỉ thắc mắc tại sao cha em sao có thể sinh ra em như vậy, chẳng lẽ lại là thể đột biến thường được nhắc đến trong sinh vật học? Hay là vật cực tất phản*? Em với gã khác nhau một trời một vực. Gã là một Alpha ác độc, nhưng em thì có vẻ ngoan ngoãn hiền lành vô cùng."

*Câu thành ngữ "vật cực tất phản" vốn được trích từ quyển "Đạo đức kinh" – quyển sách 5.000 chữ kết tinh một đời trí huệ của Lão Tử (nhà triết học lẫy lừng, người sáng lập Đạo giáo của Trung Hoa). Câu nói này có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.

Megumi không quen với cái kiểu tỏ ra thân thiết của Gojo Satoru, nghiêng đầu né tránh, định bảo anh ta đi mà hỏi lão cha ấy, kết quả lại để Gojo với khuôn mặt đầy thịt kia dẫn dắt đổi chủ đề: "Nhân tiện, bây giờ em có thể nhìn thấy chú linh ở mức độ nào rồi – mấy thứ kì quái kia ấy? Có muốn cân nhắc chuyển đến sống cùng anh không, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."

Đứa trẻ lắc đầu, ánh mắt rơi xuống bức ảnh chụp cùng Tsumiki trên bàn, ý tứ rất rõ ràng: nó muốn ở bên chị gái.

Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu. Trong thế giới rộng lớn này, ngoài người cha mà em gặp được vài lần và mẹ kế ở cùng em trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người duy nhất Megumi thân quen và quan tâm chỉ có Tsumiki.

Có vẻ đã sớm đoán được câu trả lời, Gojo Satoru không ép buộc gì em nữa.

Anh chỉ quen đối phó với đám chú linh tàn ác bẩn tưởi, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một đứa trẻ điềm tĩnh và mềm mại như Megumi, không nhịn được đưa tay véo véo má thịt phúng phính của em và nói quyết định tiếp theo của mình: "Vậy cứ hai tuần anh lại đến một lần đi, trong lúc đó anh sẽ dạy em một chút kiến thức đơn giản của chú thuật. Sinh hoạt về sau hai chị em cũng không cần lo lắng nữa, anh sẽ chu cấp đầy đủ cho các em, chỉ cần sau này đủ tuổi thì nhớ đến cao đẳng chú thuật học – một thỏa thuận có lời nhé."

"Xao cũm đượttt ạaa..." Hai má bị nhào nặn khiến giọng Megumi trở nên ngọng nghịu, ngay cả những con số đơn giản nhất cũng viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng không thể không đặt bút xuống nắm lấy tay đối phương kéo ra, "Chỉ cần không liên lụy đến Tsumiki, thì sao cũng được ạ."

Bộ dáng dễ bị bắt nạt này khơi dậy mặt xấu tính của Gojo, anh cúi người và ghé sát tai Megumi. Đứa nhỏ cho rằng anh có chuyện quan trọng muốn nói, liền ngồi im không nhúc nhích, kết quả bên tai lại bị thổi cho một hơi nóng rẫy—

Megumi ngay lập tức ngồi bật dậy, như một con mèo nhỏ bị quấy rối, cơn ngứa từ lỗ tai truyền đi khắp toàn thân. Vậy mà kẻ đầu têu lại cười to, ôm lấy bả vai non nớt mà nói một câu ẩn ý: "Dễ dàng đồng ý lời người khác như vậy, rất dễ bị lừa nha."

Em xoa xoa lỗ tai, một tay chống đỡ gương mặt của Gojo Satoru, hơi đẩy người anh ra, lờ mờ cảm thấy cuộc sống sau này của mình sẽ chẳng còn bình yên như trước nữa.

Quả đúng như dự liệu, biểu hiện rõ ràng nhất chính là sinh hoạt đời thường, cuộc sống đơn điệu của hai chị em đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một đôi đũa, thêm một học sinh cấp ba tóc trắng, còn là một Alpha – đứa trẻ chưa đến tuổi phân hóa ngược lại không sợ hãi, cũng không có gì đáng lo.

Gojo Satoru hai tuần đến một lần, thời gian không cụ thể, có khi vào buổi sáng có khi vào buổi tối, nếu tới sớm sẽ đi đón hai người tan học, muộn thì xách theo đồ này đồ nọ đến gõ cửa, cứ thế kéo dài đến mùa đông.

Anh ta đến vì Megumi, cho nên số lần trò chuyện cùng Tsumiki là không nhiều.

Cô gái nhỏ không rõ thân phận của anh, nhưng gặp mặt nhiều cũng thành quen thuộc, liền tò mò hỏi.

Megumi bảo anh là bạn của cha em – nghe vậy, Gojo có chút ghê tởm, nhưng anh không phản bác, khi Tsumiki cách xa bọn họ, anh kín đáo trừng mắt, che miệng thì thầm với Megumi: "Ai là bạn của gã ta, gã ta rõ ràng là kẻ thua cuộc* dưới tay anh."

*Gốc là "bại tướng"

Fushiguro Megumi không thèm để ý tới anh, nhanh chân đuổi theo Tsumiki, đi được mấy bước lại lơ đãng quay đầu, muốn nhìn xem Gojo đang làm gì sau lưng.

Chỉ thấy Gojo đút hai tay trong túi, miệng ngậm kẹo mút, thấy đứa nhỏ nhìn mình liền nhướng mày, hào phóng lôi từ túi ra hai cây kẹo khác, một tay vẫn lười biếng cắm trong túi.

Đầu đông se lạnh, còn chưa đến năm giờ trời đã âm u khó chịu, đèn đường chiếu sáng kéo dài cái bóng in hằn dưới chân, người đi đường vội vã sau lưng cũng chỉ còn là những bóng đen mờ mịt.

Em dừng lại, Gojo giơ hai cây kẹo về phía trước, ra hiệu cho Megumi đỡ lấy, khuôn mặt điển trai bị đèn đường che khuất, mông lung mơ hồ, nhưng vẫn nhìn ra được nụ cười nhẹ.

Kẹo được bọc trong lớp giấy gói in hình mấy nhân vật phản diện chibi và có hai hương vị khác nhau. Megumi giương mắt nhìn, thấy má Gojo phồng lên vì ngậm kẹo, khi em đỡ kẹo được ném xuống, anh ta vui vẻ lắc lư, trên mặt lộ vẻ tự hào.

... Khác gì một đứa trẻ không cơ chứ. Megumi nghĩ, nhưng em không thể từ chối lòng tốt của Gojo, vậy nên em đem một cái đưa cho Tsumiki, mình thì lột một cái bỏ vào miệng, vị sữa lan tràn, ngọt đến phát ngấy.

Cắn người miệng mềm*, em sao có thể không biết xấu hổ bỏ rơi Gojo, thế nên em đứng tại chỗ chờ anh chậm chạp đuổi theo, còn vươn tay xoa đầu em một phát: "Cho một cái kẹo là mua được người, không hổ là con nít."

*Câu thành ngữ đầy đủ là 'Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản' dịch ra tiếng Việt là 'Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn', có nghĩa: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Tóc của em có chút cứng, lung tung vểnh ra mọi phía, càng xoa càng loạn. Megumi không thèm so đo với anh, hoặc nói là quá lười để so đo. Gojo được voi đòi tiên, hết xoa nắn vành tai em lại chuyển sang đâm chọc mặt em, coi em như một con búp bê mà chơi đùa.

Khi họ về đến nhà, việc duy nhất kẻ lớn đầu to xác kia làm là làm ổ trên sô pha, so với Megumi còn giống chủ nhà hơn, mở anime trên TV, không quên bóc gói khoai tây chiên ra đánh chén.

Bữa đó đến lượt Megumi nấu ăn, việc mà em đã cùng Tsumiki thương lượng từ trước. Chị gái không muốn em trai phải nhúng tay vào, nhưng đứa trẻ trưởng thành sớm rất bướng bỉnh, ánh mắt nghiêm túc khiến người khác không cách nào từ chối, cuối cùng Tsumiki chỉ có thể đáp ứng em, hai người thay phiên nhau làm việc nhà.

Gojo đối với việc bếp núc hoàn toàn không giúp được gì, cũng chẳng ai trông cậy anh ta hỗ trợ, dù sao anh coi như là khách – Chị em hai người trước khi nấu cơm đều sẽ hỏi anh có ăn không, đứa trẻ to xác kén chọn kia đôi khi không ăn, hai chị em sẽ cất nguyên liệu thừa đi để nấu vào ngày hôm sau.

Megumi như lệ thường hỏi anh, lần này làm Omurice*, hỏi Gojo có muốn một phần không. Nhận được câu trả lời 'có' vang dội ngoài bếp, em mới đứng lên ghế làm ba phần.

*Omurice: Cơm cuộn trứng kiểu Nhật

Sau khi hoàn thành, em tùy ý rưới sốt cà chua lên trên và bưng ra, nhưng Gojo lại tỏ vẻ thất vọng: "Thế mà không giống tiệm hầu gái, người ta dùng sốt cà chua viết 'Mời từ từ thưởng thức, chủ nhân' – Không viết 'chủ nhân' thì viết 'anh trai' cũng được mà. Omurice mà không có chữ là không có linh hồn."

"... Bọn em chỗ này cũng không phải tiệm hầu gái." Megumi nhìn sốt cà được rưới trên Omurice, tốt tính mở miệng, "Nếu thật sự cần thiết, về sau em sẽ học một chút."

"Vậy thì nhất định phải viết thật đẹp mắt nhé." Gojo kéo ghế ngồi xuống, dùng thìa nhúng một ít sốt cà, sau đó nhăn mặt thè lưỡi, biểu cảm như thể chua đến tận chân răng. "Eo, chua quá à, anh muốn nó ngọt như sốt salad cơ! Món này sẽ ngon hơn với sốt salad!"

Trông anh ta chẳng khác gì một đứa trẻ cố tình quấy phá, bộ dạng khoa trương. Megumi tin chắc rằng Gojo chịu được chút vị chua ấy, nhưng nhìn biểu cảm của anh ta lại không tránh khỏi cảm thấy chút nghi hoặc trong lòng, bèn dùng thìa chấm chút nước sốt và nếm thử, kết quả lại thấy vị của nó không khác mấy so với những lần trước.

"Cái này so với khoai tây chiên tưới tương cà hay mua có khác nhau là bao đâu..." Megumi dừng lại trong chốc lát, mặt mày nhíu chặt, cảm thấy phiền phức, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự thành thục và lý trí, tỏ vẻ người lớn rộng lượng nói, "Lần sau em sẽ dùng sốt salad."

Gojo ngược lại không hài lòng với bộ dạng dễ dàng chấp thuận như vậy, anh ta duỗi dài cánh tay, toàn bộ bàn tay phủ lên đầu em, những sợi tóc ngắn chui loạn xạ qua từng khe hở, cọ lòng bàn tay anh ngứa ngáy.

Megumi bị tay Gojo ép cho không nhấc đầu lên được, thức ăn khiến hai má em căng phồng, nửa ngày không nuốt trôi.

Vất vả lắm mới đẩy được Gojo ra, nuốt cơm xuống bụng, lại nghe thấy Gojo lên tiếng, nói những lời khó chịu: "Không cần ai nói gì cũng nghe theo như vậy, phải có cá tính riêng, thích sốt cà chua nào thì cứ rưới sốt cà chua ấy – Nhưng đương nhiên, vẫn phải nghe lời anh."

Gojo như thể không biết lời nói của mình khiến người khác bực bội ra sao, hai chân dài vắt chéo vào nhau, nghiêng người chống cằm, dùng thìa chọc vào đĩa cơm trứng, tách riêng trứng và cơm ra rồi bới bới mấy hạt ngô ăn trước, ăn được vài hạt mới xúc một thìa cơm trộn xúc xích giăm bông.

Uống xong mấy ngụm nước cho trôi bớt cục tức, Megumi mới tò mò hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì anh rất mạnh nha, em đánh không lại, mà đánh không lại, thì chỉ có thể nghe lời."

Megumi nhìn Gojo, thần sắc đối phương có vẻ thoải mái, nhưng không hề có ý đùa cợt, hoặc bởi vì anh ta chỉ đang nói sự thật, một sự thật hiển nhiên đến mức chẳng thiết đem ra làm trò đùa.

Em không có định nghĩa chính xác thế nào là kẻ mạnh, nhưng em cảm thấy chẳng qua cái gọi là "bất khả chiến bại" của Gojo Satoru chỉ dựa trên lợi thế về tuổi tác của anh, hành vi của anh ta trong mắt em không khác gì mấy đứa trẻ học lớp trên, chuyên đi bắt nạt kẻ yếu và diễu võ dương oai* mọi nơi mọi lúc, nhưng sự chênh lệch sẽ từng bước thu hẹp theo tuổi tác lớn hơn và sự rèn luyện.

Tuy nhiên, không giống mấy thằng trẻ ranh hay đi bắt nạt người khác, Gojo không khiến em cảm thấy chán ghét, đối phương chỉ là quá đỗi trẻ con, hành vi cử chỉ không phù hợp với lứa tuổi, có vẻ hết sức ngây thơ, muốn chỉ trích anh vài câu nhưng lại cảm thấy đối phương cũng không làm chuyện gì xấu, Megumi tự hỏi: Anh ta làm cách nào mà có thể sống bình an cho đến bây giờ?

Hiển nhiên, Gojo Satoru không phải loại người mà hầu hết mọi người có thể nhẫn nhịn chịu đựng. Chẳng phải tính tình không tốt, cũng không đến nỗi xấu xa, chỉ là lời ăn tiếng nói dễ dàng khiến người khác tức giận, y hệt một đứa trẻ con mà quy tắc ứng xử hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của bản thân nó.

Megumi nhìn Gojo ngồi nghiêng nghiêng ngả ngả không chút hình tượng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, không ngoan ngoãn phản bác một câu: "... Vậy lần sau ngài làm đi, ngài Gojo tuyệt đỉnh."

Làm một đứa trẻ không vâng lời sẽ thoải mái dễ chịu hơn nhiều, nhìn cũng thuận mắt hơn so với một ông cụ non. Gojo Satoru bật cười, kéo chiếc ghế lại gần Megumi, một tay vịn thành ghế một tay vươn ra nhéo thịt má mềm mại, đằng sau kính râm cất giấu đôi mắt xanh thẳm, hắn hơi cúi đầu, kính mắt theo đà trượt xuống.

"Như này mới đúng chứ, rõ ràng còn nhỏ, sao suốt ngày mặt nhăn mày nhíu như lão già vậy."

Fushiguro Megumi nghĩ về những đứa trẻ sơ sinh trong bệnh viện, khi mới chào đời đã bắt đầu cất tiếng khóc. Đứa nào không khóc sẽ được bác sĩ dùng đủ loại phương pháp kích thích, cho đến khi bức ra được một tiếng khóc thật to, mới xác nhận đứa bé khỏe mạnh.

Em nghi ngờ nhìn Gojo, thấy đối phương cười đến vô tâm vô phế*, đôi mắt xanh lam nheo lại đằng sau kính râm.

*Vô tâm vô phế (không tim không phổi): chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, hoặc ngu đần.

Có lẽ Gojo thật sự đơn thuần đến mức chọc tức người, không có bất kì suy nghĩ sâu xa hơn.

Megumi nuốt xuống một thìa cơm trộn, hai má bầu bĩnh mấp máy theo động tác nhai nuốt, giống như một loại động vật nhỏ.

Không biết là do trẻ con đứa nào cũng nhỏ như vậy hay do suy dinh dưỡng, Gojo cảm thấy Megumi thật sự quá đỗi nhỏ bé, cái cổ tinh tế cánh tay gầy yếu, hoàn toàn không giống cha em, gã kia xém chút nữa tiễn anh chầu trời một hai năm trước.

Anh chống cằm mà nhìn, ngón trỏ không nhịn được chọc chọc má bầu phồng lên của đứa trẻ; em đã quen với hành động này, thành thạo chuyển thức ăn sang một bên khác nhai nuốt, để má xẹp xuống, nhưng Gojo vẫn không ngại phiền liền đổi sang bên kia.

Cứ bên nào phồng lên, ngón tay anh sẽ theo sang bên đó, cuối cùng khiến đứa trẻ ngoan ngoãn nhu thuận này phải bực bội, nghiêm mặt hỏi: "Anh chẳng nhẽ không biết lúc ăn cơm không được làm phiền người ta hay sao?"

"Bây giờ mới biết luôn á, không được quấy rầy bé con Fushiguro Megumi khi bé ăn cơm." Gojo đáp lời, so sánh cổ tay của mình với cổ tay Megumi, sau đó tặc lưỡi lắc đầu, "Với bộ dạng này thì sao có thể đánh bại được anh."

Suy nghĩ của Megumi bị dẫn dắt, quên luôn chủ đề trước đó: "Ý anh là gì?"

"Điều này liên quan đến chú thuật. Em có hứng thú và muốn biết thêm về nó không?"

Gojo xảo quyệt không trả lời, tay khoác trên lưng ghế, nghiêng người về phía trước và mỉm cười hỏi lại. Anh ta đã đến đây vài chục lần, từ cuối hạ đến đầu đông, phần lớn thời gian đều chiếu cố trông nom chị em hai người, một phần nhỏ thời gian còn lại dùng để nói chuyện với Megumi về thế giới khác lạ kia, đứa nhỏ qua lời kể của anh cũng mơ mơ hồ hồ hiểu được thế giới nguy hiểm đó.

Nhưng bé con không muốn làm anh hùng cứu người, càng không muốn trở thành cái gọi là "vĩ nhân", bởi vậy luôn né tránh nhắc đến chủ đề liên quan.

Lần này cũng vậy, Megumi hơi quay đầu đi hướng khác, chuyển tầm mắt và chủ đề, hỏi Gojo có muốn ăn nốt phần Omurice không. Sau khi nhận được lời từ chối, em đổ thức ăn thừa vào túi, chuẩn bị mang ra ngoài cho chó mèo đi lạc ăn.

Bát đĩa được Tsumiki dọn dẹp, chị lớn tuổi hơn, tự giác đảm đương phần lớn việc nhà, xoa đầu em trai và bảo em ở lại nói chuyện với Gojo.

Gojo Satoru thì có chuyện gì hay để nói. Megumi lau miệng sạch sẽ, muốn phụ giúp chị mình hơn, như cái đuôi nhỏ theo sau chị thu dọn bát đĩa, nhưng bị chị ngăn lại dẫn đến trước mặt Gojo, ý nhờ anh chiếu cố em trai mình.

"Chị là chị gái, phải chăm sóc cho Megumi thật tốt, để em yên tâm vui chơi." Chị khẽ mỉm cười, mái tóc dài buộc thành cái đuôi ngựa nho nhỏ, dùng tay nhéo khuôn mặt non nớt của đứa trẻ.

"Đừng lo, đừng lo, anh sẽ trông nom em ấy." Gojo xoa đầu Megumi, chỉ dùng một tay đã ôm trọn nhấc bổng em vào lòng, ra dáng một anh trai nhà bên ổn trọng đáng tin cậy.

Đột ngột mất trọng lượng khiến Megumi theo bản năng ổm cổ Gojo, tay không tự chủ mà nắm lấy tóc anh. Đứa trẻ hiếm khi được đối xử như vậy nên không quen, vặn vẹo người cố thoát ra và nhảy xuống, nhưng sức lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, cuối cùng chỉ có thể duỗi thẳng thân trên, hai tay đặt trên vai Gojo để giữ anh cách xa một chút.


Em không biết Gojo muốn làm cái gì, loại chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát khiến em có chút bất an. Mặc dù cảm thấy đối phương sẽ không tổn thương mình, nhưng em vẫn lo lắng khi phải ở một mình cùng cái tên to xác này – Megumi không nhịn được kéo căng cả người. Em chẳng biết lựa chọn Gojo thay vì tộc Zen'in có thật sự tốt hơn không, phân tích về tương lai đều là ý kiến một chiều của Gojo, nhưng em biết một đứa trẻ thiếu sức mạnh thì không có năng lực tự vệ, chỉ có thể đem mình và người thân duy nhất giao phó cho học sinh cấp ba này.

Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, những ngôi nhà và ngọn núi phía xa chỉ còn là những bóng hình mờ ảo. Gió đêm se lạnh, Megumi co người trong vòng tay Gojo, những ngón tay bé nhỏ bị gió thổi dần trở nên đỏ bừng.

Gojo rảo bước, ánh đèn chỉ chiếu sáng được một đoạn đường. Xa hơn là một con dốc chạy dài, cuối dốc là cửa hàng tiện lợi và siêu thị, lác đác cũng chỉ thấy dăm ba khách.

Bế trẻ con là một trải nghiệm mới lạ đối với Gojo Satoru, đứa nhỏ không quấy khóc không quậy phá nhưng không thân cận với anh cho lắm. Trước đó vài ngày, Shoko biết được anh đang chăm sóc hai đứa trẻ vị thành niên, liền đưa cho anh một quyển sách về cách nuôi dạy con cái của những người cha mới có con lần đầu, Gojo không nhận, ghét bỏ nói mình ghét nhất là quy củ cứng nhắc.

"Chỉ nuôi một đứa trẻ thôi mà, khẳng định là dễ dàng, chẳng cần quy tắc gì sất."

Phần tự tin này đến bây giờ vẫn tràn đầy, hắn ôm Megumi đến siêu thị mua đồ, túi lớn túi nhỏ căng phồng toàn đồ ăn và sô cô la, đồ uống rau củ quả, chất đống thành một ngọn núi nhỏ, so với Megumi đứng thẳng người có khi còn cao hơn.

Gojo mỗi lần tới đều sẽ mang theo rất nhiều đồ, hai chị em ban đầu ngại ngùng vô cùng mỗi khi nhận chúng, nhưng Gojo chẳng để bụng, thời điểm bước ra cửa đều là hai tay trống trơn.

Theo thời gian số lần nhận đồ tăng lên, chị em hai người âm thầm nhớ kỹ, Tsumiki chờ khi Gojo đi rồi mới nói với Megumi: "Chúng ta phải nhớ mãi không quên sự giúp đỡ của anh Gojo, Megumi ạ, tương lai khi cuộc sống tốt hơn, phải báo đáp mối ân tình này."

Hiện tại thấy anh mua nhiều thứ như vậy, Megumi nhíu nhíu mày, không nhịn được nói với Gojo – cái kẻ mua mọi thứ mà anh ta nhìn thấy – rằng nhiều đồ quá, hai chị em ăn không hết.

Anh ta mua hết bao nhiêu tiền? Mười vạn hay mấy chục vạn? Megumi không rõ lắm, kiễng chân lên quầy, muốn xem tổng giá tiền, lại bị Gojo che mắt và đẩy ra. Chờ đến khi em chịu tránh sang một bên, anh nhanh tay trả tiền với vẻ mặt tự mãn, như thể kẻ thắng cuộc.

Trẻ con hay gì... Megumi thầm nghĩ, bước sau anh như cái đuôi nhỏ.

Lúc bước chân ra ngoài cũng đã tối muộn, trên đường không một bóng người, chỉ có chó hoang mèo hoang kiếm ăn thỉnh thoảng chạy ngang qua.

Đi đến ngã tư, một con quái vật với nhãn cầu rủ xuống đất đột nhiên xuất hiện, cơ thể ngọ nguậy dịch chuyển về phía trước – Trước đó vài ngày nơi này phát sinh sự kiện mèo hoang bị tra tấn và tàn sát, Megumi và Tsumiki đi ngang qua thấy mọi người bàn tán, nhưng không dám đến nhìn, khi trở về chỉ thấy vệt đỏ tươi trên đường.

Hiện tại vệt đỏ tươi đã hóa thành vệt đen kịt, Megumi nhìn thấy nguyền hồn với khuôn mặt của một con mèo, lông trên người em tức khắc dựng đứng. Em vô ý thức nắm chặt góc áo Gojo tìm kiếm nguồn che chở, đồng thời nghe thấy thanh âm của đối phương: "Đây chính là chú linh, em về sau sẽ thường xuyên tiếp xúc với chúng."

Em ngẩng đầu lên nhìn, Gojo dường như hoàn toàn không chút sợ hãi, tận dụng cơ hội hiếm hoi này để giải thích cho em hiểu chú linh là gì, nó được tạo ra như thế nào và làm thế nào để loại bỏ nó – chính giữa lúc đang giải thích, anh bất thình lình đẩy Megumi ra khỏi người mình, rồi lớn tiếng gọi, âm thanh vang dội thu hút chú linh, nó hét lên một tiếng như một con mèo, lao về phía Megumi.

Megumi quay đầu tìm anh, chỉ thấy Gojo ung dung đứng phía sau với mấy túi đồ, một tay che miệng hét lên: "Cố lên Megumi! Anh tin em, hãy tiếp xúc với chú thuật bắt đầu bằng việc tiếp xúc với chú linh!"

Trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua loại chuyện này, những sinh vật kì quái đó theo sau như hình với bóng, thời điểm bị truy đuổi đến loạng choạng chạy về nhà, Tsumuki còn vừa lau vết thương cho em vừa hỏi em có phải bị ai bắt nạt không.

Lúc đó, em không biết chúng là gì, nhưng em không muốn Tsumiki lo lắng cho mình, vậy nên giấu giếm không kể những gì mình nhìn thấy và nói rằng do em đi đường bất cẩn – cho đến khi Gojo Satoru xuất hiện và nói với em rằng, trên thế giới này có những người có thể nhìn thấy những quái vật xấu xí đáng sợ giống em.

Tuy nhiên, em chưa từng trực diện đối đầu với chúng, nguyền hồn vừa kinh tởm vừa hung ác xông về phía em, đứa trẻ chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như vậy đương nhiên sẽ sợ hãi tột độ.

Em tận lực giữ vững bình tĩnh, mỗi lần đều chật vật né tránh công kích. Trái tim đập thình thịch tưởng chừng muốn vỡ lồng ngực, má đỏ bừng vì vận động dữ dội. Đứa nhỏ mới mấy tuổi đầu không có kinh nghiệm chiến đấu và kỹ năng đặc biệt gì, hết thảy đều dựa vào thiên phú cùng bản năng bẩm sinh.

Gojo Satoru đứng một bên quan sát, nhai kẹo cao su mới mua. Anh cũng không muốn đứa nhỏ bị thương, tập trung chú ý tình cảnh trước mắt, đến khi chú linh sắp sửa đả thương người mới chậm chạp hỗ trợ, một tay nắm chặt mấy cái túi nhựa tay kia nhấc Megumi đầu đầy mồ hôi lên, miệng thổi kẹo nổ bẹp một tiếng rồi lại cuốn đầu lưỡi trở về: "Phản xạ và độ nhanh nhạy không tệ, cảm thấy thế nào?"

Phải vận động mạnh trong khoảng thời gian dài và căng thẳng tột độ khiến Megumi thở hồng hộc, một lúc lâu sau mới hồi phục chút ít.

"Đừng tùy tiện đùa giỡn nữa, anh Gojo!"

Gojo buông em ra, hai chân em vẫn mềm nhũn. Chú linh lại lần nữa vồ hụt, vô cùng phẫn nộ, gào thét xông đến như bay—

Gojo ngồi xổm xuống, nắm tay Megumi, giọng điệu không nhanh không chậm, bất giác giúp Megumi bình tĩnh trở lại, theo hướng dẫn của anh dần lĩnh hội năng lực bẩm sinh.

Sợ hãi lúc này cũng trở thành động lực, em cảm nhận được dung nham chảy xuôi trong huyết quản, cảm giác thỏa mãn chưa từng có bộc phát, không cần quá nhiều chỉ đạo, hai tay em tự động kết ấn, bóng đen dưới chân vặn vẹo biến hóa, bên trong vũng sền sệt đen kịt phác họa ra dáng hình mông lung, giống sói lại giống chó, ban đầu còn bước đi không vững, loạng choạng lập cập, phịch một tiếng lại bị bóng đen nuốt chửng.

Theo bóng thú mơ hồ biến mất, Megumi cũng kiệt sức ngã ra sau, ngã vào lòng Gojo, trán đẫm mồ hôi.

Em muốn để Gojo tranh thủ thời gian chạy đi, nhưng chỉ thấy đối phương duỗi một tay, chú linh đang nhào tới kia lập tức nổ tung tan biến, không còn sót lại chút gì, phảng phất như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.

Kiệt sức là bằng chứng tốt nhất, giúp Megumi biết hết thảy chuyện xảy ra không phải ảo ảnh, nguyền hồn khủng khiếp đối với em lại tan biến chỉ bằng một cái búng tay của Gojo Satoru, dễ như trở bàn tay nghiền chết một con kiến. Chênh lệch giữa họ lớn đến đâu? Megumi thầm nghĩ, rất nhanh lại ném suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, định tự mình đứng dậy trở về, kết quả lảo đà lảo đảo, nếu Gojo không nhanh tay lẹ mắt, em đã ngã nhào xuống đất rồi.

Lời cảm ơn còn chưa nói ra khỏi miệng, Gojo đã vác em lên. Mồ hôi nóng hổi nhớp nháp, phần bụng mềm mại của Megumi va đập vào vai anh đau nhức, đầu lộn hướng xuống đất, máu chảy ngược khiến em choáng váng, em vịn vào vai Gojo rướn thẳng lên, muốn anh thả em ra.

"Thứ kia nặng lắm đấy, anh không thể ôm em như lúc trước. Chắc giờ em kiệt sức rồi. Lần đầu tiên sử dụng chú thuật lúc nào cũng như vậy."

Em thành ra cái dạng này có thể trách ai bây giờ. Megumi tức giận bất bình, nhưng em không còn đủ sức lực để giãy dụa, thậm chí cơ thể mệt lả: "Nếu không phải tại anh, em cũng sẽ không biến thành cái dạng này."

"Xem nào, thời điểm anh bằng tuổi em, anh có thể tự mình giải trừ mấy chú linh phổ thông cấp ba cấp bốn."

Gojo thẳng thắn nói, không có ý tự hào hay khoe khoang, giọng điệu của anh đều đều như thể anh đang nói "hẹn gặp lại vào ngày mai" với một người bạn.

"Vậy em cũng phải tự mình giải trừ những nguyền hồn cấp bốn kia sao?"

Megumi hỏi, từ bỏ việc chống đỡ cơ thể, để người mình dính chặt trên vai Gojo. Em không quan tâm đến việc cứu người, cũng rất ít khi giúp đỡ người khác, hầu hết thời gian, suy nghĩ duy nhất của em là muốn Tsumiki có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.

Phần lớn trẻ con ở độ tuổi này vẫn chưa có khái niệm rõ ràng về đúng sai, và Megumi – người khuyết thiếu sự dạy bảo từ cha mẹ, thậm chí còn tệ hơn, không có sự che chở của cha mẹ, em tiếp nhận ác ý nhiều hơn là lòng tốt, em thường không hiểu nổi những nam chính trong manga, không hiểu sao họ lại muốn đi cứu vớt nhiều người như vậy.

Nhưng em biết hiện tại mình có thể an ổn sinh hoạt toàn bộ là nhờ Gojo Satoru và ngôi trường cao đẳng chú thuật mà em chưa từng thấy qua, nếu không nhờ họ, em và Tsumiki – hai đứa trẻ không có sự bảo hộ của người lớn, khả năng sẽ không có đủ ba bữa một ngày, và cái giá phải trả là con đường sau tuổi mười lăm chỉ có thể để người an bài.

Gojo nói với em: "Thực ra không cần gấp như vậy, vì anh là thiên tài ngàn năm có một nên mới thế. Những chú thuật sư bình thường sẽ chỉ tự mình giải trừ nguyền hồn khi họ mười một hoặc mười hai tuổi. Tất nhiên, rất nhiều người chờ đến mười bốn mười lăm tuổi, cùng một ít phụ tá. Đương nhiên, nếu em ở tuổi này có thể giống anh hồi xưa thì càng tốt."

"Vì sao?" Không phải ai cũng như anh, em không nhịn được hỏi đối phương tại sao lại yêu cầu nhiều ở mình như vậy. Gió lạnh làm em đau đầu, choáng váng, Megumi đành phải chống người dậy, trán vẫn còn hơi dính, nhưng lưng của Gojo lại không có dấu vết bị mồ hôi thấm ướt.

Em cho rằng lý do không gì khác ngoài "công lí", "sự cứu rỗi" hay thứ gì đó liên quan đến huyết mạch tộc Zen'in, ý tưởng cốt lõi của anh ấy hẳn đều liên quan đến trách nhiệm – tất cả những người có quyền lực đều nên gánh vác trách nhiệm bảo vệ người khác. Đèn đường chớp nháy lần lượt lướt qua tầm mắt, vũng máu đã khô đen kia cũng càng ngày càng xa.

Gojo Satoru khiêng em trên vai, dường như đang thực sự suy nghĩ cách trả lời, nhưng một lúc lâu không nói gì. Nền giáo dục mà anh tiếp nhận và cả bạn thân của anh đã từng nói, vì anh có quyền lực vượt xa tầm với của người bình thường, anh cũng cần phải đảm đương những trách nhiệm mà người thường không thể đảm đương, và anh nên làm những việc mà người thường không thể làm được.

Khi đó anh rất khinh thường, cho rằng đó chỉ là lí do để người ta cầu mong sự bảo hộ của kẻ mạnh. Tại sao kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu? Tại sao lại bảo vệ một phần và chiến đấu hay thậm chí giết chết một phần khác? Anh hỏi Geto lúc hắn chưa làm phản, cũng hỏi qua Shoko khi cô vừa tập tành hút thuốc; người trước kiên nhẫn giảng giải một tràng triết lí nhân sinh, người sau thì nói rằng đây là cách duy nhất để hòa nhập với thế giới này.

Bây giờ một đứa trẻ nhỏ hơn anh lại hỏi anh tại sao, Gojo mỉm cười, ngâm nga bài hát chủ đề của Chibi Maruko-chan, đáp án nói ra có chút thiếu đánh: "Vì vui, chuyện sẽ thú vị biết bao. Bây giờ Megumi đang bắt đầu làm thân với anh rồi nè, vậy nên mới tò mò đúng không?"

"Có gì thú vị ạ?"

"Trước kia từng có hai người với thuật thức y như anh và em, sau cùng 'Em trước đây' đã giết chết 'Anh trước đây', cho nên mới cảm thấy thú vị. Anh lúc đầu còn lo lắng cha em lừa tộc Zen'in, kết quả lại... em sau này nhất định còn mạnh hơn gã tưởng. Em sẽ hiểu, hiện tại không cần quá lo lắng."

Nghe giải thích xong, Megumi vẫn không hiểu thú vị ở điểm nào, cũng không dám hỏi trực tiếp đối phương có phải anh muốn chết hay không, nhưng em hy vọng em có thể nắm vững thuật thức chỉ thuộc về riêng mình, vậy nên em dùng im lặng đáp lời anh.

Em được khiêng về tận cửa nhà, đến nơi mới được thả xuống. Nhìn thấy túi lớn túi nhỏ đồ ăn được đặt cạnh nhau, Tsumiki sợ hãi vô cùng, chị nói nhiều quá và chị không cần, muốn Gojo cầm về một ít. Tất nhiên Gojo sẽ không nghe lời chị, anh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay kéo chiếc kính râm, để lộ đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp, đôi mắt phản chiếu khuôn mặt của Megumi, đứa trẻ có chút cáu kỉnh vì bị vác đến va đụng lung tung trên đường về, mặt em hơi nhăn lại, đáng yêu hơn nhiều so với dáng vẻ ông cụ non.

Chú lực tràn lan rối loạn lúc trước đã trở nên ổn định lại trong thân thể nhỏ bé của em, trên cơ sở chưa từng tiếp xúc với giới chú thuật, chỉ dựa vào lời chỉ đạo của anh và chú lực dẫn đường, đã có thể lần đầu tiên thi triển thuật thức thành công và triệu hồi ra hư ảnh Shikigami, cũng tạm coi như đạt tiêu chuẩn.

Gojo Satoru đẩy kính ra, đứng dậy, vẫy tay rời đi, đi được vài bước lại quay đầu cười nói với Megumi: "Lời anh nói trước đây phải nhớ kĩ."

Những gì anh nói trước đây... Megumi hồi tưởng, liền nhớ đến trong lúc đang khó chịu cực độ, Gojo dạy em về kiến thức liên quan đến chú thuật. Em không đáp lời, không đồng ý cũng không từ chối, bởi em còn chưa chuẩn bị đủ tốt để tiếp nhận tất cả, hơn nữa toàn bộ sức lực lần này đều đã tiêu hao, khuôn mặt xấu xí hung dữ vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí.

Em chỉ vẫy tay về phía Gojo, không bất ngờ khi nhận được một nụ hôn gió mà chẳng rõ anh ta học được từ đâu. Lần trước anh ta còn làm động tác trái tim bằng cả hai tay đặt trước ngực, lần trước nữa thì để lại quà tạm biệt là giọng ca lạc điệu.

Tính ra lần nào cũng em muốn đáp lại Gojo, như một cách đáp lễ cho việc chăm sóc em trong khoảng thời gian này, nhưng rốt cuộc lần nào cũng chỉ có thể nín lặng, vẫy tay cho xong, nghe chị gái thốt lên đối phương quả là một người thú vị.

Thú vị cái quỷ gì, thật phiền phức và trẻ con, Megumi nghĩ, cho tay vào túi và sờ nắn hũ kẹo Konpeito* nho nhỏ không biết Gojo Satoru đã bỏ vào từ lúc nào.

*Konpeito: Một loại kẹo đường truyền thống của Nhật

• Hết chương 1 •


Quẩy: Gojo giỏi. Là mình thì mình gặm luôn má Megumi luôn rồi :))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro