CHAP 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Seung ri cố tỏ ra bông đùa nhưng đôi mắt lại đầy hằn học. Anh đang muốn phát điên lên khi nghĩ đến việc JiYong sẽ ở bên người khác. Cảm giác như bị một tảng đá đè lên ngực, rất bức bối khó chịu.

"Có phải lỗi của em đâu. Người ta muốn theo thì em làm được gì?"

JiYongchau mày khó chịu, giọng nói có phần gay gắt. Đối với chuyện có người tỏ tình với cậu, hình như anh quan tâm hơi quá. Ai là người tránh mặt cậu trước mà giờ còn ở đây lẫy như con nít? Anh có biết việc anh không chịu giữ nhưng cũng chẳng chịu đưa cho ai thế này ích kỉ lắm không?

"Anh có trách em đâu."

Seung ri yếu ớt chống chế. Thì đúng là anh không trách cậu, nhưng rõ ràng đang bực bội. Cảm giác như trong lòng có một con mãnh thú đang gầm gừ sẵn sàng vồ lấy và xé nát kẻ thích JiYong thành nhiều mảnh.

JiYong không nói thêm gì, để không gian rơi thẳng vào im lặng. Seung ri cũng hùa theo đó mà nín thinh. Bầu không khí giữa hai người phút chốc trở nên ngập ngừng.

"Anh này! Hai đứa mình yêu nhau đi! Yêu đi để còn chia tay chứ giờ chưa yêu thì khi nào mới chia tay được?"

Lời đề nghị bất ngờ đượcJiYong nói ra một cách nhẹ tênh sau một lúc im lặng khá lâu.

"Nói chuyện kiểu gì đấy. Em nghĩ tình yêu là một trò chơi à?"

Seung ri chẳng có chút cảm giác gì của người đang được tỏ tình trái lại còn cảm thấy bị đùa cợt, trong lòng có chút bực bội.

Trong khi anh cố dằn lòng mỗi ngày để không nói chuyện với cậu, triền miên suy nghĩ về chuyện có nên mạo hiểm một lần yêu cậu hay không thì cậu lại dễ dàng đề nghị hai đứa yêu nhau đi để chia tay.

Đời người khó nhất chính là sống điên khùng, thế nhưng Seung ri lúc này quả thật bị JiYonglàm cho phát điên. Cái cách cậu nhìn nhận sự việc khác xa anh nhiều quá. Anh ghét phải nghĩ rằng hai người không cùng thế giới.

"Thế anh không thích em à?"

JiYongvẫn tiếp tục dùng thái độ lơ lửng để nói chuyện khiếnSeung rikhông chút cảm giác hai người đang nói về tình yêu.

Vì thế anh đã im lặng không trả lời.

"Không thích thì thôi!"

Cảm thấySeung ri không có ý trả lời, JiYongbình thản nhún vai, đứng lên khỏi bãi cỏ, đi thẳng vào trong nhà. Cậu rời đi chẳng phải vì buồn hay thất vọng mà là vì không còn chuyện để nói.

Ngỏ lời mà bị từ chối thì được xem như là thất tình. Nhưng ai thất tình còn buồn, riêng JiYong thì không hề. Hiện giờ cậu đã đang ngồi trên phòng, vừa bắn gunny vừa ăn mì tôm sống.

Với Seung ricậu biết mình có tình cảm, nhưng tình cảm đấy chưa đạt đến giới hạn khiến cậu nhất định có được anh.

Trong khi đó,Seung ri vẫn còn ngồi lại trên băng ghế dài cùng với những rung động vừa bị JiYongkhuấy lên mạnh mẽ. Anh cúi đầu nhìn xuống chỗ cậu vừa ngồi vài giây trước rồi chầm chậm lắc đầu:

"Yêu đi để còn chia tay."

Lẩm bẩm lại câu nói của JiYong, anh ngửa cổ nhìn trời.

Mới vài phút trước mặt trăng còn sáng rực trời đất nhưng giờ đã bị mây che mất, chỉ còn là một vầng sáng lờ mờ.

~~~~~~~~~~~~~~~
JY tỏ tình rồi kìa ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro