CHAP4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Kwon hạ tờ báo xuống, nhìn bóng lưng con mình đầy lo lắng. Con trai bà từng là đứa bướng bỉnh từ trong máu, không coi lời ai nói ra gì, đâu phải đứa trẻ với mọi thứ đều dửng dưng muốn ra sao thì ra như thế này.
Người khác có thể sẽ nói bà cái gì cũng không vừa ý, có đứa con ngoan còn phiền lòng. Nhưng điều bà lo chẳng phải thừa thãi.
Con cái ngang tàng thì ba mẹ phiền lòng, con cái quá vâng lời cũng không hoàn toàn là điều tốt. Ba mẹ nói gì con làm đó, nếu một ngày ba mẹ không còn bên cạnh, không còn ai nói phải làm gì thì đứa con đó sẽ như thế nào?

Hành lí của anh đã được mẹ anh đem chuyển đi từ hôm qua, thế nên hôm nay anh đến nhà ông bà Kwon trong tình trạng "tay trắng". Với anh đó là một việc tốt, không phải chở đồ thì trên đường đi anh sẽ được thảnh thơi ngó nghiêng đường phố.

Sáng nay trời đẹp! Mây trắng tinh khôi thong thả trôi trên nền trời xanh mát lạnh, gió thổi nhè nhẹ khiến những tán cây xào xạc khẽ khàng, nắng ấm áp chan hòa mặt đất. Nhiệt độ vừa đủ để anh diện một chiếc áo phông tay ngắn cổ tim màu trắng và chiếc quần lửng đen ngang đầu gối.

Có lẽ vì cái nóng tạm thời tránh mặt nên tâm trạng con người cũng trở nên tốt hơn. Theo quan sát của anh thì nét mặt những người chạy lướt qua anh đều bừng sáng. Có một số người còn vừa đi vừa hát trông rất vui.
Anh từng đọc được một câu trong sách rằng "hãy mỉm cười với mọi người để nhận lại những nụ cười". Hôm nay nhân dịp trời đẹp, anh quyết định kiểm tra câu nói trên.
 Và ngay khi anh mỉm cười với một người đang vừa đi vừa hát từ hướng ngược lại, gương mặt người đó lập tức im bặt không chút biểu cảm, lướt qua anh với đôi mắt nhìn thẳng.

Thế mới biết những gì viết trong sách không phải lúc nào cũng đúng.

Đi qua chợ, anh ghé vô mua một chút hoa quả. Mẹ anh bảo dù nó không đáng gì nhưng cũng không nên đến nhà người ta tay không. Hơn nữa anh cũng muốn có gì gặm nhấm trên đường đi.

Sau khi chọn ra trái táo trông đẹp mắt nhất trong số hoa quả mình vừa mua, anh cắn một miếng ngon lành rồi lên xe tiếp tục đi.

Nhà ông bà Lee nằm trong một con hẻm có trải nhựa cách Myeongdong không xa. Con đường từ cổng vào nhà khoảng hai trăm mét dẫn qua một khoảng sân vườn phủ cỏ mền xanh ngắt, thỉnh thoảng lại có một cây phong đỏ cứng cáp phủ bóng lên nền cỏ, lác đác bên dưới một vài lá phong nằm trơ trọi dưới đất, gió nhè nhẹ nâng lên hạ xuống như đang chơi trò tiêu khiển giết thời gian, không khí trong lành thoang thoảng mùi trà.

Đi hết con đường dẫn qua sân vườn, hiện ra trước mắt anh là một căn nhà hai lầu màu xanh rêu với kiến trúc tinh tế.
Trước khi kịp dừng xe anh đã thấy bóng một người phụ nữ đang đứng trước cánh cửa gỗ màu cánh gián.
Trông bà ấy trạc tuổi mẹ anh, nét mặt dịu dàng, bộ đồ màu thiên thanh nhẹ nhàng thanh thoát. Vừa nhìn thấy anh, bà niềm nở tươi cười.

Anh cũng đáp lại nụ cười. Nhanh chóng xuống xe và đi đến gần cùng với túi trái cây trong tay.

"JiYong càng lớn càng đẹp trai ra đấy!"

Thấy JiYong lại gần, bà Lee bước về phía anh nụ cười thêm phần rạng rỡ.

"Còn cô thì càng ngày càng trẻ ra."

Câu nói này Yong học được trong phim, giờ đem ra sử dụng. Thành thật mà nói thì anh không hề nhớ mặt bà Lee trước đây thế nào.

"Cháu chỉ giỏi nịnh! Làm gì có ai càng ngày càng trẻ ra chứ."

Bà Lee cười hiền, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, bà đưa mắt nhìn về phía sau lưng JiYong:

"Cháu đến đây một mình thôi hả?"

"Cháu đến một mình. Sáng nay mẹ cháu đi Jeju rồi."

"Ừ! Vào nhà đi cháu! Để cô dẫn cháu tham quan một vòng nhé!"

Bà Lee sau khi đề nghị đã kéo tay anh đi vào trong nhà như sợ anh lạc đường.

JiYong cũng chẳng giằng tay ra, cứ thế để mình bị kéo đi tự do.

Căn nhà có diện tích không quá lớn với không gian mở nối các phòng thành một tổng thể rất hài hòa. Từ phòng khách có thể nhìn thấy nhà bếp.
Nội thất trong nhà không quá cầu kì nhưng rất sang trọng. Tầng hai có sáu phòng trong đó một phòng là của ông bà Lee, một của cậu con trai cả, một của cô con gái út đang học ở Mỹ.

Căn phòng của JiYong nằm ở cuối hành lang. Nó rất rộng và đầy đủ tiện nghi đến nỗi có những thứ anh nghĩ mình chẳng cần dùng đến.

"Cháu thích nó chứ."

Sau khi đưa JiYong đến căn phòng sẽ dành cho anh, bà Lee đem đôi mắt đầy hi vọng nhìn đứa con đỡ đầu của mình.

"Tất nhiên rồi ạ."

Anh cười tươi.

"Cô chẳng biết cháu thích trang trí phòng như thế nào nên làm đại, may là cháu thích."

"Chỉ cần là phòng của cô trang trí thì như thế nào cháu cũng thích."

Yong lại cười. Cái chiêu dỗ ngọt này anh dùng rất nhiều lần nhưng lần nào cũng có người tin. Chẳng thế mà bà Lee đang mỉm cười vừa ý.

Sau khi trò chuyện thêm chút nữa, bà Lee nói phải qua bên xưởng trà nên để lại JiYong một mình tự chiêm ngưỡng căn phòng.

Quan sát mọi thứ kỹ hơn, anh thấy phòng này khá ổn. Cửa sổ hướng đông đón nắng sớm, không gian rộng rãi, giấy dán tường tao nhã, trang trí hài hòa. Đi ở nhờ mà được như thế này thì không còn gì đòi hỏi thêm.

Thích trí, anh nhảy bật lên chiếc giường trải ra hình con gấu trúc, cuộn người vào trong chăn mà ngủ. Dù chỉ mới thức dậy vài tiếng trước nhưng anh hoàn toàn có thể tiếp tục ngủ từ giờ đến trưa, đến chiều, hoặc đến tối cũng được (nếu không đói).

JiYong đã có một giấc ngủ say cho đến khi có tiếng gọi càng lúc càng rõ vọng đến.

JiYong mở mắt ra, lờ đờ nhìn người đang ngồi bên cạnh giường.

"Dậy tắm rồi chuẩn bị ăn tối đi cháu!"

Bà Lee vừa thấy anh thức dậy liền mỉm cười hiều hậu.

"Ăn tối? Cháu ăn trưa hồi nào vậy."

Anh ngồi dậy, tay vuốt vuốt mái tóc bị rối, mắt còn chưa mở ra hẳn.
p.s:Gắng ra chap mới cho mb lắm rồi á ^^





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro