32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước tiên là xin lỗi vì up fic quá quá quá trễ

Tiếp theo, vì fic đã lâu ko được up nên chắc chắn các bạn ko nhớ hết dược nội dung cũ, nếu có thể mong các bạn cảm phiền đọc lại xiu. Đồng thời, D xin thông báo D đã xóa chap 32 đã up lần trước đẻ thay đổi nội dung cho cốt truyện gay cấn thêm nha ^^ Các bạn thông cả nha ^^ Mong các bạn tiếp tục ủng hộ ( Các bạn đọc lại chap 31 ở trang 3 nha ^^ )

_________ Chap 32 _________

Ôm lấy cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng của Yong trong tay . Ánh mắt hắn hốt hoảng nhìn khuôn mặt càng lúc càng trở nên xanh xao một cách nhanh chóng của Yong , hơi thở cậu bắt đầu đứt quãng, khó khăn ... Và trong giây phút này , Huyết Phụ tàn nhẫn lạnh lùng vô cảm trước cái chết của cả nhân loại bắt đầu run lên ... sợ hãi ...

_ Yo..ng ... YONG À .... Yong ... _ Hắn bắt đầu hét lên , cố lay cho đôi mắt đang nhắm nghiền của Yong hé mở ... nhưng đáp lại chỉ là hơi thở khó nhọc của cậu ... _ Daesung ..Daesung ...Daesungggg... _ Hắn gào lên ... trong giây phút , hắn cảm thấy mình trở nên vô dụng và bất lực ... cái sức mạnh khủng khiếp mà hắn sở hữu không thể làm được gì để giúp cho cậu lúc này ... đó là sức mạnh để huỷ diệt chứ không phải cứu chữa như của Daesung ...

_ Đúng là ngươi sẽ vì tên nhóc này mà đến đây nhỉ ._ Một giọng nói khàn đục bất ngờ cất lên .

Nhanh như cắt , hắn quay phắt người lại trong khi vẫn ôm chặt Yong trên tay , ánh mắt xen lẫn cả lo lắng và giận dữ nhìn xoáy vào gã đàn ông đang từ từ bước vào tiền sảnh , cũng như hắn , gã chẳng chút ngại ngần dẫm đạp trên thi thể những gã thợ săn đã ngã xuống ... Gã khẽ dừng lại cách hắn 1 đoạn khá xa , đưa ánh mắt đen tối nhìn hắn , một ánh mắt không thoáng chút sợ hãi .

_ Tên nhóc đó quý báu thật đấy ... nó cũng thật đẹp... ta... _ gã chưa nói dứt câu thì cổ họng gã đã bị bàn tay lạnh buốt của hắn bóp chặt và nâng hẫng lên giữa không trung .

Ánh mắt rực lửa , hàm răng nghiến chặt đầy tức giận , hắn quẳng cả cơ thề to lớn của gã bay thẳng vào bức tường đánh rầm . gã rớt xuống như 1 trái mít rụng . Nhưng kỳ lạ thay , ngay lập tức gã đứng bật dậy , không một chút biểu hiện đau đớn thoáng qua trên nét mặt ... ngoài đôi mắt đỏ rực đầy tức giận nhìn về phía hắn ... nhưng chẳng chút bận tâm đến gã , hắn quay bước vội vã , đôi cánh khổng lồ trên lưng vỗ mạnh , lòng nóng như lửa đốt , hắn muốn mau chóng mang Yong rời khỏi nơi đây , hắn cần tìm Daesung . Nhưng khi cơ thể hắn vừa cất lên khỏi mặt đất với thân hình mềm nhũn lã đi của Yong trên tay thì ...

_ Chỉ có ta mới cứu được tên nhóc đó của ngưới thôi ... Huyết Phụ _ Gã lạnh lùng lên tiếng , ánh mắt sáng rực và nụ cười đắc thắng nhìn thẳng vào hắn như thách thức ..

Câu nói bất ngờ của gã khiến hắn khựng lại . Hắn chầm chậm quay nhìn lại , sát khí càng lúc càng toả ra dữ dội từ người hắn , trong phút chốc không khí xung quanh hắn như muốn bị đống băng lại .

********************************
Căn phòng trống trơ, màu sơn trắng toác với cánh cửa sắt luôn đóng kín chỉ hé ra 1 ngày 1 lần khi hoàng hôn buông xuống.

Yong ngồi sát vào góc tường, hai tay ôm chặt lấy gối, ánh mắt mong lung nhìn ra khung cửa sổ bé tẹo, cao vút phía trên tường. Mái tóc bạch kim rũ rượi, lòa xòa che xuống khuôn mặt mệt mỏi và bơ phờ của cậu.

Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, ko 1 tiếng động, cứ như căn phòng hoàn toàn tách ra khỏi thế giới.

Đã là ngày thứ 3 Yong ở đây, kể từ hôm cậu tỉnh lại và nhận ra mình ko còn ở lâu đài cỗ nữa, và mớ ký ức kinh hoàng trong đêm cuối cùng khi cả nhóm của cậu bị toán thợ săn kinh tởm tấn công vẫn còn nguyên, mùi máu, mùi xác thối, nhứng tiếng la hét, gầm rú, rên la điên cuồng cùng hình ảnh, Daesung, Taeyang, Seungri và cả CL đang chống trả 1 cách vô vọng giữa 1 rừng thợ săn ma quái vẫn con in đậm trong tâm trí giúp cậu nhận ra mình đã bị bắt. Dĩ nhiên ngay khi nhận ra điều đó, cậu cố gắng tìm hiểu mình đang ở đâu và tìm cách thoát khỏi căn phòng giam trắng toác đến rợn người này, nhưng cũng rất nhanh, cậu biết được điều đó là không thể.

Căn phòng giam biệt lập, ngoài 4 bức tường, cánh cửa chính đóng im lìm nặng chịch như bang sắt, chỉ còn mỗi ô cửa sổ bé xíu tầm 2 tấc vuông ở tít trên cao, hướng ra bầu trời rộng lớn bên ngoài mang ít không khí vào phòng.

Cậu ko thể làm gì khác ngoai viec đi tới đi lui, gao thét tên TOP trong vô vọng và... khóc.

Cậu khóc, khóc rất nhiều, 1 ngày dài trôi qua đều khóc. Cậu nhớ hắn, lo lắng, sợ hãi, trông chờ và rồi lại lo sợ.

Cậu biết có chuyện gì dó đã xảy ra, cậu biết ko phải vô duyên vô cớ mình lại bị giam, kẻ đã bắt cậu chắc chắn đang có âm mưu gì ấy với cậu, nhưng cậu ko lo sợ về điều đó _ Kể từ khi biết được mọi chuyện về hắn, tình yêu hắn dành cho cậu, nỗi đau hắn chịu đựng, cậu đã không còn biết sợ nữa, nói đúng hơn, nỗi sợ hãi duy nhất trong cậu là hắn chết, sẽ bị chính tay cậu hại chết, nỗi lo sợ điên cường khiến cậu xua đuổi hắn và điều đó đã khiến hắn _ TOP, Huyết Phụ trong truyền thuyết _ bị tôn 3thương đến mức hắn hoàn toàn xoa bỏ cậu khỏi tâm trí và cậu vui vì điều đó, cho dù nó khiến cậu đau, đau đến mức không thể thở nổi nhưng với cậu, chỉ cần hắn tránh xa cậu và bình yên không bị tổn hại thì cậu chấp nhận, chấp nhận tất cả.

Nhưng giờ đây,bị nhốt trong căn phòng này, 1 nỗi lo sợ ập đến. Cậu sợ bản thân mình không thể gặp lại hắn nữa, cậu nhớ hắn, rất nhớ hắn, nỗi nhớ quay quắt còn hơn nỗi lo mình sẽ bị hại. Cậu muốn được gặp hắn, được ở bên hắn dù là với danh nghĩa gì cũng được, dù có thành bữa ăn của hắn cậu cũng sẽ không hối hận. Nỗi nhớ thiêu đốt con người cậu.

Ý nghĩ phải tìm cách thoát khỏi đây và đi tìm hắn luôn nung nấu trong đầu cậu và cậu hiểu: cậu không thẻ thoát ra ngoài nếu cứ gào thét & khóc lóc.

Ngày thứ 2 cậu bắt đầu không khóc nữa, cậu ngồi rúc vào 1 góc và cố gắng suy nghĩ, tổng hợp lại tất cả những gì cậu còn nhớ. Và cậu chợt nhận ra 1 việc : Cậu không hề thấy đói, khát và cơ thể cậu cũng không hề có biểu hiện cần nhu cầu tiêu tiểu. Cho dù mỗi ngày chỉ có 1 viên con nhộng kỳ lạ được chuyền vào cánh cửa kín mít kèm theo câu lệnh '' Uống đi'' của kẻ nào đó. Và chính bản than cậu cũng không hiểu vì sao khi vưa nhìn thấy viên thuốc ấy cậu đã ko hề chần chừ mà nuốt chửng lấy không 1 chút suy nghĩ.

Một nỗi lo sợ mơ hồ bắt đầu ập đến khi cậu nhận ra điều đó, cậu bắt đầu nghĩ đó là 1 thứ thuốc nghiện nào đó mà chúng cố tình cho cậu uống để khiến cậu nghiện với ý đồ sẽ dung nó để điều khiển cậu . Cậu biết : '' Mình không thể uống tiếp, nếu muốn gặp lại TOP.''

Ngày thứ 3, khi hoàng hôn buông xuống, cánh cửa sắt nặng nề khẽ hé mở và viên thuốc lại được nhét vào phòng, nằm lăn lốc dưới đất trước cặp mắt run rẩy của cậu.

********************

Ngày thứ 4

Hắn mệt mỏi, khe khẽ mở mắt, đưa ánh mắt lạnh băng, xanh rì nhìn quanh.

Địa ngục.

Căn phòng... rải rác xương thit, xác chết nhày nhụa... sặc mùi ẩm thấp , tanh hôi từ máu, xác thối... không khí đặc quánh như không thể lưu chuyển... đâu đó trong sự chết choc, tiếng gầm gừ khe khẽ từ cuống họng của 1 thây ma nào đó chưa chết hẳn... thứ ánh sang yếu ớt nhập nhoạng từ chiếc bong đèn nhỏ xíu duy nhất còn sót lại giữa 2 dày đèn khổng lồ đã vỡ vụn...

Hắn ngổi đó, ở giữa phòng, trên chiếc trường kỹ dài phủ đầy máu đen thẫm đi đến nỗi không còn nhận ra họa tiêt trên lớp gấm sang trọng phủ ghế,từ 4 góc phòng, những sợi xích to đùng bằng cổ tay vươn dính đầy những mảnh thịt vụn, vương ra, khóa chặt vào cổ tay và cổ chân hắn, Hắn ngồi đo, lưng dựa vào thành ghế, lừng lững bất động, mái tóc dài trắng xóa rũ rượi, bết lại đầy máu gần như biến thành một màu đỏ loang lỗ, bộ quần áo sang trong hắn mặc trên người rách bươm, đỏ đặc máu và còn vươn cả ít mẩu thịt vụn bắn vào. Khuôn mặt góc cạnh lạnh băng, trắng xác, không chút sinh khí như tượng đá, trên khóe miệng hắn, một dòng máu đỏ đã khô vẫn còn dính lại trên đôi môi bạc thếch. Giờ hắn như 1 bức tượng đá giữa địa ngục, im lặng, bất động, không sự sống. Ngoại trừ 1 thứ _ Đôi mắt.

Đôi mắt xanh rì, dù mang nét mệt mỏi nhưng chúng vẫn sáng quắt trong thứ anh sang nhạt nhòa đó, ánh nhìn sắt lẻm đảo quanh căn phòng và lại chầm chạm nhắm lại. Chờ đợi.

''Tách'' _ Tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên.

Vẫn nhắm nghiền đôi mắt, hắn hít thật sâu thứ không khí tanh lờm xung quanh và cảm nhận sự thay đổi nhỏ bé khi lẫn vào đó là thứ mùi hôi thối tỏa ra từ những thứ đang tiến vào phòng_ vào địa ngục do chính hắn tạo ra.

'' Bữa ăn'' của hắn đã được đưa đến.

'' Phập'' _ Hắn khẽ nhíu mày, mở mắt nhìn xuống bụng mình. Một lưỡi kiếm nhọn hoắc đâm xuyênqua người hắn, một cách chậm rãi, hắn đưa tay chầm chậm rút nó ra khỏi người, tiếng leng keng của nhửng sợi xích lanh tanh, khô khốc chạm vào nhau. Quẳng lưỡi kiếm xuống sàn, hắn ngước nhìn lên. Trước mặt hăn, cả 1 tiểu đội thợ săn dứng lừng lững _ Nhưng thây ma sống mất đi lý trí chỉ biết lao lên chiến đấu vì lý tưởng diệt ma của bản than khi còn sống.

Trên tay chúng là vũ khí, pháp khí.... Những thứ chúng được trang bị để giết chết những con ma ca rồng do hắn tạo ra. Nhưng giờ đây, chúng được đẩy vào đây, để chiến đấu, và để thành thức ăn của chính hắn _ Thứ thức ăn kinh tởm mà hắn phải cố nuốt suốt 3 ngày nay.

Hắn nhíu mày bực bội, lại nhắm nghiền đôi mắt, và như hẹn trước, ngay lập tức nhóm thợ săn đồng loạt nhào đến hắn với mọi sức mạnh mà chúng có...

... 5 phút sau...

Căn phòng chìm vào yên tĩnh. Hắn vẫn ngồi đó, ko chút suy chuyển, thứ thay đổi duy nhất trong phòng là những cái xác nằm gục trước mặt hắn, xác của những gã thợ săn, tanh tưởi, nhớp nháp đầy máu kinh tởm.

_ '' Ngươi ko ăn à?'' _ Một giọng nói the thé phát ra từ chiếc loa nhỏ gắn bên goc tường cao..._ '' hahah.. ta thấy chúng ngon đấy... ăn đi.. hahaha''

Hắn chậm rãi mở mắt, ngước lên, ánh mắt xoáy sâu vào bức tường phía trước mặt.

_ '' Ta muốn thấy Yong hôm nay'' _ Giọng hắn trầm khàn, lạnh băng.

_ '' Hahaha... được thôi, nhưng ta muốn ngươi ''ăn'' trước đã .. hahaha..''

_'' Yong''_ Hắn gằn giọng, ánh mắt từ từ sang quắc lên, luồng khí lạnh từ người hắn bắt đầu tỏa ra xung quanh lạnh lẽo..

_ '' Hôm nay chúng ta thay đổi tí đi... Ngươi ăn trước, ta lấy thứ ta cần, xong... ta sẽcho ngươi thấy Yong của ngươi ... thế nào, đồng ý nhé.?'' _ Giọng nói khẽ hạ xuống, ra chiều thương lượng.

_ '' YONG'' _ Hắn lừng lững đứng dậy, ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào bức tường đầy đe dọa.

_'' Ok, ok.. bình tĩnh nào, ta sẽ cho ngươi thấy Yong của ngươi trước... vẫn như cũ, ok, ta không để cho nó chết đâu, ngươi yên tâm.'' _ Giọng gã lạnh tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro