35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap này tả Yong hơi thảm xíu, mọi người đừng ném đá D tội nghiệp

D sẽ tranh thủ viết xong fic này nha, mong mọi người ủng hộ


_________ Chap 35 ___________

SeungRi khẽ cựa mình, thức dậy sau giấc ngủ dài bình yên. Khẽ nheo mắt nhìn quanh, cậu dễ dàng nhận ra mình đang nàm trong căn phòng nhỏ nơi động luyện thuốc của Daesung. Thoáng chút ngạc nhiên khi thấy mình nằm lăn lóc dưới đất, mặc dù có gối chăn đầy đủ, trong khi ngay bên cạnh là 1 chiếc giường. SeungRi khẽ nhỏm dậy, định leo lên giường vì cơ thể cậu vẫn còn rất mệt mỏi. Nhưng vừa chạm tay vào thành giường và định thần nhìn kỹ lại, SeungRi đã vội lùi lại. CL đang nằm chễm chệ trên giường, đôi mắt sắc lẻm nhìn cậu chăm chăm, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mỉm đầy kiêu ngạo.

_'' Định leo lên nằm với ta à?''

_'' Không.. không..'' _ Seung Ri thoáng hốt hoảng, cậu vẫn nhớ rõ CL mạnh và tàn nhẫn thế nào trước cậu và Yong.

Vừa nói SeungRi vừa vội đứng dậy, cậu vội vàng bước nhanh ra cửa, đúng lúc ấy Taeyang bước vào, và SeungRi đụng ngay vào người anh. Hơi loạng choạng, nhưng Taeyag nhanh chóng đỡ lấy người SeungRi bằng cánh tay còn lại trong khi SeungRi vì bất ngờ cũng vội níu lấy vai anh.

_'' Cậu không sao chứ?'' _ Taeyang khẽ mỉm cười trấn an, lên tiếng hỏi.

_'' Hả? ..ah.. tôi... tôi không sao..'' _ SeungRi bối rối, thoáng chút lưỡng lự, cậu buông tay khỏi Taeyang, lung túng đưa tay gãi gãi mái tóc rối bù của mình, một cảm giác kỳ lạ và mơ hồ chợt xuất hiện trong cậu, dường như cậu đã quên mất điều gì đó rất quan trọng.

Xoa nhẹ lên mái tóc bù xù của cậu dịu dàng, Taeyang quay sang CL.

_ Daesung về rồi đấy, cậu ấy bảo cần tập trung mọi người lại.

CL ngay lập tức ngồi dậy và rời khỏi giường, lướt nhẹ qua SeungRi vẫn còn đang loay hoay lung túng, cô khẽ nhếch môi cười, thì thầm.

_'' Trí nhớ của ngươi... quên mất gì rồi à ?''

SeungRi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn theo CL khó hiểu, cậu không nghĩ mình mất trí nhớ, cậu vẫn nhớ tất cả mọi thứ 1 cách rõ ràng, nhưng cảm giác trống rỗng cứ hiện hữu 1 cách kỳ lạ trong cậu. Nhưng rồi cậu nhanh chóng quyết định không chú ý đến điều đó nữa, khẽ bặm nhẹ đôi môi ra chiều quyết tâm, cậu bước vội theo CL ra ngoài, cậu rất muốn biết tin tức về hắn và Yong hiện đang ở đâu và ra sao.

SeungRi không nhận ra rằng, Taeyang từ nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi cậu, ánh mắt anh nhẹ nhàng và dịu dàng rất mực và luôn thoáng chút u buồn. Anh hiểu rõ, đã qua 7 ngày kể từ hôm anh cho cậu uống thứ thuốc Daesung đưa, cậu giờ lại là chính cậu, không còn là SeungRi luôn lo lắng và chăm sóc, yêu thương anh của mấy ngày qua, nhưng anh trong 7 ngày, đã thực sự cảm nhận được thứ gọi là '' tình yêu'' mà chủ nhân anh luôn liều mạng nâng niu bảo vệ. Và rồi trong tich tắc, đôi mắt anh khẽ sáng lên, đôi môi vẽ ra 1 nụ cười ma quái, anh đã có 1 quyết định quan trong.

...................

Daesung ngồi trầm ngâm trên chiếc giường nhỏ ở động luyện thuốc, mọi người đều đã tập trung đầy đủ, nét mặt ai cũng hiện lên sự lo lắng khi thấy dáng vẻ trầm ngâm kỳ lạ của Daesung. Khẽ hít 1 hơi dài, anh băt đầu.

_ '' Tôi đã gặp huyn ấy rồi, cả Yong nữa.'' _ Giọng anh trầm hẳn xuống.

_'' Yong không sao chứ??''_ SeungRi lên tiếng, người cậu lo nhất là Yong vì cậu biết hắn vốn dĩ đã rất mạnh.

_ '' Trước mắt thì không sao, nhưng lâu dài thì không biết'' _ Daesung khẽ thở dài.

_'' Anh nói vậy là có ý gì?''

_ '' Hiện tại, cậu ấy bị trúng 1 thứ độc nào đó, huyn ấy đã đưa thuốc cho ta về luyện chế thử, nhưng thật sự tình trạng cậu ta không ổn lắm. Toàn thân chẳng còn chút sức lực nào cả. Huyn ấy bảo cậu ta đã cố bỏ thuốc 2 ngày, có lẽ vì lẽ đó nên cơ thể bị ảnh hưởng. Nhưng tệ nhất chinh là, tôi phát hiện, cậu ta... sở hữu RB.'' _ Daesung nhắm nghiền mắt, giọng anh càng trở nên nặng nề.

_ '' CÁI GÌ ???'' _ Cả 3 người còn lại đều nhất loạt kêu lên ngạc nhiên.

_ '' Không sai đâu, là RB. ''

_'' Gì vậy chứ... chẳng lẽ không phải các người nói tôi là người đang giữ RB sao???'' _ SeungRi kêu lên ngạc nhiên.

_ '' Không biết từ bao giờ, RB của cậu biến mất rồi.'' _ Daesung quay sang giải thích _'' Khi tỉnh lại, tôi đã nhận ra RB của cậu đã hòan toàn biến mất.''

_ '' Không thể nào, chẳng phải cậu bảo RB chỉ có thể giao ra khi người nắm giữ tự nguyện và hi sinh tính mạng sao?'' _ Taeyang khẽ nhíu mày khó hiểu nhìn Daesung _'' Rõ ràng SeungRi vẫn còn ở đây, sao cậu ấy có thể trao RB cho Yong mà vẫn khỏe mạnh được''.

_ '' Đây là điều điên rồ nhất, chính tôi cũng không hiểu.'' _ Daesung vò đầu bối rối, bất giác, anh quay snag CL._'' CL, cô biết gì đó đúng không, nói chúng tôi nghe với.''

CL khẽ mỉm cười, nụ cười buồn bã. Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy ghét chính cái sức mạnh cô chiếm hữu , thứ sức mạnh khíến cô hiểu rõ tất cả mọi thứ liên quan đến hắn.

_ '' RB sẽ chỉ biến mất, khi RB của HUyết Phụ hiện tại xuất hiện. Có nghĩa là, RB trong người Yong hiện tại, chính là trái tim của huyn ấy... là trái tim của huyn ấy trong người Yong.'' _ Bất giác nước mắt cô lăn dài _'' Cũng có nghĩa, thời khắc Huyết Phụ biến mất cũng sắp đến rồi.''

Cả gian động như chìm vào im lặng, 3 người còn lại dường như không còn tin vào tai mình, việc 1 Huyết Phụ đầy sức mạnh như hắn biến mất là một việc chưa bao giờ họ nghĩ đến.

_'' Cô chỉ đùa thôi đúng không? CL'' _ Giọng Daesung khẽ lạc đi.

_ '' Có phải hiện tai huyn ấy đã trở nên rất mạnh đúng không?'' _ CL nhìn sang anh khẽ hỏi, giọng cô cũng khe khẽ run lên đầy xúc động._'' Cậu thấy hiện tại huyn ấy mạnh đến mức nào''.

_ '' Rất mạnh, huyn ấy hoàn toàn biến đổi, không giống như trước đây... Thứ sức mạnh hiện tai...'' _ Khuôn mặt Daesung trắng bệt, ánh mắt nhìn CL trân trối _'' Cảm giác như huyn ấy có thể hoàn toàn xóa bỏ thế giới nếu huyn ấy muốn.'' _ Daesung khẽ rùng mình, nhớ đến cái khoảnh khắc khi anh xuất hiện trước mặt hắn, đối mặt với thứ ma lực kinh hồn cứ cuồn cuộn tỏa ra như không có điểm dừng của hắn _'' ... thật sự... rất đáng sợ...''

_'' Đó mới chính là sức mạnh thật sự của huyn ấy. Sức mạnh khi thức tỉnh của Huyết Phụ luôn gắn liền với giận dữ và bi thương.'' _ Giọng CL dần trở nên đều đều, lạnh toát, cô dường như cảm nhận được cả cảm giác lo sợ của Daesung _'' Huyn ấy giờ là bất khả chiến bại, không ai có thể ngăn cản được huyn ấy, chỉ 1 thứ, không, chỉ 1 người'' _ Nụ cười chua chát lại hiện lên khuôn mặt CL _'' Yong, kẻ mang RB của chính huyn ấy, điểm yếu duy nhất của huyn ấy. Tôi đã nói rồi, huyn ấy không được yêu thương loài người, vậy mà các người không tin tôi.''

Cả Taeyang & Daesung đều sững người nhìn CL, câm lặng.

_'' Nghĩa là, nếu như Yong chết, huyn ấy sẽ chết theo?'' _ SeungRi rụt rè lên tiếng hỏi, giọng cậu khẽ run lên đầy lo sợ.

_'' Hahaha...'' _ CL phá lên cười, nhìn sang SeungRi với ánh mắt như chăm chọc_'' Không, người sai rồi...''

Daesung và Taeyang ngạc nhiên ngước nhìn CL, nãy giờ họ cứ nghĩ nếu Yong chết hắn cũng chết theo nên đều ngạc nhiên vô cùng trước câu trả lời của CL.

_ '' Yong, tên nhóc đó, nếu nó bị giết bây giờ... hahaha... có thể... sẽ là kết thúc của tất cả ..'' _ CL lại phá lên cười, nhưng từ khóe mắt, những giọt nước mắt lại trào ra, lăn dài _ '' Co lẽ, huyn ấy sẽ hủy diệt tất cả, cậu, cậu và cả cậu... à, cả tôi nữa... hahaha... Và rồi, đến cuối cùng, khi chỉ còn lại mình huyn ấy, có lẽ, huyn ấy sẽ tự chấm dứt chính bản than mình.Chỉ có huyn ấy mới giết được chính bản thân huyn ấy thôi''

_'' Hoàn toàn không có cách cứu vãn sao?'' _ SeungRi khẽ nhíu mày suy nghĩ.

_ '' Nếu muốn bảo vệ huyn ấy, thì tất cả chúng ta, chỉ còn cách bảo vệ Yong đến giây phút cuối cùng'' _ Daesung lên tiếng, giọng anh trầm hẳn xuống nhưng ánh mắt lại sáng lên đây quyết tâm.

_'' Chẳng phải cậu bảo Yong không ổn sao? Liệu có thể vượt qua không?'' _ Taeyang khẽ lên tiếng.

_ '' Tôi không biết, hiện tại chỉ có thể cố thôi'' _ Daesung thở hắt ra, đứng bật dậy, anh nhanh chóng tiến đến bên chiếc bàn luyện thuốc _ '' Trước mắt phải tìm thuốc cho Yong đã .''

_ '' Cho tôi biết tình trạng huyn ấy ?'' _ CL lên tiếng _'' Tình trạng chính xác ấy.''

_ '' Huyn ấy trở nên rất mạnh và có gì đó rất đáng sợ, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ ấy. Huyn ấy túc trực bên Yong mấy ngày nay, nên cũng chẳng hút máu ai cả, nhưng dường như...'' _ Đang dán chặt mắt vào mấy cái ống nghiệm, Daesungc hợt khựng lại, ngước lên nhìn CL _'' Huyn ấy không đói, hình như cũng không hề có hứng thú với máu Yong như trước đây.''

_'' Taeyang, ngươi ra ngoài, tìm vài người về đây. Còn nhóc kia và ta sẽ đến đó trước, cần bảo vệ cho tên nhóc đó đã'' _ CL ra lệnh, giọng chắc nịch. _ '' Còn ngươi, cố tìm hiểu thử thứ thuôc tên nhóc đó uống là gì, giờ chỉ còn biết trông cậy vào ngươi thôi''

_'' Có việc này... '' _ Daesung thoáng ấp úng._'' Huyn ấy... hiện vẫn cố tỏ ra không nhớ ra Yong... việc này... liệu có..''

CL khẽ thở dài, khẽ rùn vai, bung đôi cánh của mình ra, đôi cánh trắng tuyệt đẹp ngày nào giờ đã trơ những chiếc xương gân guốc khẳng khiu dù vẫn tỏa ra thứ ma lực rất lớn. Ra vẻ không quan tâm, CL khẽ hất hàm về phía SeungRi, ra hiệu cho cậu bước đến.

Thoáng chút chần chừ, nhưng cuối củng SeungRi cũng khẽ dợm bước. Nhưng nhanh như cắt, Taeyang đã nắm tay cậu kéo lại.

_'' SeungRi... bắt buộc... phải đi sao? Cậu ấy giờ không còn RB bảo vệ...'' _ Taeyang lo lắng nhìn CL trước cặp mắt hơi ngạc nhiên của SeungRi.

_'' Ngươi lo gì?'' _ CL lại nhếch môi cười _ '' Ta sẽ mang nó đên đó, ta nghĩ nó cần cho tên nhóc tóc trắng ấy .''

_'' Nhưng mà...'' _ Taeyang vẫn do dự không chịu buông tay SeungRi.

Thoáng bối rồi, SeungRi khẽ gỡ tay Taeyang ra và nhìn thảng vào anh đầy tự tin, giọng nói chắc nịch.

_'' Không sao đâu, huyn đừng lo, CL sẽ bảo vệ tôi. Dù sao tôi cũng rất lo cho Yong, đến đó vẫn tốt hơn ở đây lo lắng mà''

Nói đoạn, cậu bước vội đên bên CL, nắm lấy bàn tay còn lại của cô và khẽ mỉm cười gật đầu ra chiều rất quyết tâm. Chẳng nói chẳng rằng, CL khẽ vố cánh, lôi theo SeungRi vút bay để lại Taeyang vẫn dõi mắt nhìn theo.

Khi bóng cả 2 đã khuất dạng, Taeyang khẽ thở dài quay sang Daesung.

_'' Tôi đi săn ít mồi cho cho chủ nhân đây, có gì cậu gọi tôi nhé.''

_'' Này..'' _ Daesung gọi giật lại, vẫn không rời mắt khỏi mấy lọ thuốc đang bốc khói, giọng anh nhẹ nhàng _'' Cậu có muốn lấy thêm thuốc tình yêu cho SeungRi không, tôi còn đấy.''

_'' Không cần đâu'' _ Taeyang khẽ mỉm cười hiền lành _'' Tôi đi đây''

Nói đoạn anh khẽ xoay người hóa thành làn khói và bay vút đi. Chỉ còn lại mỗi Daesung trong hang động lạnh lẽo, chăm chú với những lọ thuốc nhiều màu sắc.

...............

Yong nằm dài trên giường, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra khoảng trời rộng nơi cửa sổ. Cả cơ thể cậu như tê dại, chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cậu đã thức dậy từ 30 phút trước, không thấy hắn trong phòng, cậu đã cố gượng dậy với ý muốn đi tìm hắn, nhưng cậu phát hiện mình hoàn toàn chẳng còn tí sức lực. Dù cho cậu cố hết sức, cũng chỉ nhấc nổi 2 cánh tay 1 cách đầy miễn cưỡng và yếu ớt.

Bất lực, Yong đành nằm đó, khuôn mặt hốc hác xanh xao với bờ môi bạc màu, từ khóe mắt đỏ au sưng húp, những giọt nước mắt cứ trào ra, lăn dài. Khóc, đó là việc duy nhất cậu làm trong 2 ngày nay, kể từ lúc thức dậy và thấy hắn. Hai hôm nay, lúc nào cũng thế, khi cậu giật mình tỉnh dậy, cậu luôn nhìn thấy hắn ngồi im lìm nơi chiếc trường kỷ ở góc phòng, như 1 bức tượng, không chút cảm xúc hay hơi thở. Hắn cứ ngồi im như thế, đôi mát sáng rực đỏ bừng như lửa cứ nhìn cậu chăm chăm không chớp, bất động như không hề tồn tại. Hắn chỉ cử động khi cần cho cậu uống nước hoặc uống thuốc, 1 cảm giác lạnh lẽo như bao trùm lấy hắn và ngăn cách cậu, cậu chẳng còn nhận ra được 1 TOP luôn yêu chiều cậu 1 cách quá đáng như trước đây nữa.

Và cậu cũng thế, cậu cũng chỉ lặng im, nằm đó, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh buốt của hắn... và khóc nhưng lúc nào đôi môi cậu cũng thoáng nhẹ nụ cười. Đau đớn, mệt mỏi, khổ sở, trái tim nơi lồng ngực cậu như vỡ nát ra từng mảnh vì cái nhìn lạnh tanh của hắn, nhưng dù vậy, cậu vẫn tuyệt nhiên không hé răng than trách nửa lời.

Hàng ngàn hang vạn câu hỏi, lời yêu thương, lo lắng cậu muốn nói với hắn đều bị cậu chôn chặt trong lòng. Cậu muốn hỏi vì sao hắn ở đây với cậu, vì sao không rời đi tìm Daesung, vì sao cứ im lìm nhìn cậu như vậy, thật sự đã hoàn toàn quên mất cậu rồi sao... và.. hắn có còn yêu cậu không??? Và 1 cách thật tâm, Yong chấp nhận tình trạng của mình, 1 niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, niềm hạnh phúc đau đớn chỉ riêng cậu hiểu, cậu được thấy hắn và hắn sẽ không vì cậu mà chịu bất cứ tổn thương nào. Lạnh lùng, vô cảm, không yêu thương cậu nữa, tất cả mọi thứ cậu đều chịu được, không oán trách, chỉ cần hắn bình yên, là đủ đối với cậu. Cậu không cần biết mình còn sống bao lâu, không cần biết tương lai, cậu chỉ cần được thấy hắn cho đến cuối cùng.

.....................

Khẽ đẩy cửa bước vào, hắn khẽ khựng lại khi thấy cậu đã thức dậy. Vội vàng kéo cao cổ chiếc áo choàng, che đi vết răng cắn nham nhở còn rỉ máu đen quạnh. Hắn chậm rãi xoay người đóng cửa, hít 1 hơi dài, và lấy lại vẻ lạnh băng trước cậu. Nghe tiếng động Yong khẽ xoay đầu nhìn lại, vừa thấy hắn, nụ cười nhẹ nhàng hé nở trên khuôn mặt vẫn còn ướt nước mắt của cậu.

Đau đớn, hắn bước từng bước đên bên giường cậu, đôi môi mím chặt_ Hăn ghét thấy những giọt nước mắt của cậu. Dùng ánh mắt đỏ rực lạnh băng đáp lại cái nhìn ấm áp đây yêu thương của cậu, đôi môi hắn gượng gạo vẽ nên 1 nụ cười khinh miệt đắng chát. Nhìn bờ môi khô khốc của Yong, hắn khẽ quay đầu vẫy tay về phia chiếc bàn cao ở giữa phòng, ly nước trên bàn ngay lập tức bật lên, bay đến và nằm gọn trong tay hắn.

Ngồi phịch xuống giường 1 cách lạnh lùng, hắn khẽ nghiêng người đỡ Yong ngồi dậy, dựa vào thành giường. Yong khẽ nhíu mày, mím môi,cố sức ngồi thẳng dậy, nhưng cơ thể yếu ớt của cậu lại không cho phép điều đó, cậu chằng thể dựa hẳn vào tường, cơ thể xiu vẹo cứ chực ngã ngang. Hắn khẽ dấu tiếng thở dài, bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cậu, cho cậu ngồi dựa vào vòng tay hắn, tựa đầu vào vòm ngực rộng lớn nhưng im lìm và lạnh lẽo của mình.

Yong khẽ mỉm cười, nước mắt cậu lại rơi xuống, thả lỏng người, cậu ngoan ngoãn dựa hẳn vào người hắn, hạnh phúc nhỏ nhoi khiến trái tim nhỏ như sống lại dù cậu chẳng dám có chút ý nghĩ hắn thật sự muốn điều này, trong đầu cậu, ý nghĩ hắn muốn nhanh chóng kết thúc việc cho cậu uống thuốc lại thực tế hơn.

Hơi thở chậm rãi nhẹ nhàng, hắn cảm nhận thứ hơi nóng nhè nhẹ không ổn định của cậu lan sang cơ thể mình, cố giữ cho cơ thể cậu thoải mái trong vòng tay mình vừa cố để tầm mắt cậu không nhìn thấy biểu hiện âu yếm dầy yêu thương trên khuôn mặt hắn. Hắn chậm rãi và dịu dàng, kề ly nước vào miệng cậu, từng ngụm nhỏ, chiếc ly khẽ nghiêng nhẹ từng ít từng ít để không khiến cậu bi sặc.

Ước chừng đã đủ, hắn dừng lại, để mặc chiếc ly chậm rãi bay ngược lại chiếc bàn, hắn lấy từ trong áo ra những viên thuốc.

Yong khẽ thở dài, ánh mát mệt mỏi nhìn những viên thuốc trên tay hắn, ngoan ngoãn, cậu nhón đôi bàn tay run rẩy cầm lấy chúng. Hắn nhẹ nhàng xoay người, đỡ Yong nằm xuống giường trở lại, và đưa ánh mắt lạnh bang nhìn cậu chăm chú như chờ đợi. Yong nhoẻn miệng cười yếu ớt, và hậm rãi bỏ những viên thuốc vào miệng. Bỗng hắn khựng lại, khuôn mặt Yong đang tái đi, nhăn lại, hơi thở gấp gáp bất ổn, đôi tay cậu yếu ớt quơ quàu cổ họng.

Ngay lập tức hắn hiểu, những viên thuốc đang kẹt lại trong cổ cậu, không chút suy nghĩ hay chần chừ, hán cúi xuống.

Đôi môi hắn khẽ vờn trên đôi môi nhỏ của cậu, chiếc lưỡi cố tách môi cậu ra, hắn vội vàng thổi nhẹ, một luồng khí nhanh chóng truyền vào cổ Yong, đẩy tuột những viên thuóc trôi xuống. Hơi thở Yong dần dần ổn định hơn, hắn khẽ thở phào nhưng rồi như sực tỉnh, hắn chợt nhận ra, đôi môi hắn vẫn đang đặt trên bờ môi cậu. Trong đầu hắn, mệnh lệnh kêu gào bắt hắn nhanh chóng dứt ra, nhưng chính cơ thề và cảm xúc của hắn lại không thể.

Trong giây phút ấy, trái tim Yong như ngừng đập, và rồi cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, những giọt nước mát nóng hổi lăn dài. Khẽ mấy máy bờ môi, cậu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi còn cứng đờ ngơ ngác của hắn, vòng tay yếu ớt của cậu từ từ ôm lấy cổ hắn _ Cả trái tim và trí não cậu đều không thể ngừng lại, dù là nụ hôn cuối cùng rồi chết đi, cậu vẫn muốn được hôn hắn, nụ hôn dù hắn không hề nhớ ra cậu.

Cảm nhận vòng tay run rẩy của cậu, nụ hôn yếu ớt vụng về của đôi môi khô khốc, hắn đau, rất đau... Và rồi, hắn mặc kệ tất cả, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, chìm vào nụ hôn ngây ngất hắn hằng ao ướt mỗi ngày.

Nụ hôn nhẹ nhàng, đứt quãng khi hắn cố ý chậm lại cho cậu thở, từng chút, từng chút một thật dịu dàng như sợ sẽ làm đau đối phuong, đôi môi cả hai âu yếm vuốt ve nhau, bờ môi chạm nhau nhẹ nhàng, những chiếc lưởi khẽ chạm nhau quấn quit, nhưng rất đỗi đằm thắm, nụ hôn không vồn vã hay quá mãnh liệt, nó chỉ dịu dàng nhẹ nhàng như làn gió nhưng đầy yêu thương và trân trọng.

Cho đến khi hắn chợt nhận ra, cậu như sắp lả đi vì nụ hôn ấy, cơ thể cậu khe khẽ run lên, đôi tay yếu ớt gần như không thể níu nổi cổ hắn nữa. Như bừng tỉnh, đôi mắt hắn mở trừng, vụt sang, ép mình dứt ra khỏi nụ hôn, hắn đứng sững dậy. Nhìn cậu trân trối, khuôn mặt lạnh băng thoáng nét tức giận. Hắn giận chính bản than hắn, khi trước mặt hắn, cậu như lả đi, khuôn mặt tái nhợt nhạt, đôi tay rũ rượi, và nước mắt vẫn không ngừng chảy ra từ đôi mắt nâu trong veo của cậu. Khẽ mìm chặt môi, hắn quay lưng lại, định bước đi.

Thoáng hốt hoảng, Yong chộp vội vạt áo choàng hắn với đôi bàn tay run rẩy chẳng chút sức.

_'' Đừng... đừng ..đi..'' _ Giọng cậu yếu ớt, đứt quãng, gần như không thành tiếng.

Hắn đứng sững, cả cơ thể như nặng chịch không thể di chuyển, quay lưng về phía cậu. Đôi chân mày nhíu lại ánh mắt đầy đau đớn, đôi bàn tay nắm lại dấu dưới lớp áo choàng khẽ run lên, khó chịu dnê91 cùng cực, hắn muốn ôm lấy cậu vào lòng, rất muốn, rất muốn nhưng hắn cũng rất sợ _ Nỗi lo sợ duy nhất trong lòng 1 Huyết Phụ lạnh lùng và cực mạnh.

Và rồi hắn cứ đứng đấy, bên cạnh giường cậu. Im lìm.
Cậu cố sức níu áo hắn không buông, nước mắt lăn dài. Lặng lẽ.

___________ Hết chap 35 ___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro