36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

________ Chap 36 _________

Thành phố im lìm, chìm vào màu cam đỏ của buôi 3hoàng hôn.

Trên 1 con đường lớn ngay trung tâm thành phố, nơi trước kia từng rất đông đúc và náo nhiệt, giờ chỉ còn lại sự im lặng đến nghẹt thở.

Taeyang hiện ra sau 1 làn khói mỏng, đưa ánh mắt vàng rực sáng quắt đầy cảnh giác nhìn quanh, không chút khó khăn, anh nhận ra, phía sau những cánh cửa đang đóng chặt, bên trong những tòa nhà im lìm và tăm tối không chút ánh mặt trời. Những đôi mắt khát máu, sáng quắt đang hướng cái nhìn đầy tò mò và chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc khi ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, khi bóng đêm bao trùm, cũng chính là khoảnh khắc thành phố này bắt đầu hoạt động, khi những tên nô lệ của Huyết Phụ xuất hiện, săn mồi, và tiếp tục gia tăng quân số theo từng ngày.

Nhếch mép cười, Taeyang hài lòng, cái thế giới mà chủ nhân anh hằng mong muốn sở hữu, đã thật sự đạt được. Chỉ chưa đến 1 tuần lễ sau khi hán chính thức biếnthân hoàn toàn thành Huyết Phụ_ dấu hiệu cuộc chiến cho 1 thời đại mới, số lượng thây ma đã tăng chóng mặt, và tiếp tục lan rộng, cơn sóng khát máu cuốn sạch mọi thứ trên con đường của nó. Con người đang dần dần biến mất, tất cả mọi thứ phù phiếm xa hoa dính chặt với con người giờ cũng đang dần dần mất đi ý nghĩa. Cái thế giới đơn giản chỉ có sự bất tử và phục tùng vô điệu kiện chính là hòa bình nhất. Không tranh cãi hận thù, không tham lam cưỡng đoạt, thế giới chỉ duy nhất 1 người làm chủ.

Bỗng từ đâu, 1 mùi hôi thối tanh nồng sộc thẳng đến, Taeyang nhanh chóng quay phắt người lại, cảnh giác. Từ xa xa, nơi cuối con đường, xuất hiện những chiếc bóng mờ ảo, xiêu vẹo, bước từng bước chậm chạp, lắc lư không vững đang tiến đến, chúng mang theo mùi xác thối kinh khủng lê bước trong ánh chiều. Khẽ gầm gừ, ánh mắt Taeyang rực sáng đầy sát khí, ánh vẫn còn nhớ như in thứ mùi hôi kinh tởm này trong đêm bọn anh bị tấn công ở lâu đài cũ bởi đám thợ săn, khẽ rùn mình, anh hiện hiện nguyên hình thành 1 con sói xám khổng lồ, âm khí và sát khí từ cơ thể anh tỏa ra ngùn ngụt, những chiếc móng vuốt vươn ra, cắm phập sâu hoắm, xé toạt cả mặt đường nhựa, chuẩn bị cho trận chiến.

Nhưng trái ngựơc hẳn với anh, những tên thợ săn cứ lừ đừ tiến đến, không chút phòng bị hay khẩn trương như lần tấn công ở lâu đài. Chúng vật vờ bước đi như những cái bóng trước sự ngạc nhiên cùng cực của Taeyang. Mặc kệ trạng thái hiếu chiến của anh, chúng bước đên, lướt qua người anh, xiu vẹo, những khuôn mặt người biến dạng, chảy dài nhơ nhớp không chút hồn phách. Taeayng ngạc nhiên vô cùng, khi bọn chúng qua khỏi nơi anh đứng, Taeyang khẽ xoay người, biến thân trở lại. Thoáng nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt sắc lẻm khẽ sáng lên, nhanh như cắt, anh lao đến, túm lấy 1 tên thợ săn và biến mất như 1 làn khói _ Anh mang '' món quà'' về cho Daesung.

......................................

Yong giật mình tỉnh lai, vì bên tai cứ loáng thoáng có tiếng người gọi. Và cậu gần như không tin vào mắt mình, khi ngay trước mặt cậu là khuôn mặt tươi rói đang cười toe toét của SeungRi dù ánh mắt vẫn đầy lo lắng.

_ ''Cậu ổn chứ, muốn ngồi dậy không? ''_ SeungRi lên tiếng.

Yong mỉm cười, nụ cười mệt mỏi, cậu gật nhẹ đầu. SeungRi nhanh chóng dìu cậu ngồi dậy, để cậu dựa vào tường, cần thận lót thêm 2 chiếc gối chèn 2 bên để tránh Yong bi ngã, SeungRi cố nuốt tiếng thở dài vào lòng, Yong đã ốm đi rất nhiều, cơ thể vốn dĩ đã rất mỏng manh giờ lại càng thêm yếu ớt và dường như chắng còn chút sức lực nào cả.

_ '' Sao cậu lại ở đây ?''_ Yong lên tiếng, giọng cậu nhỏ như tiếng thì thầm.

_ '' À, CL mang tớ đến''_ Vừa nói SeungRi vừa chỉ về phía Cl, lúc này đang ngồi chễm chệ trên chiếc sopha hắn vẫn thường ngồi, đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía Yong.

_ '' Top... Top... đâu rồi'' _ Nhận ra sự vắng mặt của hắn, Yong vội lên tiếng hỏi, hơi thở trở nên gấp gáp nóng vội và không đều, ánh mắt trở nên thảng thốt.

_'' Bình tĩnh, bình tĩnh'' _ SeungRi vội trấn an _'' hắn ra ngoài xíu sẽ về liền thôi, cậu đừng lo '' _ Vừa nói cậu vừa nắm chặt bàn tay Yong lay nhẹ_ '' Không sao đâu.''

Yong im lặng, ánh mắt dính chặt vào cách cửa phòng, chờ đợi. Đôi môi bạc thếch, mong manh khẽ mím lại chịu đựng. Cậu biết, cậu chỉ có thể chờ. SeungRi khẽ thở dài, ánh mắt xót xa nhìn Yong, đôi bàn tay thoáng lưỡng lự, nhưng rồi cậu lại mỉm cười, xoa xoa lên mái tóc bạch kim của Yong.

_'' Cậu ngốc, để tôi lấy cho cậu chút nước.'' _ Nói đoạn SeungRi quay đi, tiến về phía chiếc bàn để nước, bước chân vội vã cố giấu ánh mắt đã ngấn nước của mình.

Vừa rót nước, SeungRi vừa khẽ liếc mắt về phía CL ra vẻ lo lắng. Tình trạng của Yong trầm trọng hơn cậu nghĩ rất nhiều, cảm giác yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, biến mất hay tan biến vào không khí. SeungRi thật sư rất sợ, cậu vừa sợ Yong xảy ra bất trắc, vừa sợ cái kết cuộc kết thúc như CL đã từng nói đến nếu như Yong thật sự chết đi trước mặt hắn. Nhưng trái ngược hẳn với dáng vẻ bồn chồn đầy bất an của cậu, CL chi ngồi đấy, lặng im, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt hốc hác của Yong, vầng trán xinh đẹp khẽ nhăn lại như đang suy nghĩ gì đó rất dữ dội. Từ người cô toát ra cái cảm giác lạnh lẽo và kỳ lạ, khiến SeungRi cũng chẳng dám lên tiếng hỏi về Yong.

Ngay khi SeungRi vừa rót nước xong, vừa dợm chân định quay lại giường cho Yong uống thì cánh cửa bật mở, hắn bước vào. SeungRi hết hồn giật bắn người, xém chút đánh rơi cả ly nước, dù đã gặp mặt hắn ngay khi vừa đến đây, nhưng cậu vẫn không thể nào quen được với dáng vẻ mới đầy âm u và quái dị từ hắn.

Ngay khi hắn bước vào, không khí trong phòng bỗng dưng trở nên kỳ lạ, lạnh lẽo và u ám, thứ ma khí quá lớn từ người hắn cứ len lỏi thoát ra, khiến căn phòng dường như ngột ngạt và nặng nề hơn rất nhiều. Lia ánh mắt sác lạnh về phía CL, đôi chân mày hắn khẽ dãn ra khi thấy CL vẫn ngồi yên trên ghế không chút xoay chuyen như lúc hắn rời đi. Nhìn về phía SeungRi còn đang dứng trân trân nhìn mình, trên tay còn cầm cốc nước, ánh mắt thoáng nét lo sợ, hắn lại nhíu mày, đôi chút khó chịu, hắn biết Yong cần SeungRi giúp vào lúc này. Nhưng sự quan tâm của hắn chỉ đến mức đó, hắn không đủ thời gian để bận tâm, thứ đáng quan tâm duy nhất của hắn, chính là Yong.

Khép hờ đôi mắt, biến nó trở lại ánh đỏ rực đầy chết chóc, hắn đưa mắt nhìn về Yong, khuôn mặt lạnh băng chẳng chút biểu cảm. Và cũng như mọi khi, Yong vẫn mỉm cười, nụ cười tươi nhất cậu còn có thể cười, đôi mắt mệt mỏi ánh lên niềm vui mỏng manh. Nhìn vào cậu lúc này, đối diện cậu lúc này, cơ thể hắn như đông cứng lại, đau buốt, hắn cứ đứng yên nơi cách cửa đã đóng, im lìm, hai bàn tay nắm chăt chịu đựng dưới lớp áo choàng dày, dùng tất cả lý trí của hắn, cố ngăn cái thân thể đang khó chịu cùng cực ấy lao đến và ôm lấy cậu.

Chịu đựng.

SeungRi hơi sững sờ, cậu nhận ra thật sự sự hiện diện của cậu & CL dường như là vô hình. Trong mắt hắn và trong mắt Yong, dường như đều không còn đủ khoảng trống cho bất cứ 1 điều gì khác. Hít 1 hơi dài, lấy lại bình tĩnh, cậu cầm ly nước tiến về phía Yong.

_ '' Cậu uống miếng nước nhé.''_ Seung Ri khẽ nói.

_'' Vâng.'' _ Yong khẽ đáp, nhưng lại chẳng quay sang nhìn SeungRi, ánh mắt cậu vẫn hường về hắn, như sợ rằng hắn sẽ biến mất ngay khi cậu rời mắt.

Ngồi xuống cạnh giường, SeungRi nhẹ nhàng kéo chiếc gối đang chặn để cậu khỏi ngã ra. Yong trược nhẹ ngưới, ngã vào vòng tay SeungRi. Vừa cố gắng để chọn tư thế thoải mái cho Yong, vừa nghiêng người, kê ly nước vào miệng để Yong uống, SeungRi không hề nhận thấy, ánh mắt hắn đang càng lúc càng sáng rực lên, cả khuôn mặt khẽ đanh lại khó chịu. Nhìn Yong như sắp lả đi trong vòng tay SeungRi, đôi môi mấp máy cố uống từng ngụm nước nhỏ được đút bởi SeungRi_ 1 kẻ khác ngoài hắn_ Trong tích tắc, máu trong người hắn sôi lên, ma khí bất giác trào ra. Nhưng hắn vẫn đứng chôn chặt tại chỗ, đôi tay nắm chặt, những chiếc móng bạc quắp chặt vào chính bàn tay hắn, nhửng giọt máu rỉ ra, nhỏ giọt đen ngòm xuống nền gạch,.

_'' Ya, SeungRi, nếu ngươi cứ ôm nó thế, ta không bảo vệ được ngươi đâu.'' _ CL bất ngờ lên tiếng.

SeungRi ngạc nhiên ngước lên và cả cơ thể cậu bất giác như đông cứng trước ánh nhìn như nổi lửa của hắn. Yong khe khẽ lắc đầu.

_'' Không có đâu... huynh ấy, vẫn chưa nhớ ra Yong mà.'' _ Yong mệt mỏi thều thào.

SeungRi ngạc nhiên khẽ khựng lại, và cậu quay lại, nhìn sâu vào đôi mắt nâu trong veo của Yong.

_'' Cậu... nhìn thấy hắn... rõ không.'' _ Giọng SeungRi như lạc đi.

Trong tích tắc hắn nghe như sấm nổ bên tai mình, đau điếng khi hắn chợt hiểu ý nghĩa câu hỏi của SeungRi. Cả cơ thể nặng chịch, ánh mắt hốt hoàng nhìn Yong như không tin vào tai mình. Không thể nào, hắn cố bám víu vào cái suy nghĩ không thể nào co thể xảy ra chuyện như SeungRi đang lo lắng.

Đáp lại câu hỏi của SeungRi, Yong chỉ im lặng, cậu lại hướng ánh nhìn về phía hắn.

_'' Ya, ya, Yong... cậu trả lời tôi đã.'' _ SeungRi dường như không thể chịu nổi sự im lặng của cậu, vừa lắc nhẹ người Yong, cậu vừa cố nhìn vào đôi mắt đang khe khẽ nheo lại của Yong.

_'' Mình ổn mà'' _ Giọng Yong mệt mỏi, yếu ớt _ '' Mình còn nhớ rất rõ khuôn mặt của TOP.''

_'' Tôi không hỏi là cậu nhớ hay không''_ SeungRi gần như hét lên, lòng cậu xót xa, đau buốt khi nhìn khuôn mạt vẫn mỉm cười và ánh mắt bất di bất dịch vẫn hướng về hắn của Yong _'' TÔI HỎI LÀ CẬU CÓ THẤY HẮN RÕ MẶT HẮN HAY KHÔNG???''

Im lặng, trong tích tắc , cả căn phòng chìm vào im lặng.

Từ đôi mắt Yong, những giọt nước mắt lăn dài xuống khuôn mặt hốc hác, lăn qua cả đôi môi vẫn đang mỉm cười của cậu.

_'' Yong vẫn ổn mà, huynh ấy không nhớ ra rồi, cũng tốt, Yong vẫn nhận ra được dáng người của Top mà, vậy là được rồi'' _ Giọng cậu nhẹ nhàng và bình tĩnh đến kỳ lạ.

SeungRi lặng người, nước mắt cậu cũng trào ra. Tức giận, SeungRi tức giận, cậu nhìn về phía hắn, ánh mắt như tóe lửa.

Hắn đứng đó, sững sờ, cả cơ thể to lớn như đang hóa đá, ánh mắt thảng thốt run rẩy nhìn Yong, sợ hãi, hắn đang sợ hãi, nỗi sợ hiện rõ trên khuôn mặt thường ngày lạnh băng của hắn. Nhưng hắn không biết phải làm gì, đầu óc như trống rỗng, chỉ còn đầy lo lắng và sợ hãi, cả cơ thể bất động bất giác cũng khẽ run lên.

SeungRi giận đến điên người khi nhìn thấy sự bất lực đến điên rồ của hắn. Không chút suy nghĩ, cậu khẽ đẩy nhẹ cho Yong dựa vào tường, lao đến chộp lấy chiếc ghế nơi góc phòng và nhào về phía hắn.

Thẳng tay đập mạnh chiếc ghế vào đầu hắn chẳng chút nương tình, nước mắt SeungRi trào ra ràn rụa trong cơn giận.

_'' YAAAA... TÊN KHỐN KHIẾP NHÀ NGƯƠI...'' _ Vừa hét cậu vừa không ngừng giáng thẳng chiếc ghế năng chịch vào cơ thể hắn _'' NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ... NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ... TÊN KHỐN NHÀ NGƯƠI...''

Hắn khụy xuống, chẳng hề chống trả, hắn hứng trọn trận đánh của SeungRi với khuôn mặt thảng thốt, ánh nhìn vẫn khong rời khỏi Yong.

_'' KẾ HOẠCH CHẾT TIỆT CỦA NGƯƠI... YONG ....AAHHHHHHH... TÊN CHẾT TIỆT NHÀ NGƯƠI...'' _ SeungRi vẫn gào khóc, cậu cũng gục xuống, thở dốc sau khi dốc toàn lực phang túi bụi chiếc ghế vào hắn _'' Ngươi... Yong... mà chết... ta, ta sẽ giết ngươi... tên khốn nhà ngươi... Cái kế hoạch chết tiệt... cậu ấy không thấy được nữa rồi... chết tiệt..ngươi định để cậu ấy đau lòng đến bao giờ.. TÊN CHẾT TIỆT...'' _ SeungRi bật khóc nức nỡ.

Yong hốt hoảng, cậu không thấy rõ được, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo, cậu chỉ nhận ra khi thấy dáng người hắn khụy xuống. Chới với, cố hết sức, cậu gượng dậy, cố nhoài người về phía trước, cậu muốn thấy rõ hơn, lo lắng, sợ hãi, hắn đã khụy xuống, đã khụy xuống trước mắt cậu.

_'' Top... Top..'' _ Yong khẽ kêu lên.. ú ớ. Và bất giác hụt hẫng, Yong sắp ngã ra khỏi chiếc giường lớn.

Đôi bàn tay giơ ra chới với trong không trung, cố vươn cơ thể kiệt sức về phía hắn.

Trong tích tắc, như phản xạ, cả cơ thể to lớn của hắn lao đến, nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể cậu.

Hắn sững người, ôm lấy cơ thể nhỏ bé vẫn đang run rẩy của cậu trong tay. Khuôn mặt hắn biến sắc vẫn còn in hằn nét sợ hãi. Đôi bàn tay yếu ớt của Yong níu lấy tấm áo choàng, cậu ngước lên, khuôn mặt hắn thật gần, rất gần, cậu nhìn thấy rõ được cả đôi mắt đỏ au đang nhìn mình, thấy được cả đôi môi bạc thếch của hắn nữa. Yong lại mỉm cười, khẽ thở phào nhẹ nhỏm, hơi thở thoáng đứt quãng, dường như hắn không sao, cậu thấy yên tâm hơn với suy nghĩ ấy. Cố gượng người dậy, Yong khe khẽ rời khỏi vòng tay hắn, cái đẩy nhẹ của cậu khiến hắn giật mình.

_'' Yong không sao, cám ơn.. huynh'' _ Yong khẽ mỉm cười trấn na, như 1 người bạn, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu khẽ giãn ra yên tâm.

Hắn sững người, nhìn cậu, và rồi ánh sáng đỏ rực từ đôi mắt hắn từ từ tắt liệm, trở lại là đôi mắt đen sau hút như trước đây, 1 giọt nước mắt khẽ trào ra, lăn dài trên khuôn mặt góc cạnh của hắn, rơi xuống khuôn mặt xanh xao trắng bệt đang sửng sốt nhìn hắn của Yong. Hắn đau quá, đau đớn đến kỳ lạ.

Từ từ siết chạt lấy cơ thể yếu ớt của Yong vào lòng, hắn gục đầu xuống đôi vài gầy của Yong, nước mắt hắn trào ra, nóng hổi, thấm vào làn áo mỏng của cậu, ấm áp.
Cơ thể cả hai như run lên. Ôm lấy hắn với đôi cánh tay run rẩy của mình, Yong bật khóc nức nở, như 1 đứa trẻ, hạnh phúc, cậu hạnh phúc khi biết hắn nhận ra cậu, nhưng cậu không thể ngừng khóc.

Còn hắn, hắn như phát điên lên, cái đầu lạnh băng thường ngày giờ như muốn tung ra vì sợ hãi,hắn sợ, sợ sẽ mất Yong, báo vật của hắn, ngay khi hiểu được đôi mắt cậu đã mờ đi, hắn hiểu rõ, ranh giới biến mất của cậu đang rất gần, hắn sắp mất cậu. Nhanh chóng ngẩn đầu lên, đưa tay quệt vội 2 dòng nước mắt, khuôn mặt hắn nhanh chóng đanh lại. Khẽ xoay nhẹ người, hắn nhấc bỗng cả thân hình Yong lên, bế cậu ngồi gọn trên đùi mình, đầu dựa vào ngực hắn. Choàng cả chiếc áo choàng to lớn của mình bao phủ lên cơ thể Yong, hắn ôm siết lấy cậu vào lòng, ánh mắt lại sáng rực đầy cương quyết, cho dù có phải chống lại thần chết, hắn nhất định sẽ không để Yong chết. Trong vòng tay hắn, Yong mỉm cười, nhưng cơ thể cậu gần như kiệt sức, và rồi cậu lả dần đi, gục đầu vào ngực hắn, ngất liệm. Thoáng chút hốt hoảng, nhưng hắn vẫn không buông cậu ra, với tay lấy thêm chiếc chăn lơn, nhẹ nhàng choàng thêm lên người Yong trước khi lại ôm cứng và bao phủ lấy cậu với chiếc áo choàng dày rộng của mình. Hắn đưa ánh nhìn sáng rực của mình về phía SeungRi lúc này vẫn còn đang ngồi bực tức dưới sàn nhìn lên đầy uất ức.

_ '' Daesung vẫn chưa đến sao?'' _ hắn lên tiếng, chất giọng nhẹ nhàng cố kiềm nén trong cổ họng.

_'' Không biết,.'' _ SeungRi sẵn giọng_'' Huyn ấy nói sẽ đến ngay khi tìm ra thuốc,''

Khẽ chau mày bực bội, hắn nhè nhẹ phảy tay về phia 1cánh cửa lớn nơi ban công. Chiếc rèm cửa tự động kéo lại, để lại thứ ánh sáng nhe nhang trong phòng. Siết nhẹ Yong trong vòng tay, hắn hôn khẽ lên vàng trán xanh xao của cậu, âu yếm.

CL vẫn im lặng. Từ nãy đến giờ cô vẫn chi ngồi im trên ghế, quan sát tất cả với ánh mắt sáng rực cua mình. 1 Kế hoạch nhỏ đang hình thành trong cái đầu thông minh của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro